Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 1-2: Hạ




Hồ phụ thân nói chuyện thực giữ lời.

Sáng sớm hôm sau, Đóa Đóa còn chưa kịp thanh tỉnh đã bị phụ thân dùng pháp lực đưa đến sơn môn: “Đóa Đóa, đến giờ rồi, tỉnh lại đi.”

Bên trong Cửu Hoa Tiên Sơn, thời gian không giống với bên ngoài, năm canh giờ ở đây bằng một ngày ở nhân gian.

“Ngô….Buồn ngủ, buồn ngủ a.” Đóa Đóa rùng mình một cái liền biến thành  thiếu niên, đôi mắt như trước nửa khép nửa mở, thân thẻ vặn vẹo, làm ra bộ dáng đánh cũng không muốn đi.

Trong mắt hồ phụ thân hiện lên một tia khó hiểu, nói: “Đóa Đóa, sơn môn đã mở, ngươi xuống núi đi.”

“A, nhưng mà….” Rõ ràng cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, chỉ mới nói mà thôi, phụ thân liền đem mình xuống núi sao? Đóa Đóa nháy mắt mất cái, từng giọt lệ như châu ngọc trong đôi mắt đen láy rơi xuống, ô….Bỗng nhiên có chút không muốn xa phụ thân, làm sao bây giờ?

“Hài tử ngốc, xuống nhân gian du ngoạn cũng tốt.”Hồ phụ thân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài tuyết trắng của Đóa Đóa, ngày hôm qua truyền tu vi của mình sang, quả nhiên hôm nay bộ dáng đã đổi khác, không chỉ dung mạo thay đổi, ngay cả tóc cũng dài xuống dưới gối.

“Phụ thân.” Đóa Đóa nhào vào cái ôm ấm áp quen thuộc, tham lam hưởng thụ mùi hương tùng mộc thoang thoảng, sau đó hồ phụ thân nói nhỏ một tiếng, “Đi thôi…” liền một chưởng, quyết đoán đẩy nó xuống núi.

Đóa Đóa có chút choáng váng đầu óc, sau khi ổn định được  thân hình, thấy phụ thân đang đứng sừng sững ở đỉnh núi, dáng người vững chắc, cao ngất phiêu dật, xa xa chăm chú nhìn nó.

Nó kinh ngạc trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, la lớn: “Phụ thân, ngươi còn chưa nói cho ta biết, phải đi đâu tìm mẫu thân a?”

Hồ phụ thân vẫn đứng như thế, vạt áo tung bay, lặng im một lúc lâu mới truyền đến một câu: “….Gặp được, hắn tự nhiên sẽ nhận ra ngươi….Đành chờ duyên phận….Không thể cưỡng cầu…”

Thanh âm nhu hòa trong núi vang vọng, lần đầu tiên Đóa Đóa nghe được thanh âm  êm tai như thế,  đáng tiếc trôi qua quá nhanh.

Đóa Đóa đứng giữa trời, cho đến khi thân ảnh kia dần dần nhạt đi, chung quanh chỉ còn tiếng thông reo rì rào, tiếng gió lướt qua quán nhĩ, nó mới cử động thắt lưng, nhanh chóng hạ sơn.

————————————————-

Bình thường, từ lúc mặt trời lên cao cho tới hoàng hôn, Đóa Đóa nhất định sẽ bị phụ thân tàn nhẫn buộc luyện công, lâu dần trở thành thói quen; mà hiện tại không ai quản nó, lại cảm thấy không được tự nhiên.

“Xin hỏi, đây là nơi nào.” Đóa Đóa nhìn tới nhìn lui bốn phía khách nhân đang đi vào một khách điếm, nhận ra trên mặt của bảng hiểu là ba chữ: Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu là vì bên trong có trăng sao? Hiện tại mặt trời đang lên cao mà, Đóa Đóa nhìn trời, lại nhìn điếm môn, do dự một lúc lâu, rốt cục nhịn không được liền hỏi người đang đứng ở cửa kia, nãy giờ đều nhìn nó.

Tiểu Phụng Hoàng trấn đã lâu không xuất hiện thiếu nhiên thanh tú hơn người như thế, Lưu Nhị dụi dụi mắt, trừng lớn nhìn.

Đóa Đóa đang đứng ở cửa, dáng ngươi mảnh khảnh động lòng người, đôi mắt to trong suốt như minh tuyền đảo nhìn khắp mọi nơi, có chút tò mò lại ngượng ngùng nhìn hắn, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, nhưng,  kỳ lạ là thiếu niên lại có mái tóc dài màu tuyết trắng.

Nhất định là tiểu thiếu gia có tiền, cùng người nhà bị lạc nhau nên đến khách điếm của mình, Lưu Nhị lấy lại bình tĩnh, xác định thiếu niên vận y phục vàng nhạt này không phải thần tiên, mới cười cười bước lên phía trước, “Công tử đói bụng sao, tiểu điếm có chút tôm cá tươi ngon cùng món ăn thôn quê, công tử nếu không chê, xin mời vào ngồi.”

“Nga, ngồi,  ngồi, hảo.” Đóa Đóa không biết tôm cá tươi ngon, món ăn thôn quê là có ý tứ gì, nhưng ngồi chính là thứ  nó đang cần, đi suốt một buổi sáng như vậy, nó thực mệt mỏi, nó chưa bao giờ hóa thành hình người đi bộ lâu đến thế.

Đóa Đóa cố nén việc muốn biến về tiểu hồ ly mà bổ nhào vào giường, ngủ một giấc thật ngon, đành ủy khuất bĩu môi, nhìn cái bàn trống rỗng.

Ai, biến thành người cũng mệt a.

Lưu Nhị không biết từ nơi nào đi đến, tay chân nhanh nhẹn bưng lên bốn năm dạng món ăn, “Công tử, nếm thử đi.”

Sau đó hắn thỏa mãn nhìn thiếu niên xinh đẹp đối với hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Nga, cảm ơn, nhưng ta không đói bụng, ta chỉ muốn ngồi là tốt rồi.”