Tỏ Tình

Chương 48: Tôi, yêu, thích, bạn




Chu Kinh Trạch lấy điện thoại ra cúi đầu tìm kiếm gì đó, sau khi hai người bước ra khỏi cổng trường, đúng lúc có một chiếc xe trông rất ngầu lòi đang chờ bọn họ, khi hai người ngồi vào hàng ghế sau, anh lấy điện thoại ra rồi đặt khách sạn trên ứng dụng, ngón cái lướt lướt trên màn hình, lần đầu tiên cậu ấm nhà giàu lướt chọn toàn là các khách sạn có sao được đánh giá cao nhất, có cách trang trí đẹp nhất.

Hứa Tùy thò đầu nhìn qua, giá cả đắt đến mức khiến người khác phải líu lưỡi, lập tức đoạt lấy điện thoại của anh, vội vàng nói: “Em chỉ muốn học tập thôi, không cần phải chọn cái đắt như vậy đâu.”

Ngón cái của Chu Kinh Trạch hơi dừng lại, ngẩng đầu cười như không cười nhìn cô, đưa điện thoại qua: “Được rồi, bà xã của anh còn biết tiết kiệm tiền cho anh nữa.”

Hứa Tùy bị trêu chọc đến mức ngượng ngùng, cô nhận lấy điện thoại, nhìn tới nhìn lui trên ứng dụng, chọn một phòng trông không tệ lắm, giá cả phải chăng.

Xe chạy đến địa điểm, hai người bước xuống xe, Hứa Tùy tìm tới tìm lui dựa theo địa chỉ trên điện thoại, phát hiện có hơi lòng vòng, cuối cùng mới nhìn thấy khách sạn nằm bên trong một con hẻm, biển hiệu đề trên điện thoại khác với cái trước khách sạn này, đột nhiên cô có một dự cảm xấu.

Cảm giác như treo đầu dê bán thịt chó vậy.

Quả nhiên, sau khi bọn họ tìm được tới nơi, Hứa Tùy phát hiện đây là một khách sạn tốc hành cũ nát. Sảnh trước rất nhỏ, nhân viên lễ tân vừa ngáp vừa đưa thẻ cho bọn họ, Chu Kinh Trạch lễ phép nói “cảm ơn”.

Nhân viên lễ tân nghe thấy giọng nói lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của Chu Kinh Trạch, đôi mắt liền sáng lên một chút, cả người như được tiếp thêm tinh thần: “706, đi thẳng tới thang máy, lên trên thì rẽ trái.”

Sau khi tới phòng 706, quẹt thẻ phòng bước vào cửa, một đống bụi rơi xuống, vẻ mặt Chu Kinh Trạch như bị đóng băng, sau khi bật đèn, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc sô pha viền ren tím kiểu thập niên bảy mươi, bên trên còn có một cái ấm nước không có ổ cắm điện và hai cái ly.

Trong phòng tỏa ra một mùi mốc, Chu Kinh Trạch giơ tay sờ lên vách tường, có bị thấm nước. Hứa Tùy cầm hình trên mạng đối chiếu, phát hiện bị lừa vô cùng thảm khốc.

Cô biết Chu Kinh Trạch có bệnh thích sạch sẽ, nhăn mũi lại, nhỏ giọng: “Nếu không chúng ta đổi khách sạn khác đi.”

Nói xong cô xoay người muốn đi nhưng Chu Kinh Trạch lại nắm lấy tay cô, phát ra tiếng cười nhẹ: “Cứ lấy cái này đi, nếu tiếp tục đi nữa thì em không thể học thuộc bài được đâu.”

Hứa Tùy nhìn thoáng qua thời gian, lập tức bỏ túi xuống, lấy sách vở đặt trước bàn ôn tập. Chu Kinh Trạch chậm rãi đi theo sau, trong tay cầm theo một chiếc bật lửa, thỉnh thoảng ngọn lửa màu cam lại bùng lên, anh đang kiểm tra xem có camera ẩn hay không.

Con người của Chu Kinh Trạch chính là như thế, vẻ ngoài thì trông như lười nhát cà lơ phất phơ nhưng thật ra khi làm việc lại chắc chắn và đáng tin cậy.

Sau khi kiểm tra một vòng xung quanh không phát hiện ra gì, Chu Kinh Trạch kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Tùy, thấy bộ dạng nghiêm túc ôn tập của cô, lòng ngứa ngáy giơ tay nhéo mặt cô, nhướng mày:

“Thiếu tiền đến như vậy sao?’

Hứa Tùy nghe xong hơi chột dạ, liếm môi: “Đúng vậy.”

