Tình Yêu Tìm Đến

Chương 7




Kiến Vũ nhìn thoáng qua lịch tường, lại nhìn nhìn phòng làm việc vắng vẻ, bất đắc dĩ thở dài. Vị đại thiếu gia Lâm Hạo này giận dỗi cũng lâu quá đi, gần một tuần rồi mà đến cái bóng cũng chưa thấy đâu. Nhấc điện thoại, Kiến Vũ đột nhiên lại thấy hắc tuyến, cậu nhớ ra mình không biết số điện thoại của Lâm Hạo! Mỗi lần có việc đều là Lâm Hạo chủ động liên hệ với cậu, hiện tai cậu muốn tìm người ta mà không biết tìm kiểu gì. Nhưng nay có một vụ kinh doanh vừa thỏa thuận xong, cần liên hệ nhà xưởng, mà phương diện này cậu không làm tốt được như hắn, vô luận thế nào cũng phải lôi hắn về đây.

Suy nghĩ một chút, Kiến Vũ bấm gọi 114, không tìm được Lâm Hạo nhưng tập đoàn tài chính Lâm.co thì dễ tìm thôi. Dựa theo dãy số điện thoại viên đọc cho, Kiến Vũ gọi tới tập đoàn Lâm.co, nhân viên tổng đài nhận điện thoại sửng sốt nửa phút, tìm Lâm Hạo? Là ai nhỉ? Nghe người ngoài nhắc nhở mới biết người này tìm cậu ấm nhà tổng tài. Vội chuyển điện thoại cho phòng thư kí của Lâm Chấn, Lâm Chấn nghe thư kí báo lại, nở nụ cười, cậu Kiến Vũ này thật thú vị, không tìm được con liền đổi đến tìm bố. Có phải đó là hòa thượng chạy được miếu không chạy được không nhỉ? Có điều, thời gian này Lâm Hạo có điểm kì cục, là người của công ti sao có thể tùy tiện giận dỗi mà ném công ti sang một bên không quản chứ.

Lâm Chấn tiếp điện thoại, "Xin chào, tôi là Lâm Chấn."

Kiến Vũ buông điên thoại, thở dài một hơi, không ngờ tổng tài Lâm.co lại mời cậu về nhà dùng cơm tối. Cũng không phải không nghĩ tới chuyện này, dẫu sao lúc HONG mới thành lập Kiến Vũ đã biết, Lâm gia đồng ý cho thái tử nhà họ cùng cậu lập công ti khẳng định sẽ không mặc kệ, phỏng chừng hiện tại đối phương mò ra rành mạch tổ tông mười tám đời nhà cậu rồi. Lâm Hạo cũng từng đề cập với cậu, người nhà hắn muốn gặp cậu, nhưng mà Kiến Vũ vẫn từ chối, không biết vì sao, cậu luôn nghĩ, nếu gặp người nhà Lâm Hạo rồi thì sau này sẽ có không ít phiền phức, dù sao người nhà này chả có ai là đèn cạn dầu cả.

Suy nghĩ một chút, Kiến Vũ gọi điện cho Phùng Thiếu Hoa, "Cha, tối nay con không về ăn cơm nhé."

"Lại đi xã giao? Nhớ đừng uống nhiều rượu quá nhé." Từ lúc Kiến Vũ thành lập công ti đến nay, đôi khi cũng tham gia tiệc này nọ, dù sao đây vẫn là truyền thống trong kinh doanh ở Trung Quốc, khi có việc chưa thể thống nhất ý kiến, một chén rượu ra, lập tức hợp đồng có thể kí. Phùng Thiếu Hoa biết đạo lí này, thế nhưng vẫn thường xuyên nhắc nhở Kiến Vũ, uống rượu nhiều hỏng việc, phải chú ý uống vừa thôi, đừng bị người chuốc quá chén, tổn hại sức khỏe. Hơn nữa Kiến Vũ lúc này vẫn còn là sinh viên, nhiều mặt phải chú ý, cậu không giống như Lâm Hạo, chỉ là quần chúng phổ thông.

