Tình Yêu Tuổi Quậy

Chương 8: Đi chơi (phần 1)




Sáng hôm sau Trong lúc Phong còn đang yên giấc ngàn thu thì phone kêu inh ỏi, cậu tỏ vẻ ngao ngán bắt máy:

- Ai ? - lạnh lùng

- Cậu hứa hôm nay đưa tôi đi chơi mà ! Sao lại có thể thất hứa 1 cách phũ phàng như thế chứ ? - Ở đầu dây bên kia nó đang quát to.

- Tôi nói rồi ! Cậu không hoàn thành nhiệm vụ của mình nên không có cuộc đi chơi nào hết. OK - Phong nhún người

- Sao ? Đồ đểu cáng, đồ lừa đảo, tên đáng chết ! - nó chửi rủa om sòm làm Phong bị '' rung màng nhĩ '' - Cậu thử xem ! tôi sẽ tung tin cậu là hot boy dại gái , phải thuê người làm người yêu để che mắt thiên hạ !!! Cậu sẽ không yên đâu !!!

Lời nói mang tính hù dọa rất chi là cao nhưng chết nỗi là không lay chuyển được ý chí vững vàng của Phong.

- Xin mời 1 cứ tự nhiên ! - Phong lạnh lùng thách thức

Nó tối mặt, cúp máy.

- Alô ... Cúp máy rồi à ? Khỏe quá ! - Nói vậy thôi chứ Phong muốn đưa nó đi lắm , nhưng cậu cứ nghĩ đến chuyện hôm qua nó đã bỏ mình đi theo tên đẹp trai khác là cậu lại sôi máu nên đã quyết định một cách phũ phàng .

20' sau

Kính koong ~~~~~ Kính koong ~~~~ Kính koong ~~~~ Kính koong ~~~~ Chuông cửa nhà Phong kêu lên inh ỏi , cánh cổng tự động mở ra , ông quản gia ra hỏi xem ai là người to gan dám đụng đến chiếc chuông vàng ngọc làm mọi người trong nhà một phen nhức óc .

- Cho hỏi cô tìm ai ?

- Chào ông ! Cháu là bạn Lam Phong , đến tìm cậu ấy để học nhóm ạ ! - nó nói không chớp mắt

- Vâng ! Cậu chủ trên phòng đấy ạ .

- Cám ơn ông ! - nó nói rồi chạy vèo vào nhà.

- Lần trước mình có vào đây một lần , để xem nào , phòng cậu ta ... Đi lên , rẽ phải ... rẽ trái ... lại rẽ trái ... nhà gì mà cứ như mê cung ấy ... Đây rồi ! - nó dừng chân ở một cánh cửa và gõ cốc cốc rất lịch sự. Có cô giúp việc đi tới :

- Xin lỗi em nhé ! Cậu chủ vẫn đang ngủ nên không được gọi , cậu ấy mà nổi cơn tam bành thì khổ đấy

- Dạ ! Vậy ạ ? - nó ngớ người - Thế chị gọi giùm em đi ! Cảm ơn chị nhiều lắm !

Híc ... chị giúp việc đang rơi vào thế bí , chưa gì nó đã '' cảm ơn nhiều lắm '' cứ như bắt buộc người khác phải làm vậy !

- Cậu chủ ơi ! Cậu có bạn đến thăm !

Từ trong phòng vọng ra giọng nói lạnh lùng :

- Tôi có ốm đau bệnh tật gì đâu mà phải đến thăm chứ ! - Phong thừa biết nó đang đứng ngoài rồi

- Hừ !!! Cậu mà không ra ngay là tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đấy ! - nó nói giọng nguy hiểm

Phong ra mở cửa , không phải là vì sợ mà là vì chưa biết nó sẽ nói cái gì mà nó lại nguy hiểm như vậy ...

- Chuyện gì ? - Lạnh như băng.

- Đừng giả bộ nữa ! Có mau đưa tôi đi chơi không thì bảo ?

- Được ! Đi !

- Hả ? Sao thay đổi nhanh thế ?

- Nhanh lên ! Tôi đổi ý bây giờ !