Chu Kinh Trạch nhướng mi không nói gì, lấy ví tiền từ trong túi quần, rút ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt Hứa Tùy:

“Bạn trai của em có tiền.”

Hứa Tùy ngẩng đầu lên khỏi đống sách vở, bắt gặp ánh mắt của Chu Kinh Trạch, nhận ra anh không hề nói đùa, lắc đầu: “Em không cần, em muốn tham gia cuộc thi để lấy tiền thưởng.”

“Hơn nữa… Nói không chừng sau này anh còn phải nhờ em nuôi nữa đó.” Hứa Tùy nói rất nhỏ.

Chu Kinh Trạch sững sờ một chút, bật cười thành tiếng, lòng ngực vui sướng mà run lên: “Được thôi, sau này ông xã sẽ chờ được em nuôi.”

Hứa Tùy móc ngoéo tay với anh, Chu Kinh Trạch cũng không quấy rầy cô nữa, ngồi bên cạnh chơi điện thoại một lúc, ngại giường ở đây không sạch sẽ nên híp mắt dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Hai tiếng sau, cuối cùng Hứa Tùy cũng hoàn thành tất cả, cô lắc lắc cánh tay của Chu Kinh Trạch, hai mắt sáng ngời: “Em ôn tập xong rồi, anh có thể giúp em dò lại một chút được không?”

“Được thôi.” Chu Kinh Trạch trợn mắt, giọng nói lười biếng.

Hứa Tùy ngồi trên mép giường, Chu Kinh Trạch đạp chân lên thanh ngang, lưng dựa vào lưng ghế, lật xem cuốn sách “thần kinh sinh vật học” của cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đoạn hai trang 45.”

“Ở quốc gia của tôi…” Hứa Tùy nhớ lại một chút, đang định đọc tiếp, Chu Kinh Trạch lại lật sang trang khác, giọng điệu hơi dừng một chút, hỏi: “Trang 70, đoạn thứ hai từ dưới đếm lên, rối loạn thần kinh, một trong những chứng bệnh thần kinh, yêu...”

“Trang 72, ca bệnh ở đoạn thứ ba, chữ cái thứ sáu ở đầu.”

Hứa Tùy bẻ đầu ngón tay đêm số, nói theo bản năng: “Thích.”

Chu Kinh Trạch lật đi lật lại cũng không tìm được từ mình muốn thấy, “chậc” một tiếng, nói: “Ngôi thứ hai là gì?”

“Bạn.”

“Ghép những chữ này lại với nhau.” Chu Kinh Trạch hạ giọng, giọng điệu dỗ dành.

Hứa Tùy cho rằng Chu Kinh Trạch đang chơi trò chơi với cô, cố gắng hết sức kết nối với các câu hỏi trước đó của anh, cho nên từng chữ từng chữ một đáp án dần dần tuôn ra từ trong miệng:

“Tôi, yêu, thích, bạn.”

“Anh cũng vậy.”

Một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt rơi xuống đỉnh đầu, Hứa Tùy hoảng hốt ngước mắt lên nhìn liền đụng phải một ánh mắt đen nhánh nặng trĩu, sau một lúc lâu mới dần hiểu được. Không biết vì sao, Hứa Tùy có hơi muốn khóc.

Ở bên cạnh Chu Kinh Trạch, vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở, thường xuyên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng khi không thấy anh lại cảm thấy thời gian thật lâu. Hứa Tùy cảm thấy điều mình ảo tưởng lớn nhất chính là được ở bên cạnh Chu Kinh Trạch anh.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong đợi Chu Kinh Trạch sẽ nói thích cô.

Lúc này đây, Hứa Tùy có thể thấy được bản thân bên trong đôi mắt của anh.

“Anh phạm quy.” Hứa Tùy hít mũi, mắt đỏ hoe.

Một bóng người cao lớn bao phủ cô, đôi môi của Chu Kinh Trạch đè lên môi cô, trằn trọc múi mát từng lần từng lần. Một tay Chu Kinh Trạch ôm lấy đầu cô, dời môi xuống, dành ra một tay khác để cởi quần áo lót trên người cô xuống.

Ánh đèn trong phòng khách sạn mờ ảo, tông màu ấm, giống như một quả quýt bị lột vỏ, tản ra ánh sáng yên tĩnh.

Hứa Tùy muốn tắt đèn nhưng Chu Kinh Trạch lại không cho, anh ấn trán cô, thưởng thức từng nét biểu cảm của cô.

Ngoài trời đang mưa, bóng cây lay động, gió đập mạnh vào cửa phát ra tiếng bang bang bang.

Anh chỉ nhìn cô.

Giống như cả thế giới không hề liên quan gì đến hai người họ.

Hai người chỉ có nhau.

