Tình Yêu Nhiệm Màu (Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng Phần 3)

Chương 38




Bác quản gia nhìn thấy Thiên Thiên thì trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn đi, hên là cô gái ấy tới đúng lúc, không thì quản gia chết tươi với cái đám bạo lực này. Tươi cười, Thiên Thiên nói:

- Chào bác!!! Con là Lưu Thiên Thiên. Con có nghe thấy nhà này cho thuê nên mới đường độn tới đây. Nếu có làm phiền mong bác rộng lượng mà tha cho con.

Bác quản gia mừng muốn chết làm sao mà trách Thiên Thiên được chứ. Quản gia cười nồng hậu nói:

- Không sao!!! Không sao!!!!

Thiên Thiên đan hai tay vào nhau, mặt hơi ửng đỏ, ngại ngùng nói:

- Vậy.... cho con xem phòng được không ạ?

Lây hai ngón tay chọt chọt vào nhau, Thiên Thiên cuối đầu, bậm môi khi câu ấy vừa thốt ra, nhìn yêu không chịu được, thấy vậy quản gia thấy lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, thật là khách tới coi phòng mà ông lại không mời lại để chính miệng khách nói thì thấy ngại làm sao. Ông mỉm cười sao đó đưa tay lên lầu và bước lên phía trước nói với Thiên Thiên:

- Xin lỗi. Mời đi hướng này.

Cô gái gần đầu bước đi, bước lên tầng bật thang, Thiên nhìn dáo dác tham quan, đúng là một ngôi nhà đẹp đến mức khó cưỡng.

Nó ngồi trong chiếc BMW, miệng không khỏi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, thật không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, diễn thật ra không tệ chỉ là trong mắt nó, cô ta còn kém lắm. Cầm trên tay tờ báo, nó vờ như đọc báo nhưng chủ yếu là nhìn qua căn nhà nó từng ở. Để xem cô ta làm trò hay tới mức nào.

- Mời!!!!!!

Quản gia chỉ tay lên tầng hai, cô đi theo, một lúc sau quản gia đột nhiên nói lớn:

- Khoan. Khoan.... Thiên Thiên cháu không được vào đó.

Nghe tiếng cả đám chạy lên, vừa nhìn thấy cảnh trên lầu, hắn tức giận hét:

- Cô đang làm gì vậy hả?

Thiên Thiên run lên từng hồi, bức ảnh cứ thế rớt xuống. "Choang....Choang"

Tiếng kính vỡ, cả đám trợn mắt, My cũng bực mình nhìn Thiên Thiên hét:

- Cô..... Tui ghét cô.

Nó ngồi nhìn thì cười, thật là thú vị. Nó mở cửa xe, bước xuống, tiếng giầy cao gót vang lên, nó nhấn chuông. Nghe tiếng chuông cả đám nhìn bác quản gia đang đi xuống mở cửa thì cả đám cũng xuống, cả đám muốn coi ai phá đám việc họ muốn xử Thiên Thiên mà thôi. Quản gia nhẹ nhàng mở cửa và cầu mong cho người ngoài cửa, sợ là cả đám sẽ nhào vào mà đánh người ngoài cửa. Vừa mở ra, quản gia há hốc mồm. Nó mỉm cười chào quản gia sau đó từ tốn nói:

- Chào bác!!! Con là người muốn thuê phòng ạ!!! Con thấy chắc hết phòng..... đúng không?

Quản gia hoảng hồn lắp bắp nói, vừa nói vừa níu nó lại:

- Không có..... còn nhiều phòng lắm.... cô.....chủ... à....nhầm.... còn nhiều phòng lắm cháu.

Nó khẽ cười, nụ cười nhẹ lấy hồn người khác. Hắn từ đầu tới cuối nhìn nó không chớp mắt, nó nhìn hắn vẻ ngạc nhiên sau đó nói:

- Tôi biết tôi đẹp, không cần phải soi vậy đâu, với lại nhìn riết là mòn đó.

Là một câu nói nhắc nhở không hơn không kém, ấy thế mà hắn lại cười vì câu nói nữa đùa nữa thật. Nó nhìn quản gia rồi nhìn Thiên Thiên, ôi trời quả là hồ ly tinh, đẹp, ngây thơ và hơn hết lừa tình hơi bị cao. Nhếch mép cười, đi lại trước mặt Thiên Thiên, nó lại cười, thật là.... nó chả muốn cười tại vì nó thấy mỗi thứ càng ngày càng thú vị nên không thể ngưng cười được.

- Wao!!! Nhà này to ấy chứ. Bác định cho con thuê phòng nào?

Miệng nhỏ chu ra, nhìn yêu hết biết. Bác quản gia đổ mồ hôi lạnh, quá là lãnh khốc, sao mà nó lại dùng hành động này chứ, nó cười thầm trong lòng, thật là .... bác quản gia bị tim nha. Bác quản gi run lẩy bẩy nói:

- Dạ..... mời cô.