"Không phải ạ, là người nhà Lâm Hạo mời con tới ăn cơm, dù sao đã cùng nhau mở công ti, đến mặt cũng chưa gặp qua cũng khó ăn nói."

"Cũng đúng, vậy con không thể đến tay không, lễ nhiều người ta không trách, người ta đã giúp đỡ không ít, đến phải chú ý lễ phép."

"Vâng, con biết rồi."

Mang cái gì làm lễ? Kiểu gia đình như nhà Lâm Hạo, kiếp trước Kiến Vũ đúng là chưa từng tiếp xúc, nhưng mà, lần đầu viếng thăm đúng là không thể đi tay không. Kiến Vũ vừa trò chuyện trên MSN với khách hàng vừa suy nghĩ, kết quả nói tới một nửa, khách hàng đột nhiên gửi cho cậu một đống dấu hỏi, thì ra vừa rồi Kiến Vũ nghĩ cái gì liền gõ cái đó gửi đi, vội vàng xin lỗi rồi gửi lại tư liệu về hàng mẫu và báo giá. Thở dài một hơi, xem ra hôm nay không bàn chuyện làm ăn được rồi. Dứt khoát đóng máy tính, khóa cửa phòng làm việc, xuống lầu đi mua lễ vật đi. Đi loanh quanh một buổi chiều, Kiến Vũ quyết định mua một bịch Thiết Quan Âm thượng hạng, cậu vẫn nhớ Lâm Hạo từng nói người nhà hắn bình thường đều thích uống trà. Bất quá, nhìn nhìn mấy tờ to mình giao ra, Kiến Vũ trong lòng hung hăng ghi một nét đậm cho Lâm Hạo, tiểu tử này vô cớ bỏ bê công việc còn làm hại cậu mất một món tiền lớn, Kiến Vũ quyết định sau này sẽ đào lại từ trên người hắn.

Đang ở nhà chơi trò chơi, Lâm Hạo đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, cô giúp việc nói có khách tới thăm, Lâm Hạo xuống lầu, thấy Kiến Vũ ngồi ở sô pha trong phòng khách, cười nhè nhẹ, da đầu liền tê dại một trận, lần này phiền phức to rồi!

Choi lão gia tử cười ha ha nhìn Kiến Vũ, ừm, tiểu tử này bề ngoài không tệ, cử chỉ cũng ổn, ngôn ngữ tiến thối đúng mực, hình như cậu ta là bạn học của cháu ông thì phải?

"Kiến Vũ, ta đã hỏi thăm qua tình hình công ti của cậu và Hạo nhi mở, rất tốt. Thanh niên có quyết đoán, có đảm lược, tương lai nhất định thành công."

"Cảm ơn ngài khích lệ, kì thực Lâm Hạo xuất sắc hơn cháu nhiều, chuyện của công ti phần lớn là công của cậu ấy."

Lâm Hạo vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Kiến Vũ, hắn không biết Kiến Vũ còn có loại ngữ khí và thần thái này, tựa như một người xa lạ.

"Ừ, biết khiêm tốn, rất tốt," Lâm lão gia tử gật đầu, "A Chấn, xem ra Hạo nhi nhà chúng ta còn phải học hỏi nhiều điều." nói xong chống gậy ô kim đứng lên, "Mấy đứa thanh niên có chuyện muốn nói với nhau, lão nhân gia ta muốn nghỉ ngơi một chút, tuổi lớn rồi, không dùng được nữa. Đến giờ ăn lại gọi ta."

"Vâng, phụ thân."

Lâm Chấn đứng lên đỡ lão gia tử, quay đầu nhìn Lâm Hạo, "Hạo nhi, ba đưa ông nội lên lầu. Hôm nay Kiến Vũ là khách ba mời, con trước thay ba tiếp đãi, chờ lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm."

