Tô Thiên Hạ

Chương 62




Tô Nhan từ Cấm Uyển đi về, những ngày ở Lục phủ vô cùng thong dong, vốn cho là thời gian trước nàng có chút không may, sau khi có Báo mẹ ngoan ngoãn và hai con hổ con tên Đại ngốc mà Tiểu ngốc, vấn đề nhẹ nhõm đều được giải quyết.

Chẳng qua bà ngoại Tần thị của nàng ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ chút, nhất thời không tiêu hóa tốt thôi. Sau hai ngày uống canh sơn trà, lão thái thái lại mạnh như rồng như hổ. Thấy một nhà con gái tới ở, hăng hái quá trớn, tổ chức già trẻ trong nhà, muốn cùng nhau nướng thịt, bị khuê nữ của bà vô tình trấn áp xuống.

Tần thị không vui, tố khổ với Tô Nhan: “Mẹ ngươi thích quan tâm linh tinh, ta cũng đã tốt, nàng còn quản ta.”

“Bà ngại chỉ có chút yêu thích ấy, nàng vẫn còn không được.”

Đúng vậy, Tần thị là người vô cùng đoan trang hiền dịu, lão thái thái thông minh sáng suốt. Cùng tướng công của bà yêu thích chưng cất rượu, phẩm rượu, lão thái thái không thích chỉ thích ăn, còn giỏi nấu nướng, trong tay có hai rương tràn đầy sách dạy nấu ăn độc nhất.

Di truyền là một chuyện rất kì diệu, con gái Tần thị là Lục Tuệ không hiểu mẹ nàng theo đuổi đồ ăn và dạy nấu ăn, nhưng khuê nữ của nàng lại vô cùng hiểu, mũi và miệng cô nương này cũng rất điêu, không cần ra vườn rau, nàng nếm qua cũng biết.

Lúc này đến Lục gia ở, ử điểm này cũng thuận theo Tần thị. Chẳng qua Tô Nhan và Tần thị còn chưa phải là lớn nhất, tài nấu nướng của nàng rất kém cỏi, chỉ biết ăn mà không làm.

“Bà ngoại, quả thật tịt nướng không tốt cho tiêu hóa, nhưng cá, tôm còn có nấm, râu dưa linh tinh cũng có thể.” Tô Nhan đề nghị. Chính nàng muốn nếm thử một chút đồ mới, cũng không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt thất vọng của bà ngoại.

Tần thị vui vẻ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan: “Vẫn là tiểu A Thù của chúng ta thông minh và thân thiết, không giống người mẹ ngu ngốc của ngươi.” Bà liếc con gái một cái, khinh thường nói: “Cũng không phải chỉ có thịt mới có thể nưỡng.” Làm một người phóng khoáng lạc quan giỏi ăn lại thêm tài nấu nướng, các loại thức ăn cùng công thức nấu nướng đã sớm tổng hợp rất nhiều được chứ, nếu không hai cái rương đầy sách dạy nấu ăn của bà làm sao có được.

Lục thị bất đắc dĩ than thở: “A mẹ, chúng ta đã nói tốt, ngài không thể ăn thịt nưỡng rồi.” Tuổi lớn như vậy, tại sao lại cố chấp đối với thịt như vậy.

“Hừ, không cần ngươi phải trông nom.” Tần thị ừ một tiếng với con gái của mình, lôi kéo Tô Nhan đến phòng bếp: “Tiểu A Thù cùng bà ngoại, bà ngoại làm cho ngươi ăn ngon.”

Khi Thái tử mang theo ngự y và các loại dược liệu, thuốc bổ Hoàng đế cho đến Lục phủ, đúng lúc bánh canh gạch cua ra khỏi lồng hấp. Ngồi ở trong chính phòng của Tần thị, cũng có thể ngửi được mùi vị của bánh canh gạch cua.

Hai thái y lướt qua một cái thân thể khó ở của Phó phu nhân, thấy mặt mày bà hồng hào, tinh thần tràn trề, nơi nào giống dáng vẻ ngã bệnh. Nhưng Hoàng đế đã để bọn họ đến, không chuẩn mạch cũng không đúng.

Tay Lục Thái phó vuốt râu dài, dáng vẻ tự nhiên nói: “Làm phiền Thánh nhân và Điện hạ ghi nhớ, thê tử của thần đã không có gì đáng ngại.” Cũng không phải sao, cũng có thể trung khí mười phần cãi nhau với ông.

Thái tử cũng rất bình tĩnh, một vẻ phong độ hiền quân, đặc biệt quan tâm đề nghị: “Tuy nói thần sắc của lão phu nhân không tệ, dù sao tuổi lớn, vẫn để cho thái ý xem một chút, cũng ổn thỏa.” Đây chính là cơ hội lấy ấn tượng tốt trước mặt Thập nương, nhất định phải nắm chắc.

Tô Nhan không có cảm giác gì, ít nhất Tần thị và Lục thị đã có cái nhìn khác với Thái tử. Ai nói Thái tử trời sinh tính kiêu ngạo, khó gần, đây không phải là rất rộng rãi ung dung sao.

