Toái Phong Thiên

Chương 9: Mỹ nhân




Đương nhiên, Lục Vũ Hạo trong lòng là trăm chuyển ngàn hồi, đáng tiếc là Điền Điềm Nhi cũng bất động thanh sắc, đối với lời ca ngợi của Lục Vũ Hạo cũng không thừa nhận lại cũng không từ chối, cứ im lặng mà nhìn Lục Vũ Hạo. (cái “trăm chuyển ngàn hồi” ta nghĩ mãi ko biết dùng cái gì cho tốt, đại ý là: Lục Vũ Hạo cũng đang đợi hồi đáp)

Ngươi nói, mỹ nhân đích xác là đẹp, mặt trái xoan, mi thanh tú mục, môi anh đào đỏ mọng, rất đúng tiêu chuẩn!

Nhưng chính là cái vẻ mặt băng lãnh đầy hàn khí lại làm Lục Vũ Hạo siêu cấp không thích.

Uy…… Bổn đại gia ta cũng không phải là động vật quí hiếm a.

“……” Nhìn nhìn Điền Điềm Nhi không có ý trả lời, Lục Vũ Hạo đành phải bưng chén trà lên uống, ý đồ hóa giải xấu hổ.

” Tỷ tỷ vạn phúc.” Mỹ nhân khẽ hạ thấp người.

” Phốc!!!”

Một miệng nước trà sặc ngay ở cổ họng, khóe môi còn lưu một mảnh lá trà, mắt trợn to cực độ kinh ngạc nhìn mỹ nhân phía dưới.

Ta là nam nhân a…… Tiểu hài tử 10 tuổi nhìn qua cũng biết là nam nhân.

Ngươi…… Tốt nhất là đừng để ta biết ngươi cố ý……

” Tỷ tỷ chậm chậm điểm. A a, người của Tiêu Dao Vương quả nhiên bộ dạng xuất chúng, muội muội ta cam chịu khuất phục.” Mỹ nhân cũng không cần được cho phép liền đứng dậy,” Thái hậu nương nương cũng hiểu được, tuy tổ chế nói có thể chấp nhận nam nhân, nhưng chính là…… Một đại nam nhân ăn mặc thành như vậy, thật sự là đồi phong bại tục.” (tổ chế: quy định tổ tiên)

Thiêu mi, Lục Vũ Hạo cũng cúi đầu cười.

Sau đó lại ngẩng đầu, đứng dậy trực tiếp cởi ngoại y hồng chanh phiền phức trên người, lại sảng khoái nói,” Hương quý nhân quả nhiên nói phải, ta cũng vẫn nghĩ mấy thứ y phục này thực phiền toái muốn chết. Nhưng chính là bệ hạ có chỉ trong ở những nơi quan trọng thì bắt buộc phải mặc, ta là không có khả năng kháng chỉ a.”

Điền Điềm Nhi vốn đang đắc ý, sắc mặt lại cứng đờ, ” Nga. Hoàng hậu ‘nương nương’ ngươi thật sự nghe lời Hoàng thương a. Chẳng qua thiên hạ đồn đãi nương nương là một kẻ ngốc, hôm nay gặp mặt, tựa hồ có điểm không đúng.”

“…… Quá lời. Những gì mọi người nói đều phải a, ta vốn hồ đồ, chỉ có gặp người có điểm giống như mình mới có khả năng nói chuyện bình thường được, quý nhân cũng coi như là khác thường đi.” Một thân trung y trắng toát, Lục Vũ Hạo lau đi miếng lá trà ở khóe miệng.

Thực nhàm chán – căn bản không phải đối thủ.

Còn thực mong chờ gia hỏa này giúp mình giải buồn, nguyên lai là một nữ nhân không có đầu óc, ai…… Thất vọng a.

Chẳng qua một khi đã dám đến, nàng cũng chẳng phải xuất thân từ đại quốc, cho nên phía sau chắc chắn có sự giúp đỡ của bè phái phi tử.

Hảo nam nhân không đấu cùng nữ nhân a.

Không cùng một cấp độ, chơi đùa thực nhàm chán. Trắng trợn dám khiêu khích hoàng hậu, nàng ta là ngu ngốc sao?

” Ngươi……” Điền Điềm Nhi nghe Lục Vũ Hạo chế diễu mình cũng là một kẻ ngốc giống như hắn. Phụ phụ đắc chính, ngốc tử gặp ngốc tử mới có thể nói những lời mà người bình thường hay nói. Ngón tay trắng nõn, móng tay bấu chặt như muốn xé nát y phục. (phu phu đắc chính: cái lày ta chịu, bó tay)

” Mỹ nhân tức giận nhưng đừng nên tổn hại thân thể, cẩn thận đến lúc tuổi già sắc suy, hoa tàn ít bướm, chẳng phải rất tàn nhẫn sao. Có thời gian thì nhanh đi lấy lòng Hoàng đế a, sinh một tiểu Hoàng tử để bảo toàn tính mệnh.” Lục Vũ Hạo lơ đểnh phất tay, tiện tay lấy một miếng bánh hoa quế đưa vào miệng, ăn liền ba khối, lúc sau cảm thấy Điền Điềm Nhi tựa hồ đang nhìn mình, cong môi nói,” Uy, ta nói…… Ngươi hoặc là có thể cùng ta hợp tác, ta liền chúc hoàng nhi của ngươi làm Thái tử, điều kiện là về sau theo giúp ta thưởng nguyệt uống rượu, thế nào.”