Ngoài trời mưa liên tục, nước lại từ bức tường thấm ra ngoài, lúc đầu rất chậm, sau đó lại nổi váng lớn trào ra ngoài, có một số mảng tường còn bị bong tróc. Cánh quạt điều hòa cũ kỹ phát ra tiếng kêu “ken két… ken két”.

Kèm theo đó là tiếng gió vù vù, thế nhưng không thể thổi bay đi cái khô nóng lúc này được.

Hứa Tùy cảm giác trước mắt thật mơ hồ, toàn thân đau nhức, cô phát hiện Chu Kinh Trạch rất thích ấn lên xương sườn của cô khiến cô đau đến nhíu mày. Dù vậy cô vẫn có thể phân tâm nghĩ tới chuyện khác, nghĩ tới kỳ thi ngày mai của mình.

Thấy cô phân tâm, Chu Kinh Trạch cắn một ngụm lên môi cô.

Ánh mắt cô lập tức bắt gặp một đột mắt đen láy cùng dục vọng không chút che giấu.

Hứa Tùy lập tức cầu xin, giọng nói hơi khàn lại còn mang theo vẻ đáng thương: “Em... ngày mai em còn có cuộc thi.”

Chu Kinh Trạch sửng sốt một giây, cười nhẹ một tiếng, thở ra một thơi từ trong lồng ngực, dường như đang bất mãn: “Chậc, ở bên cạnh anh còn có thể nghĩ tới chuyện khác, ông đây sẽ không để em làm chậm trễ chuyện này đâu.”



Mưa tạnh.

Chu Kinh Trạch vẫn không chịu buông tha cho cô, ấn xương sườn của cô rồi nhìn cô chằm chằm. Như thể muốn khiến cô nhớ kỹ phút giây đau đớn này, nhớ kỹ người đàn ông ở trước mặt mình ngay lúc này là ai.

Giây tiếp theo, ngón tay cái của Chu Kinh Trạch vuốt đi những sợi tóc trên trán cô ra sau tóc, lông mi ươn ướt, cúi đầu nhìn cô: “Anh là ai?”

Hứa Tùy bị ép hỏi tới khó nhịn, không thể chống đỡ được đành buông vũ khí đầu hàng, nước mắt như sắp trào ra: “Chu Kinh Trạch.”

Một tiếng “bịch” vang lên, quyển “Thần kinh sinh vật học” rơi trên nền nhà ẩm ướt. Máy điều hòa kiểu cũ trong phòng thổi luồng gió có hơi ngột ngạt hanh khô. Khi gió thổi qua, sách ào ào lật sang trang, cuối cùng dừng lại ở một bản vẽ thần kinh của con người.

Trong nhân thể học có một cách nói, nếu nhìn chằm chằm vào mắt của một người trong thời gian dài, nghe nói có thể thấy được tình yêu bên trong, đó là sự truyền tải thông tin trên các đầu dây thần kinh thị giác. Bạn nhìn thấy gì?

Rất thích bạn.

Tôi cũng như thế.



Mười hai giờ đêm, Hứa Tùy ngủ say bên cạnh anh, mái tóc dài như thác nước, lông mi nhắm chặt, ngoan ngoãn nằm giống như một đứa bé. Đầu ngón tay của Chu Kinh Trạch xẹt qua tóc cô, khóe mắt tràn ra chút dịu dàng.

Nửa người trên anh không hề mặc gì, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đen đơn giản, rời khỏi giường hút một điếu thuốc.

Hút được nửa điếu, Chu Kinh Trạch lại đặt điếu thuốc xuống bàn bên cạnh rồi vào nhà vệ sinh. Đợi đến khi anh quay lại, bồn cầu trong nhà vệ sinh vẫn còn phát ra tiếng xả nước, điện thoại trên mặt bàn sáng lên.

Chu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc, làn khói xám xịt thi thoảng lại tản ra từ môi anh, anh ấn mở điện thoại, trên thanh thông báo hiển thị có một tin nhắn được gửi đến, vừa nhấn vào, là Diệp Tái Ninh gửi tin nhắn tới: Chu, tớ về nước rồi, đây chính là điều bất ngờ lớn mà tớ đã nói với cậu. Đủ thú vị rồi nhỉ, đích thân trở về ăn sinh nhật cậu, bây giờ tớ đang ở 0 Giờ uống rượu với mọi người, cậu có muốn qua đây hay không?

Một mẩu tàn thuốc rơi xuống màn hình điện thoại, Chu Kinh Trạch híp mắt, dùng ngón cái hất nhẹ tàn thuốc đi, đánh chữ trên khung thoại, sau đó gửi đi: Mọi người cứ chơi đi, tôi đang ở với bà xã mình rồi.