Tần thị không có mẫu thuẫn đối với chuyện cháu ngoại gái làm Thái tử phi, dù sao cảm thấy trừ cháu trai của mình, cháu ngoại gái làm Thái tử phi không thể tốt hơn rồi. Bà đối với Thái tử tự nhiên là tốt, hơn nữa Thái tử biểu hiện như vậy, càng thấy thuận mắt, trên mặt cười thân thiết rất nhiều: “Vậy làm phiền hai vị thái y.”

“Ha ha, không có sao không có sao, mời lão phu nhân ngồi.” Thái y vội vàng chắp tay.

Chẩn tay trái, chẩn tay phải, sau khi hai thái y cùng chẩn, hai người đối mắt, trong lòng liền sáng tỏ, một người trong đó cười nói: “Quả thật lão phu nhân không có việc gì, ngày thường chăm sóc tốt là được rồi.”

Theo lý thuyết Thái tử ra mắt Tần thị, lại mời thái y qua xem chẩn, để lại hai phương thuốc điều dưỡng, mang đồ Hoàng đế ban thưởng để lại, hắn có thể đi. Nhưng mục đích Thái tử tới đây còn chưa có đạt được, chẳng qua lúc tiến vào, nhìn Tô Nhan một lần, sau đó người ta vào phòng trong, không có lộ diện nữa.

Trong khoảng thời gian này Thái tử bị tương tư làm đau khổ mới không muốn đi, lão luyện ngồi ở đó, tìm chuyện nói: “Nghe A cha nói, lầu sách nhà Thái phó rất nhiều sách cổ, không biết tiểu vương có thể xem một chút hay không?” Tốt nhất để cho Thập nương dẫn hắn đi, Thái tử ảo tưởng không thiết thực.

Lục thái phó cười híp mắt đồng ý, sau đó gọi con trai Lục thiếu phó của mình tới, là tiên sinh đứng đầu tất cả học sinh Sùng Văn quan và Hoằng Văn quán, coi như khi Thái tử đối mặt với Lục thiếu phó, cũng có thái độ cung kính.

Xem qua lầu sách, lại đi dạo vườn hoa Lục phủ, bây giờ Thái tử không còn đề tài nói chuyện nữa, không thể không đứng dậy cáo từ, vừa đến trước cửa, cuối cùng hắn cũng nhớ tới chuyện cha hắn dặn dò hắn.

“Điện hạ còn có việc?” Lục thiếu phó hỏi. Mắt thấy qua một cánh cửa nữa, là có thể tiễn Thái tử đi, ai ngờ hắn lại ngừng bước.

Trên mặt Thái tử mang theo ba phần ấy náy: “Trước khi đến, cha để cho cô gia tìm sư muội nói chuyện, nhất thời cô gia quên.” Bây giờ hắn cảm thấy cha hắn yêu cầu không tính là quá đáng, không có yêu cầu này của cha hắn, còn được gặp Thập nương nữa.

Lục thiếu phó rất kinh ngạc, Thánh nhân tìm Thập nương có chuyện gì? Mặc dù kỳ quái, hắn vẫn phụng bồi Thái tử quay lại.

“Điện hạ đây là ...” Lục thái phó nhìn Thái tử chạy chậm về phía cháu ngoại gái, giơ chiếc đũa muốn gõ hắn.

Tô Nhan như một làn khói chạy đến bên cạnh Thái tử, cong mắt: “Điện hạ an.”

“Sư muội không cần đa lễ.” Thái tử vừa gặp được Tô Nhan, trong đôi mắt cũng không thấy được người khác, cũng mang chuyện của cha hắn ném tới chín tầng mây đi, hài lòng cười nhìn người yêu: “Sư muội, bức tranh Sắc Thu đã xong bản nháp rồi hả?”

“Ừ, không sai biệt lắm.” Tô Nhan gãi đầu một cái.

Con mắt Thái tử lóe sáng: “Có thể cho ta xem một chút không?”

Trong thoáng chốc Tô Nhan như thấy sau lưng Thái tử có một cái đuôi của con mèo, đang phe phẩy với mình: “A, được.” Nhất định vừa rồi nàng nhìn nhầm.

Lục thiếu phó thật sát phong cảnh, lấy nắm tay che môi ho nhẹ hai tiếng: “Điện hạ, không phải Thánh nhân nhờ người tới hỏi Thập nương mấy câu sao?”

“Thánh nhân?” Trên đầu Tô Nhan vẽ mấy cái chẩm hỏi.

Tth buồn bực nhìn lão sư của hắn một cái, ấp úng tức giận nói: “A cha muốn mượn Thập nương Tiểu Bạch và Huyền Vũ đi khoe khoang.”

Tô Nhan: không cần mượn, sợ mượn rồi không trả về.

