Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy

Chương 5: Đó là chuyện của tôi!




Lúc nhàn rỗi Tiểu Hạ cũng hứng lên ngoáy ngoáy bút làm vài bài thơ, cũng tạm xem như là văn nghệ sĩ, nhưng bản chất vẫn là người trần tục. Cô nhìn chán những họa sĩ tài hoa phải khổ sở vật lộn kiếm đồng tiền bát gạo nên hoàn toàn không tán thành Nhược Phi đạp chân lên con đường không có lối về này.

Cô sống rất hiện thực, chỉ quan niệm rằng “Đến cơm ăn còn không no, lấy gì mà sáng tác nghệ thuật, bằng niềm tin chắc?”. Nhược Phi dù có thiên chất, nhưng đời này có mấy họa sĩ thiên chất bẩm sinh mà vận khí tốt như họa sĩ phương Đông “Thành Hạ” có thể mở triển lãm tranh ở New York, mỗi bức với giá trên trời hàng trăm vạn USD? Cuộc sống chính là phải an nhàn nhưng hiện thực.

“Phan Tiểu Hạ, chị có mơ ước gì không?” Nhược Phi nhìn cô, giọng điệu mệt mỏi mà xa xăm.

“Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Tôi muốn du lịch vòng quanh thế giới này, tự tay mở 1 tiệm hoa này, làm tác gia lưu lãng bốn phương này, muốn yêu oanh oanh liệt liệt này…….nhưng mà tôi vẫn chọn làm giáo viên, chờ xem mặt kết hôn. Thẩm Nhược Phi, đó chính là cuộc sống! ”

“Cuộc sống đã mài mòn chị thành thế này à? Hay là vì cái tên UÔNG DƯƠNG kia?” Nhược Phi cười khẩy.

“Cậu thì hiểu cái gì?” Tiểu Hạ cáu lên: “Tôi không can dự gì đến cuộc sống riêng tư của cậu thì cậu cũng đừng chõ mũi vào việc của tôi!”

“Haha” Nhược Phi chỉ cười cợt, chẳng ừ hử gì cả.

Tuy không cãi vã với Nhược Phi nhưng khi về phòng Tiểu Hạ vẫn thấy buồn thối ruột.

Cô với Nhược Phi tuy là thanh mai trúc mã nhưng dù gì 5 năm không gặp mà tính cách Nhược Phi so với trước càng ngày càng tác quái. Cô không hiểu làm sao Nhược Phi biết được chuyện của cô và Uông Dương và khi nhắc tới cái tên Uông Dương là lòng cô lại buồn thê lương.

Uông Dương là đàn anh vô cùng dịu dàng mà cô yêu thầm từ thời cấp 2, là người cùng cô vượt qua năm lớp 12 tăm tối, là người con trai đã hôn cô dưới bầu trời đầy sao…………

Tất thảy đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi……….

--- ------

Sáng hôm sau Tiểu Hạ lái xe tới trường.

Trường cô dạy có bề dày lịch sử hàng trăm năm, cho dù là phòng học loang lổ rêu xanh, hàng thường xuân xanh biếc hay cả lũ học trò tràn trề sức sống, cô đều yêu quý.

Giờ đang là giữa tháng, là mùa mưa ở Tô Châu, từng đám mây đen kịt ngoài trời ùn ùn bao trùm cả thành phố, trời lúc nào cũng dọa mưa xối xả, thời tiết oi bức vô cùng.

Tiểu Hạ mở toang của sổ văn phòng để đón gió, vừa hay Chủ Nhiệm văn phòng khoa hỏi cô: “Tiểu Hạ, anh chàng xem mắt chị giới thiệu thế nào?”

“A! Cũng tàm tạm ạ!” Tiểu Hạ úp úp mở mở.