Lâm Hạo hơi miễn cưỡng gật đầu, Kiến Vũ cũng vội đứng lên nhìn theo Lâm Chấn đỡ lão gia tử lên lầu, quay đầu nhìn Lâm Hạo, "Lâm đại thiếu gia, tôi tự mình tới đây bồi tội, ngài bao giờ thì trả phép đi làm a?"

Lâm Hạo bị một câu của Kiến Vũ khiến cho đỏ bừng mặt, hắn cũng biết mình phát giận như thế có chút kì cục, nhưng mà nhìn vẻ mặt Kiến Vũ lúc này, hắn vẫn tức đến ngứa răng.

Kiến Vũ thấy vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Hạo, nở nụ cưởi, mình cũng đã sống hai đời còn cùng cậu nhóc này so đo cái gì a, vươn tay vỗ vỗ vai Lâm Hạo, "Được rồi, chuyện là tôi sai trước, cậu mất nhiều công sức tìm nhà xưởng như vậy, tôi không nên quẳng qua một bên như vậy." Thấy sắc mặt hắn tươi tỉnh hơn, đón lời, "Tôi sau này sẽ để ý nhiều đến thị trường Âu Mỹ, hơn nữa công ti chúng ta sắp tới muốn mở rộng quy mô, tuyển thêm người, ông chủ lớn không có mặt, mình tôi không kham nổi a."

Kiến Vũ một lần làm thuyết khách, nói khiến cho Lâm Hạo quên luôn hờn dỗi, hôm đó ở lại dùng cơm tối, hôm sau hắn liền tới công ti báo danh. Chuyện này khiến hai vị đại gia nhà họ Lâm sợ hãi, tiểu bá vương này khi nào thì dễ bị thuyết phục thế a? Ánh mắt nhìn Kiến Vũ càng đề cao hơn. Mà Kiến Vũ lúc này đang nhìn phiếu lương tháng này của Lâm Hạo trong tay, cười đến đắc ý, bé à, dám bỏ bê công việc một tuần, trừ luôn nửa tháng lương của ngươi, xem ngươi lần sau còn dám vô cớ bỏ bê công việc nữa không?

Phùng ký.

Một chiếc BMWs minicooper dừng trước cửa, tiểu Hạ đang đóng cửa nhận ra người xuống xe, "Cô Sheena, sao lại tới đây?"

Sheena cười cười, đóng cửa xe, "tiểu Hạ, ông chủ Phùng có ở đây không?"

"Có, có," tiểu Hạ chần chừ, "Ông chủ lớn của bọn em thì có, cậu chủ nhỏ không ở đây, chị tìm ai?"

"Tìm ông chủ lớn đi."

"Được, chị đợi lát nhé." Tiểu Hạ để Sheena vào cửa hàng, rót cho cô cốc nước, đây là lần đầu Sheena đến tiệm chính Phùng ký, cô ngắm nghía bốn phía, thấy phía trước cửa hàng rất sạch sẽ, trên tường có dán giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận an toàn vệ sinh, bên trên còn treo ảnh hai cha con Kiến Vũ. Quả nhiên tướng mạo dễ nhìn của cậu chủ nhỏ nhà này phân nửa là di truyền từ cha.

Phùng Thiếu Hoa từ trong buồng đi ra, thấy Sheena ngồi trên ghế quan sát khắp nơi, "Cô gái, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Sheena đứng lên, "Chào chú! Chú là ông chủ Phùng ạ? Cháu là Sheena, thư kí của tổng tài Time quốc tế, đây là danh thiếp của cháu."

Phùng Thiếu Hoa nhận danh thiếp của Sheena, nhìn mấy hàng chữ tiếng Anh trên đó làm ông váng cả đầu.

