Tớ Phải Rời Xa Cậu Rồi!

Chương 32




Đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ đột nhiên một thành viên trong bang chạy vào báo.

"Đại tỷ, không hay rồi bang Chim Ưng dẫn theo một đoàn người đang đưng trước cổng.

Mặc Lan rất bình tĩnh nựng A Bạch.

Phương:"Xem ra họ đã tìm ra căn cứ của mình."

"Diều hiển nhiên thôi!"

Chừng một lúc sau Mặc Lan mới dẫn ra một đám người ra khỏi cửa, những hàng rào chắn hay bệ phun nước đều tự động dấu xuống lòng đất nhường lại một bãi đất khá rộng.

Ồ, lần này còn có cả em trai cô nữa, vẫn là nó lên tiếng trước"Hi, lâu rồi không gặp."

còn cô dẹp nó sang một bên vao thẳng chủ đề.

"Muốn đánh nhau?"

Tuy Kevin đeo mặt na nhưng cái tai thính của Mặc Lan vẫn nghe được tiếng cười khẩy của hắn.:"Cô cho rằng cứ gặp nhau là phải đánh?"

Phương lúc này mới chen chân lên:"Không thì làm sao? Đây cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Hay mấy người đã nghèo tới mức tới đây chiếm luôn địa bàn?"

Kevin dơ cánh tay lên chỉ thẳng vào người Mặc Lan:"Lý do? Rất đơn giản thôi! Tôi nhớ cô ấy."

"ồ!" Hiện trường một phen náo động.

Ha! Hắn là gì của cô mà nhớ cô chứ?

Không ổn! Bây giờ để Mặc Lan nhìn kĩ lại mới thấy được vóc dáng tên này rất giống một người. Phùng Bảo Nam.

Bất ngờ là vậy, Mặc Lan mau chóng tiếp lời:"Trời, ngài nói tôi sao?"

Kevin nghiêng khẽ đầu."Không thể nào là ai khác.

"À..." Thốt lên một từ, sau đó Mặc Lan cười một trận lớn:'Vì vậy đây chính là lý do anh huy động một đoàn người tới đây?"

Kevin vẫn nói như phong cách cũ:"Không thể là lý do nào khác!"

Mặc Lan:"Ngài quá xem trọng tôi rồi đấy"

Trầm tư một lúc sau đó cô tiến len một bước:"Thế này đi, nêu đã cất công tới đây rồi cũng nên vận dộng một chút."

"Không vội..." Kevin đó còn chưa nói hết câu rất nhanh Mặc Lan dộng thủ trước. Với ánh mắt nhạy bén của hắn khi cô tiến gần đến đã phản ứng kịp thời, bất động xem cô gai này muốn làm gì. Cô ấy tính cách vốn không thích đánh đấm nay lại mở lời trước nên chiều theo một chút đi!

Hồi nãy con rất lơ là nhưng khi Mặc Lan dơ tay lên sắp chạm tới mặt anh nạ đang đeo, anh mới hoàn hồn trở lại đưa một tay giữ lấy đồng thời lùi về sau vài bước. Vừa kịp đứng vững cô đã tiếp tục tấn công còn anh tránh được đòn tiếp theo.

Dối với Mặc Lan cô thật sự rất nghi ngờ thế nên nhất thiết phải gỡ được cái mặt nạ đó ra.

"Xen ra cô rất thích chiếc mặt nạ của tôi."

"Tại sao lại đeo mặt nạ?"

"Ồ, tôi không thể đeo sao?"

Dứt lời xong chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác ánh mắt cô gái đối diện có chút đượm buồn, rất yếu đuối... Giá như anh có thể bảo vệ cô, bảo vệ đến hét đời. Ước gì... nhưng có vẻ không được rồi.

"Được rồi." Mặc Lan mở lời trước, cô cảm thấy cứ nên tránh xa người này trong khoảng thời gian sắp tới thì tốt hơn vậy.

"Tôi thấy anh cũng chẳng có nhã hứng gì mấy, xin về cho."