Nó đưa hai tay ra sau, đi lên lầu để xem phòng, đẩy cánh cửa vào, đập vào mắt nó là tấm ảnh bị vỡ nát, gương mặt nó nhăn nhó lại, mỉm cười chua chát, nó bậm môi, bước qua tấm ảnh đó rồi đi tới mở cửa sổ nói:

- Thật rộng và thoải mái, con thuê được chứ?

Ánh mắt sáng ngời anhq lên vẻ tinh nghịch nhưng có ai biết được mưu đồ tiếp cận Thiên Thiên mà trong đầu nó đang vạch ra, nó nghiêng đầu hỏi, bác quản gia nhìn Thiên Thiên và cả đám, cả đám hiện lên ánh mắt: "Bác mà không cho thuê thì tôi xử". Bác quản gia hít một hơi lạnh sau đó cung kính nói:

- Được.

Nó cười híp mí, kế hoạch coi như được 1/4, tiếp theo thì phải coi Thiên Thiên diễn thế nào mới được, Thiên nhìn bác quản gia nhỏ giọng, ủy khuất nói:

- Còn con thì sao hả bác?

Nó vờ ngạc nhiên, mắt hơi trợn lên, nó hỏi bác quản gia:

- Vậy là sao hả bác? Có 2 người thuê cơ á?

Bác quản gia lúng túng, nó vẫn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn quản gia, cũng không thể trách nó độc ác, chỉ có thể trách là kế hoạch nó vạch ra thì bác quản gia phải chịu thiệt, Thiên nghe nó nói thì im bật, bậm môi nhìn rất tội, nhìn như sắp khóc tới nơi, nó thầm cười diễn rất hay, nhưng sao mà qua mắt nó, còn non lắm, nó đi tới đưa tay phải ra, bắt tay với Thiên, Thiên ngạc nhiên, nó hòa nhã nói:

- Không cùng phòng nhưng cùng nhà mà, làm quen hé.

Thiên run run nhìn nó, thật tài năng, cô ta diễn y như thật, nhìn bức ảnh bị bể nát, nó cuối người nhặt lên sau nó không nhìn ảnh, đặt ảnh lên bàn sau đó nhẹ giọng nói:

- Kính bể rất nguy hiểm, thay một khung ảnh khác đi, vậy sẽ an toàn hơn.

Bác quản gia gật đầu, hắn nhếch môi cười, nụ cười mà nó không hiểu được là hắn có ý gì. Đang cợt nhả? Hay đang coi thường? Hay là có ý gì? Khó hiểu thật.

Vậy là sau khi xem nhà xong, nó và Thiên từng người ký hợp đồng, và chính thức ở căn nhà này.

Đã ở chung với nhau được khoảng 3 ngày, Thiên Thiên vẫn dùng cái lối diễn xuất siêu đẳng của mình để lừa mọi người, nó cũng chả để tâm lắm, dù sao nó cũng chưa muốn hành động gì vào lúc này, với lại cái tên Khang kia cứ soi nó hoài nên muốn hành động cũng khó cho nên bây giờ nó cứ án binh bất động thôi.

Bước xuống từng bật cầu thang, bước xuống bếp, sáng sớm nên tìm một ít nước uống cho khỏe cơ thể, vừa xuống nó đã thấy cả đám, My và Tuyết đang vừa ăn vừa nói chuyện với Triết và Khôi. Hắn thì ngồi trầm ngăm, lâu lâu mới ăn một miếng, Thiên Thiên ngồi đối diện hắn cứ liên miệng nói chuyện với hắn, hắn chỉ gật đầu phụ họa chứ thật ra cũng không để tâm lắm. Nó lướt qua đám người đó từ từ đi lại tủ lạnh, lấy một chai nước rồi lấy ly, rót nước suối vào ly, nó tu một hơi, cảm giác thật sảng khoái, nó để chai nước vào tủ lạnh và chuẩn bị bước lên lầu thì My lên tiếng:

- Băng....ấy không.... Dao ở lại ăn sáng đi.

Đúng là My có cái tật loi nhoi là không bỏ, nó mỉm cười mà không cho ai thấy, thật khó khăn khi giả vờ trước những người thân yêu, nó không nói gì mà keó ghế ngồi kế hắn, ừ là nó cố ý, nó cố ý để xem Thiên Thiên giả tạo kia sẽ như thế nào, để coi hồ ly ngàn năm này sẽ đối phó ra sao, nhìn phần ăn trên bàn của mình, nó bắt đầu ăn, Tuyết nhìn nó một lúc rồi hỏi:

- Dao này!!!! Bạn có sở thích gì?

Điều tra? Có phải Tuyết đang muốn xem nó có phải Băng hay không? Hảo! Vậy nó sẽ giả vờ là Dao chứ không phải Băng, nếu là Băng thì sẽ không trả lời vì Băng không có sở thích nhưng Dao thì lại có nha.

- Ừm.... nghe nhạc, xem phim ma vào ban đêm...v....v ...

Tuyết và My nhíu mày, không lẽ đây thật sự không phải Băng hay sao? Không thể nào, ngoại hình chả khác một chút nào cả, nhất quyết có gì đó ẩn khúc ở đây, nhất quyết hai con bạn nó phải tìm ra.