- Á ... Chờ !!!

~~~~~~~~~~~~~~

Lại chiếc xe đạp địa hình đắt tiền , ai cũng nhìn nó và Phong với con mắt ngưỡng mộ + ghen tỵ .

Nó thích thú đứng lên , dang tay ra như đúng rồi .

- Ngồi xuống ! - Phong ra lệnh

- Tại sao ? - nó thờ ơ , thấy thế , Phong kít phanh nhẹ 1 cái làm cái xe bị giật giật

- Á...Á...Á - nó kêu lên sợ hãi , tay khua khua xem có bám được vào cái gì không nếu may mắn , 2s sau thì thấy tay mình đang yên vị trên cổ Phong , tay nọ vòng tay kia - Hic... cảm ơn chúa đã cứu con !!!

Giờ nó mới tỉnh mộng , thấy mình đang làm cái hành động hết sức ngớ ngẩn là ôm cái tên lạnh như băng kia . Định rụt tay lại nhưng cứ chần chừ , đưa tay vuốt vuốt tóc Phong ra vẻ thích thú .

- Làm gì vậy ? - Phong lắc lắc đầu

- Ờ ... không ( đầu tên này thơm quá xá !!! )

Phong dừng lại ở một cửa hàng thú nhồi bông như nó ra lệnh , tuy ngán ngẩm nhưng cậu vẫn phải bước vào trong vì lí do cậu là người thanh toán .

- ÒA ... đẹp quá !!! - nó sáng mắt trước biển thú nhồi bông - Lần này thì được thỏa thích lựa chọn rồi !

- Một con thôi - Phong lườm

- Sao chứ ? Một con sao đủ ? Đúng là nhà giàu mà keo kiệt mà - nó càu nhàu - '' Được rồi , đã thế phải chọn thật thâm '' - thế rồi nó ôm con gấu to nhất tiệm ra về làm cho '' ai kia '' khóc thầm trong bụng !

Sau khi hết nơi để chơi nó mới chịu về và còn '' tốt bụng '' đột xuất mời Phong về nhà mình ăn trưa .

Tại nhà nó

Vừa yên vị trong phòng khách được 2' thì có người gọi cổng

- A !!! - nó mừng ra mặt - Là Quân !!!

- Quân ? - Phong nhíu mày - là tên hôm trước ở trường mình !

- Chào mày ! Chết chưa ? - nó chào to

- Chưa ! Mày chưa chết sao tao chết được ... hô hô - Quân đốp lại - A !!! Cậu là Lam Phong ? Rất vui được làm quen !

Quân tỏ ra thân thiện nhưng chỉ nhận được câu '' chào '' lạnh tanh như tiền và ánh mắt hình sự sắc bén của Phong khiến nó và cậu bạn lạnh sống lưng . Quân thấy Phong nhìn mình như vậy . cậu hiểu ra vấn đề cần được giải quyết ở đây và đã tươi cười nói :

- Tôi không phải người yêu của Yến Vy đâu !!! Làm ơn đừng nhìn tôi như thế có được không ?

Phong khựng lại , hơi lúng túng nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng :

- Tôi đâu có ý đó !

- Thằng Quân !!! Mày vừa nói gì đấy ? Mày có tin là bà sẽ ... - Nó lườm Quân bằng ánh mắt very sắc bén trời ban và câu nói lưng chừng ngắt quãng .

- Đâu ! Tao có nói gì đâu nào ! Mà hôm nay bác gái không có nhà hả ? - Đánh trống lảng nhanh thế !!! Cháu chịu ~.~

- Ừ !!! Mày ở lại đây ăn cơm luôn nhé ! Để tao vào chuẩn bị ! - nó dặn dò

- ẤY ẤY !!! VY XINH ĐẸP !!! CỨ ĐỂ TAO , ĐỂ TAO CHO ! - Quân vội vàng ngăn cản

- Được rồi , cho mày làm !

Quân ghé sát tai Phong thầm thì " Hồi còn học tiểu học , con Vy từng làm cháy nhà vì vụng về rồi đó , cũng may lúc đó không có ai bị thương cả . Vậy nên cậu đừng lấy nó , nhà cậu có bị cháy thì không được trách tôi không nhắc trước nhé ! '' . Phong đỏ mặt , cười vu vơ cho qua . Quân nói tiếp '' May là tôi đến kịp chứ không chắc cậu đã cháy thành than rồi '' . Phong cười xòa rồi tự nhủ '' Đúng là may thật ! ''

Sau 15' lần mần , cuối cùng Quân cũng bê lên được 1 mâm cơm ... nói đúng hơn là mâm mì với ba tô mì tôm đầy ụ . Đừng tưởng không ngon , tay nghề nấu mì của Quân đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp , này nhé , khi nấu , cậu tận dụng hết mọi thứ có sẵn trong tủ lạnh và bắt tay vào làm nên món mì rất chi là ngon .

- Oà ... thơm quá !!! - nó hít hà - Cứ tự nhiên nhá Phong !!!

- Ừ ...

Đang yên đang lành , nó thò đũa vào bát Phong gắp mất miếng tôm to đùng cho vào miệng mình mà không một lời xin xỏ

- Con gái mà vô duyên vậy ! - Phong cốc đầu nó

- Aí da ... hihihihihihi

- Nói nghĩ hay ... còn cười được à ?

- Không lẽ giờ tôi khóc sao ?

- balap ... balap ....

- balap...balap ...

- XÌ - TỐP ! - Quân nãy giờ bị ăn bơ cũng đã lên tiếng - Trời đánh tránh miếng ăn !

- À ... Chiều nay Quân đi chơi cùng tụi này nhá ! - nó rủ rê

- Thôi ... Tôi không muốn làm mất không gian riêng tư của hai người ... chúa sẽ không tha thứ cho tôi !!! - Quân từ chối , vẻ mặt nhăn nhăn nhở nhở .

Và kết cục là Quân bị ăn liên hoàn cốc của hai người kia , bữa trưa đầy ắp tiếng cười , vui thật !!!!

======================

Tha lỗi cho tác giả vì đăng chương không được đều cho lắm !!! :) * cúi đầu *