Tình Yêu Suốt Đời

Chương 274




Chương 274:

 

Ánh mắt phức tạp của Thẩm Tư Cương liếc nhìn Giản Đường: “Cô muốn biết à?” Giản Đường không nói gì, Thẩm Tư Cương lãnh đạm nói: “Sau này cô sẽ biết thôi”

 

“Nhưng mà tôi không muốn…”

 

“Giản Đường, lúc cô làm công việc này, có vui không?”

 

Có vui không… Giản Đường ngơ ngác.

 

Thẩm Tư Cương nói xong, quay người rời đi, để lại một mình Giản Đường… Người đàn ông này, ngày càng không hiểu nổi.

 

Nhưng có một điểm, từ trước đến giờ đều không thay đổi được.

 

Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh quyết định cái gì thì là cái đó!

 

Chán ghét nhất, là anh như vậy… Giống như lúc đầu anh nói cô có tội, thì cô lại giống như thực sự có tội!

 

Nhưng mà đến ngày hôm nay, cô vẫn không có sức lực để phản kháng!

 

“Rốt cuộc… muốn tôi làm như thế nào!”

 

Buổi chiều, anh ở trong phòng khách giải quyết công việc, mà Giản Đường cứ ngẩn ngơ ngồi ở phòng khách… Còn về sau này như thế nào, cô đã có quyết định.

 

Vẫn là phải… trốn!

 

Trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch.

 

Thẩm Tư Cương này, hành động bây giờ càng lúc càng kỳ lạ, cô không hiểu, nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm, mà cô cũng quả thực không thể lãng phí thời gian, phải lên một kế hoặc hoàn hảo.

 

Vào buổi tối, ăn cơm xong, anh lại vào trong phòng sách, cho đến 9 giờ tối, mới từ trong phòng sách đi ra.

 

Nhìn thấy Giản Đường ở phòng khách, thờ ơ nói một câu: “Cô ngủ trong phòng ngủ, tôi ngủ ở sô pha”

 

Giản Đường lặng lẽ đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ… Anh càng tỏ ra như vậy, cô càng cảm thấy sợ hãi.

 

Ngày hôm sau Giản Đường lại được ném cho một bộ quần áo, vẫn là cánh cửa của tòa nhà Thẩm thị, vẫn là để cô lựa chọn, “Đi vào trong, cùng tôi đi họp, hoặc quay người rời đi, trở về căn hộ của Đông Hoàng.”

 

Nhưng vào giây phút Giản Đường quay người rời đi, thì Thẩm Tư Cương chìa tay ra, dùng một lực nhẹ, kéo cô vào trong cửa.

 

“Chủ tịch Thẩm, anh nói tôi có thể tự lựa chọn cơ mài”

 

“Tôi đã nói như vậy” Người đàn ông không để bụng.

 

“Vậy anh nói lời không giữ lời à” Cô đè thấp giọng xuống nói.

 

“Bây giờ cô có thể đá tôi ra, rồi quay người rời đi, cũng giống nhau cả thôi”

 

Sao lại có thể giống nhau được! Lúc này cô đã bị anh lôi vào trong rồi, từng đôi mắt cứ đặt lên người cô như thế kia, đặc biệt là cô bị “anh” lôi vàot Nếu như lúc này đá anh ra, rồi quay người chạy đi… Cô không đủ dũng cảm, để dưới những ánh mắt suy đoán kia, từ đây, chạy một mạch ra ngoài đường.

 

Lại cúi thấp đầu xuống, giấu đầu ra phía sau anh, cô nghĩ, chỉ cân bước vào thang máy, thì những lời bàn tán và những ánh mắt đó, sẽ không còn nữa.

 

“Ngang cũng là dao, mà dọc cũng là dao, Giản Đường, ngẩng đầu lên, dựng thẳng sống lưng lên, đáng sợ như vậy sao?”

 

Đáng sợ, đương nhiên là đáng sợi Tay của Thẩm Tư Cương, đặt lên lưng của Giản Đường, bàn tay dùng lực, ấn về phía trước, lưng của Giản Đường được ấn thẳng lên, vừa muốn nói, thì nghe thấy mệnh lệnh Thẩm tĩnh của người đàn ông: “Đi”

 

Theo phản xạ, cô liền phục tùng mệnh lệnh, từ đầu đến cuối, bàn tay ở phía sau kia, chưa từng bỏ ra khỏi lưng của cô.

 

Anh và cô, cứ như vậy, vượt qua đại sảnh, dưới con mắt của mọi người, với tư thế khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng mờ ám như thế, đi vào trong thang máy chuyên dùng của tổng giám đốc.

 

Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Giản Đường nhìn thấy những ánh mắt không thể tin được, đang chĩa về phía cô, cô lại cảm thấy sợ hãi, theo phản xạ liền cúi đầu xuống… Nếu như bị nhận ra…

 

Ding dong Thang máy dừng lại, vào lúc cửa mở ra, trong lòng muốn kháng cự, nhưng vẫn bị Thẩm Tư Cương đứng bên cạnh, chống vào sau lưng, cứng ngắc bước ra khỏi thang máy.

 

Quấng đường đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc, vào giây phút bước vào trong, Giản Đường liền thở phào nhẹ nhõm, ở đây không có những ánh mắt quan sát của những người qua đường kia, khiến trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn lên.