Bây giờ Thái tử có chút kỹ năng giải thích vẻ mặt của Tô Nhan, vừa thấy đôi mắt nhỏ của nàng có chút rối rắm thì hiểu: “Sư muội không cần để ý đến A cha của ta.”

Lúc này đến phiên Lục thái phó rồi rắm, Thái tử Điện hạ như vậy, không nhìn cha ngài được chứ?      

Tô Nhan suy nghĩ một chút, quyết định vẫn cho Hoàng đế chút mặt mũi: “Mượn cũng được, Điện hạ có thể bảo đảm Tiểu Bạch và Huyền Vũ không bị thương không? Còn có, ngài có thể bắt bọn họ trả lại cho ta không?”

Thái tử vui mừng, lập tức vỗ ngực bày tỏ: “Sư muội yên tâm, ta nhất định mang Tiểu Bạch và Huyền Vũ trả lại cho ngươi.” Ai, lúc đưa hai con chim trả lại, còn có thể gặp Thập nương nữa.

Để tỏ lòng cảm tạ với Thái tử, Tô Nhan tặng Thái tử hai lồng bánh bao gạch cua. Lục thiếu phó mang theo người trong nhà, lại một lần nữa đưa Thái tử ra ngoài, hắn mới phát hiện, nói ra hỏi thái phó: “A cha, Điện hạ đối với A Thù, có phải hay không ...” Người đàng hoàng có chút đỏ mắt, suy đoán Thái tử và cháu ngoại gái của mình có phải tốt hay không, nhưng Thái tử biểu hiện rõ ràng như vậy, để cho hắn không thấy cũng không được.

Lục thái phó cười nhìn con trai một cái, hỏi ngược một câu: “Ngươi cứ nói đi?”

Lục thiếu phó vuốt râu: A cha giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo, cuối cùng cũng đúng như vậy a.

Chậc chậc chậc, đứa con trai này vẫn còn có chút ngây ngô nha. Lục thái phó có chút tiếc nuối lắc đầu. Ông gõ đầu con trai một cái: “A Thù là sư muội của Thái tử, quan hệ thân cận chút cũng bình thường.”

Lục thiếu phó ngây thơ liền tin cha hắn: “A, đúng vậy, ta quên mất cái này.”

Lục thái phó: ...

Nhìn con trai cả người nhẹ nhõm rời đi, dù là Lục thái phó đa mưu túc trí cũng muốn rứt râu, oán giận với lão bà và con gái: “Nhìn Đại lang một chút, cũng nhanh thành mtoj sách rồi.”

Tần thị nhìn thông: “Đại lang như vậy rất tốt, nhà chúng ta cũng không cần phải đi cầu đỉnh cao gì, Thiên tử trọng dụng, giống như hắn một lòng đi học cũng không tồi.”

Lục thái phó cũng hiểu, chỉ nghĩ mình anh minh thần võ cả đời, lại sinh một đứa con trai ngây ngô, tâm tình có chút kì diệu.

Lục thị an ủi cha: “Đại lang cũng tốt, không giống huynh trưởng, có A cha có lòng dạ và mưu tính.”

“Hừ, nếu cháu trai giống cha hắn, ta sẽ tức chết.” Lục thái phó hừ nhẹ một tiếng, rất may là con rể không chịu thua kém, đời cháu có mấy người Đại lang, Tam lang, cũng không thua kém, tâm tình cũng đủ lớn, ông cũng không cần phải lo lắng. Lục thái phó nhìn con gái một cái: “Các ngươi còn ở nhà bao lâu nữa?” Cháu ngoại gái rất khả ái, nhưng con gái con rể hơi đáng ghét, đặc biệt là lúc đối lập với con trai mình.

Lục thị cười với cha nàng: “Nhanh.”

Cũng không phải là nhanh sao, từ sau khi kết thúc thu thú thì Tĩnh Quốc công phủ vẫn náo nhiệt không ngừng.

Từ ngày Tô Chu Đức giận thê tử và con gái lại gặp được hai thứ nữ, Tô Vân Lan làm việc có chút liều lĩnh, nếu Lưu thị nhìn không vừa mắt, nói nàng ta đôi câu thì Tô Vân Lan sẽ mang Tô Chu Đức ra, nhỏ giọng nhắc nhở Lưu thị: “A cha nói, sau này chúng ta chỉ nghe cha và di nương.”

Lưu thị gần như tức giận muốn hộc máu, Tô Dung an ủi mẫu thân: “Ngài mặc kệ hắn, để cho nàng đắc ý một thời gian, có lúc nàng ta khóc.”

Lưu thị được con gái an ủi, cũng bị trượng phu giận, thật sự buông tay mặc kệ. Nàng vừa buông tay ra, Tô Vân Lan ra vào dễ dàng hơn, tự nhiên ngày ngày chuyển quang Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tứ tính tình phong lưu, có chút ai đến cũng không cự tuyệt, hôm nay hò hét cái này, ngày mai trêu chọc cái kia, nhìn những tiểu nương tử vì mình mà ghen tuông, rất vui vẻ.
[/size]