"Ha ha, tôi biết, công ti các cháu bình thường cũng chiếu cố tới việc làm ăn của Phùng ký, lần này cháu tới là có chuyện gì thế?"

"Là thế này, tổng tài chúng cháu gần đây rất có hứng thú với kinh doanh ẩm thực, các hạng mục phục vụ của Phùng ký đều khiến anh ấy rất hài lòng, muốn cùng Phùng ký hợp tác."

"Hợp tác?"

Mấy câu của Sheena khiến Phùng Thiếu Hoa đương trường sững sờ.

Sheena đi rồi, Phùng Thiếu Hoa liền bảo tiểu Yến và Tiểu Hạ về nhà trước, đóng cửa, ngồi trong nhà trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy chuyện này có chút kì quặc, theo lời Sheena thì tổng tài của họ coi trọng tay nghề hai cha con và sự phục vụ của Phùng ký, cho nên muốn đầu tư cho bọn họ, giúp Phùng ký mở một hệ thống nhà hàng, đối với cha con họ mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng khiến ông nghĩ không ra chính là, nếu muốn mở một hệ thống nhà hàng thì Time quốc tế tự mở không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, nói thật ra thì, tuy tay nghề của cha con họ cũng tốt nhưng so với đầu bếp của các khách sạn lớn nhất định có chênh lệch không ít. Phùng Thiếu Hoa từng nghe Kiến Vũ nói qua về công ti lớn này, với thực lực của bọn họ, căn bản không cần phí thời gian và tinh lực mà lừa gạt loại nhà hàng nhỏ như Phùng ký này, cho dù bọn họ thực có tính toán khác, vậy thì là tính toán cái gì đây? Phùng Thiếu Hoa ngắm nghía quanh cửa hàng, ngoại trừ nhà hàng nho nhỏ này, cha con họ còn có cái gì khiến người khác nhớ thương? Mặc dù Kiến Vũ và Lâm Hạo cộng tấc mở công ti thương mại, trong lòng ông cũng hiểu, cuối cùng thì công ti ấy thuộc về ai. Phùng Thiếu Hoa càng nghĩ càng rối, nhất thời không có chủ ý gì, đành gọi điện cho Kiến Vũ, nói giản lược một chút chuyện xảy ra.

"Vâng, con biết rồi, cha, trong điện thoại khó nói rõ, hôm nay con về sớm một chút, cha con ta thương lượng lại sau."

Kiến Vũ buông điện thoại, cũng thấy được chuyện này quá đột ngột, trước đó căn bản không có dấu hiệu gì. Suy nghĩ của cậu và cha giống nhau, chuyện này tuyệt đối có kì quặc, nhưng lúc này cậu không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.

Lâm Hạo mới từ cục thương kiểm về, có một đơn hàng nhập khẩu cần giấy tờ chứng minh nguồn gốc, hôm nây vừa tới cục thương kiểm nộp. Vừa vào cửa, đã thấy Kiến Vũ nhíu chặt mày như đang suy nghĩ điều gì. Không thèm hỏi tới, Lâm Hạo thả túi tài liệu, chạy tới trước cái quạt, thoải mái thở dài một hơi, chạy cả một buổi sáng, người đều ướt đẫm, trước đây hắn chưa từng chịu qua cái khổ này đâu.

Kiến Vũ cầm tư liệu Lâm Hạo mang về, tỉ mỉ lật lật, phát hiện không có sai sót gì liền gọi điện cho xưởng, buông điện thoại, thấy Lâm Hạo còn đang hóng gió, mở miệng nhắc hắn, "Người đầy mồ hôi còn hứng gió, cẩn thận cảm lạnh."

"Không việc gì" Lâm Hạo vẫy vẫy đầu, nghĩ áo sơ mi trên người dính khó chịu liền lột ra, "Cậu vừa suy nghĩ gì vậy, mặt nhăn thành chữ "xuyên" (川) luôn?"