” A?” Mỹ nhân thối lui vài bước, khó có thể tin,” Ngươi không muốn cậy nhờ ân sủng mà lấy nhan sắc hầu hạ Hoàng thượng sao? Thái hậu nương nương cùng Minh phi tỷ tỷ rõ ràng nói ngươi không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, lại dùng thứ kì quái mê hoặc bệ hạ, vậy…… Ngươi…… Vì cái gì……”

Khóe miệng còn dư cặn bánh, Lục Vũ Hạo không nhìn Điền Điềm Nhi, liếc mắt,” Tựa như ngươi nói, ta vốn là một nam nhân. Không cần đem lối suy nghĩ của nam nhân đặt ngàng hàng với nữ nhân. Ta còn có việc quan trọng, không tiễn.”

” Ngươi…… Ngươi không sợ ta sau này sẽ trở thành Hoàng Hậu? Thay thế cho ngươi?” Điền Điềm Nhi mặt mày thất sắc, nàng đã gặp qua vô số tiểu quan, đơn giản đều là cùng nữ nhân tranh giành ân sủng, khiến cho người khác khinh thường…..Nhưng chính là kỳ quái…… Lục Vũ Hạo này rất kỳ quái.

” Như vậy a, ngươi cùng ta hợp tác, ngươi muốn làm Hoàng hậu vậy cứ làm Hoàng Hậu, ngươi giúp ta thoát cung, thế nào?” Lục Vũ Hạo ôn hòa cười, đáng tiếc vừa khéo ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

Thầm nhổ một cái, người này……

” Hoàng đế bệ hạ giá lâm!”

Điền Điềm Nhi bị Lãnh Phong Lam lệnh thoái lui. Tuy nhiên mỹ nhân lúc cáo lui lại nhìn Lục Vũ Hạo nghi hoặc.

” Hạo ca ca!” Lãnh Lam trong nháy mắt nhào vào lòng Lục Vũ Hạo, cọ cọ nói,” Hạo ca ca, ta rất nhớ ngươi a!”

Ôn nhu cười,” Lam nhi tốt không, đã lâu không thấy, có hay không đã hảo hảo đọc sách?”

” Có…… Bất quá phó đại nhân rất hung dữ, lại nghiêm khắc a……” Ánh mắt trong suốt như thủy ngước nhìn Lục Vũ Hạo.

Lục Vũ Hạo xoa xoa đầu của hắn,” Không có việc gì, Lam nhi, về sau phải trở thành một hảo Hoàng đế a.”

” Khụ. Lục Vũ Hạo, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng.” Lệnh hạ nhân lui ra ngoài, Lãnh Phong Lam đi tới, khí phách ngồi tại vị trí chủ thượng trong Xích Phượng Cung, hạ thấp giọng nói,” Về đệ đệ của ngươi, Lục Tiểu Mục.”

“……” Nguyên lai là tên đệ đệ hỗn đản, cư nhiên dám cho mình uống mê hồn thang? Hắn có cái gì hảo hảo để thương lượng, có chết cũng quên đi.

” Không nhắc đến chuyện khế ước, ta hy vọng có thể dùng thân phận bằng hữu “Đỗ Phong” này mà cùng ngươi chung sống hòa bình. Ta cần lực lượng của Tiêu Dao Vương.” Lãnh Phong Lam nói chuyện nhưng lại không mang chút tình cảm gì, cho nên sắc mặt cũng không chút thay đổi.

Lục Vũ Hạo khoát khoát tay, lơ đễnh nói,” Đã nói, ngươi có thể gọi ta ‘Hạo’, như vậy nghe thuận hơn.” Hắn đứng dậy, đưa lưng về phía Lãnh Phong Lam,” Còn có, bằng hữu trong lúc này không cần uy hiếp. Có việc cứ nói thẳng, ta cũng chẳng phải là nhân vật lợi hại, nếu không vì Lục Tiểu Mục là đệ đệ của ta, các ngươi cũng sẽ không tìm ta. Sách……” Như thế nào mọi thứ của mình đều kém hơn cái tên Lãnh Phong Lam kia, thật sự là không cam tâm.

Lãnh Phong Lam gật gật đầu,” Lục Tiểu Mục lấy thân phận Tiêu Dao Vương, thời điểm rời khỏi Thủy Nguyệt quốc bị gài bẫy.”

Lục Vũ Hạo kinh ngạc xoay người,” Cái gì? Không phải Thủy Nguyệt quốc đã cùng Thiên Phong quốc quan hệ chuyển biến tốt lắm sao?”