Kiến Vũ hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, Lâm Hạo không biết tính hướng của cậu, cứ thế trắng trợn trần nửa người mà lượn lờ trước mặt cậu, thân hình trẻ trung toát ra nhiệt khí làm cổ họng cậu khô khốc.

"Không có gì, hôm nay trong nhà tôi có việc, về trước nhé. Tư liệu của khách hàng tôi chỉnh lí xong rồi, hóa đơn thì cậu tới anh Đỗ tài vụ lấy." Nói xong, xốc túi, vội vội vàng vàng ra cửa.

Phía sau cậu, Lâm Hạo chớp chớp mắt, tiểu tử này hôm nay sao thế?

Kiến Vũ ra khỏi phòng làm việc, thở phào một cái, lại nhịn không được mà cười ra tiếng, từ lúc sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên luống cuống tay chân, xem ra mình bận quá quên cả chuyện này. Ngẫm lại, mình nhòm một cậu choai choai mà chảy nước miếng, thật là càng sống càng đi lùi a.

Về đến Phùng ký, thấy cha đang ngồi trên ghế hút thuốc, TV vẫn mở nhưng đang chiếu cái gì chắc ông cũng không để ý. Kiến Vũ bước đến, tắt TV, đưa gạt tàn cho cha, "Cha, con về rồi, tàn thuốc sắp rơi cả xuống đất kìa."

Phùng Thiếu Hoa vội dập thuốc, "Về rồi a, con ăn chưa?"

"Chưa ạ" Kiến Vũ vừa nói vừa tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh, phát hiện có canh mì lạnh, nếm chút, chua ngọt vừa khẩu vị cậu, biết cha chuẩn bị riêng cho cậu, vui rạo rực lôi ra, đun nước sôi, thả mì, lại nhúng qua nước lạnh, thả vào bát, rót canh, bưng ra ngoài.

"Cha, cha có ăn không ạ?"

"Cha ăn rồi, này là phần cho con đấy." Phùng Thiếu Hoa lại vào bếp, cắt nửa quả dưa chuột, một quả trứng kho, chặt cái chân vịt, bưng ra bỏ trước mặt Kiến Vũ, "Ăn từ từ, có ai giật của con đâu." Chỉ một lát, cái bát mì của Kiến Vũ chỉ còn một phần ba.

"Hô," Kiến Vũ gật gật, gắp một miếng thịt vịt, "Cha, nãy cha gọi cho con nói chuyện Time muốn đầu tư cho chúng ta, cha nói lại tỉ mỉ chút nữa cho con đi."

"Cứ thong thả, con ăn đi đã, ăn xong rồi nói."

Kiến Vũ ăn xong mì, thu dọn bát đũa, xong xuôi, Phùng Thiếu Hoa liền thuật lại một lượt lời Sheena nói hôm nay, Kiến Vũ nghe, cũng không xen mồm, kể xong, Phùng Thiếu Hoa liền nói ra nghi hoặc của mình, "Con à, cha càng nghĩ càng thấy kì quặc, nhưng mà, một công ti lớn như vậy cũng chẳng cần lừa chúng ta. Con gặp vị tổng tài kia rồi, con nói xem aanh ta là người thế nào?"

Kiến Vũ nghĩ nghĩ, "Chà à, con có gặp qua tổng tài Time quốc tế, nhưng cũng chưa nói được mấy câu, còn về chuyện vì sao đột nhiên muốn đầu tư cho chúng ta, con cũng không rõ lắm." Kiến Vũ dừng một chút, "Nhưng mà, con nghĩ anh ta chắc không vô duyên vô cớ mà lừa chúng ta. Sheena lưu danh thiếp cho cha phải không? Trên đó có số điện thoại, mai con gọi đến hỏi cụ thể xem thế nào."

Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, cũng thấy Kiến Vũ nói có lí, liền đưa danh thiếp của Sheena cho Kiến Vũ. Kiến Vũ cầm lại, nhìn chức vụ và tên tuổi trên đó, chức vụ chính thức của Sheena là trợ lí đặc biệt của tổng tài, không phải như cô vẫn hay nói là thư kí của tổng tài, xem ra cô gái này không đơn giản.

Hôm sau, Kiến Vũ gọi điện cho Lâm Hạo, nói với hắn hôm nay mình có việc riêng không tới công ti, nếu có chuyện gì, mai cậu tới sẽ giải quyết. Lâm Hạo buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây đi? Con lang liều mạng Kiến Vũ hôm nay bỏ bê công việc.

Kiến Vũ sau đó lại gọi cho Sheena, dường như đối phương dự kiến trước chuyện này, vô luận cậu hỏi gì đều nhất nhất giải đáp, hơn nữa lời lẽ khẩn thiết, nói tổng tài bọn họ thấy được giá trị kinh doanh của Phùng ký, cho nên mới mong muốn đầu tư. Hơn nữa tập đoàn tài chính Time đã sớm muốn nhúng tay vào kinh doanh ẩm thực, chỉ là chưa tìm được thời cơ và con người thích hợp, mà Kiến Vũ vừa lúc phù hợp với yêu cầu về tài đức mà tổng tài đặt ra, cho nên mới coi trọng Phùng ký, lời lẽ khiến cho Kiến Vũ cũng bắt đầu nghĩ mình thật không biết phải trái.

"Cậu chủ Phùng à, không phải chị Sheena nói ngoa, người được tổng tài chúng tôi để mắt đều có bản lĩnh thật sự, sau này, lương một năm lấy trăm vạn làm đơn vị tính đó. Nếu cậu còn lo lắng gì thì cứ tới Time một chuyến, không cần ngại, chúng ta trực tiếp nói chuyện một chuyến, chị nghĩ, chuyện này với Phùng ký và bản thân em đều là cơ hội tốt đấy."

Kiến Vũ lo lắng một chút, nghĩ Sheena nói không sai, dù sao, cậu cũng đã từng đọc qua tư liệu đánh giá Vương Thanh của dư luận sau này, không thấy nói phẩm hạnh của anh ta có vấn đề gì, năng lực làm việc và con mắt nhìn người của anh ta đúng là hạng nhất. lần này Time quốc tế có thể chủ động tìm mình đúng là một cơ hội tốt. Tuy nói mình à Lâm Hạo cộng tác mở công ti nhưng nói thực ra, về mặt tài chính hay một phương diện bất kì nào đó của công ti này đều do Lâm Hạo chiếm phần lớn, lại còn trộn thêm một ít dây dợ từ Lâm.co, hắn có thể cùng cậu hợp tác là do coi trọng năng lực của cậu chứ không có khác, tương lai có nhân tài thương mại khác tiến vào, Kiến Vũ không có bao nhiêu chắc chắn có thể ở lại công ti này lâu dài.

Nghĩ đi nghĩ lại, thương lượng thêm cùng Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ quyết định tới Time quốc tế một chuyến.

Vương Thanh đang cùng bạn bè ở quán bar tiêu khiển, nghe Sheena báo cáo xong, buông điện thoại, lại thấy bạn bè nhìn mình chăm chú.

"Sao thế?" Vương Thanh cười cười nhấc chén rượu.

"Thanh, mỗi lần nhìn cậu cười như vậy, tôi lại sợ." Ben nói, "Tôi còn nhớ, lần trước cậu cười như thế, hôm sau cổ phiếu của công ti vẫn đối đầu với cậu liền rơi luôn."

"Ha, cậu không nói tôi cũng quên mất đấy." Vương Thanh cười vỗ vỗ vai Ben, "Hóa đơn hôm nay tính vào khoản của tôi nhé." Nói xong cầm lấy một mũi phi tiêu, ném, chính giữa hồng tâm.