Lắc đầu, khuôn mặt tuấn mĩ đầy lo lắng,” Cũng không đơn giản giống như ngươi tưởng. Đích xác cách của ngươi khiến mâu thuẫn của bách tính hai nước được hóa giải, nhưng chính là lợi ích của quốc gia mới trọng yếu. Thủy Nguyệt biết Thiên Phong quốc lương thực dự trữ rất nhiều, tự nhiên sẽ có mưu đồ.” Lãnh Phong Lam dừng một chút, tiếp tục nói,” Mà mẫu thân sinh ra ta, Đương kim Thái hậu, nguyên là Thủy Nguyệt công chúa, Thủy Uyên.”

…… Phiền toái của mình hầu hết đều xuất phát từ vị Thái hậu này a. Xem ra thái hậu đã có mưu đồ, hoặc là nói ba mươi năm trước đó, Thủy Nguyệt quốc sớm đã có mưu đồ. Còn có cái tên đệ đệ ngu ngốc kia…… Cư nhiên khinh địch liền bị chế trụ, danh tiếng của cha hắn không phải rất nổi sao?

“…… Bọn họ muốn có điều kiện gì?” Lục Vũ Hạo nhíu mi nói,” Tỷ như quân sự kinh tế, chờ chút. Lục Tiểu Mục tuy thế nhưng lại chính là thân đệ của Hoàng Hậu, làm như vậy không phải ý đồ quá rõ ràng sao.”

” Mẫu hậu buổi sáng bảo ta đến Hoàng Minh Cung. Như ngươi sở liệu, Thủy Nguyệt quốc muốn đưa đến một vị công chúa Thủy Nguyệt Hàm cùng ta hòa thân. Nàng là biểu muội của ta, lúc nhỏ ta đến Thủy Nguyệt quốc làm chất tử cũng có thời điểm thực chiếu cố ta.” Lãnh Phong Lam biểu tình không có dao động, con ngươi đen tuyền phóng tới,” Ngươi thấy thế nào?”

Lục Vũ Hạo suy nghĩ chốc lát, nở nụ cười,” Tốt lắm a, nghe tên thì đúng là một giai nhân, lại là thanh mai trúc mã cùng chung hoạn nạn. Chất tử nhất định thực rất vất vả a, lúc ấy nhất định thực cảm kích nàng. Thú cũng tốt thôi.”

Lãnh Lam đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, gắt gao nắm chặt y phục Lục Vũ Hạo,” Hạo ca ca, Hoàng Tổ Mẫu không phải ý tứ kia, nàng muốn Nguyệt Hàm tỷ tỷ sẽ giống như nàng, trở thành Hoàng hậu a!”

” A…… Nguyên lai như thế, trách không được luôn muốn loại bỏ ta.” Nhớ tới người sáng nay làm phiền toái mình, lại phái Điền Điềm Nhi đi thám thính tình hình a.

Oa…… cái này thực đúng như mong đơi, rất lợi hại a.

” Uy Hạo ca ca, ngươi…… Như thế nào lại làm như chuyện không liên quan đến mình? Ngươi không biết, Nguyệt Hàm tỷ tỷ đã sớm có người trong lòng, không phải phụ hoàng a! Chính là hiện tại thấy Hoàng Tổ Mẫu muốn tác thành tình duyên……” Ngươi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu củaLãnh Lam chỉ nhìn đã khiến Lục Vũ Hạo không đành lòng, nhíu mi nói,” Nói cũng đúng, người ta không muốn cũng sẽ không ép buộc, ép buộc con gái như vậy chính là phạm pháp a. Trở ngại hôn nhân tự do cũng là không đúng. Nói như thế nào cho dù Thái Hậu một tay che trời đi ép buộc hạnh phúc của người khác cũng là quá phận đi.”

Lãnh Lam nhìn Lục Vũ Hạo,”…… Hạo ca ca, ngươi có biện pháp sao?”

” Có là có, chẳng qua ta là phải mạo hiểm.” tựa tay vào cằm, Lục Vũ Hạo có chút đăm chiêu.

Xích Phượng Cung bỗng nhiên bốn bề tĩnh lặng.

Ba người nhìn nhau.

” Ai…… Đỗ Phong ơi Đỗ Phong, ngươi thật sự là một người đại phiền toái. Vốn lúc đầu gặp mặt có thời điểm ta còn đoán ngươi là Vương gia gì đó, sớm biết vậy đã bỏ chạy luôn, phiền toái muốn chết.” Lục Vũ Hạo hai tay để sau đầu, cong miệng lắc đầu,” Tuy rằng không muốn, bất quá hắn tốt xấu cũng là ( thân thể này) đệ đệ của ta. Mà thôi, mạo hiểm liền mạo hiểm. Bất quá, Lam, ta giúp ngươi lần này vậy ngươi đưa ta một khối bài để có thể tự do xuất cung.” Lục Vũ Hạo xoay người, cười quỷ dị.

Lãnh Phong Lam ưng mục sắc bén cùng Lục Vũ Hạo đối nhau nhìn hồi lâu, mới nói,” Không được. Xuất cung phải hỏi ý ta. Hoàng hậu mất tích là một chuyện đại sự. Huống chi ngươi làm như vậy cũng là giúp chính bản thân mình, ngươi không có quyền đặt điều kiện với ta.” (ưng mục: mắt chim ưng)