Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 9: Bắt hàn sâm!






Một bên khác.

Trong căn phòng trên lầu ba tòa cao ốc, Hàn Sâm bỗng nhiên cảm thấy hơi chút bất an về cuộc giao dịch tối nay.

Hắn luôn cảm thấy, dường như thiếu đi một chút gì.

Đúng rồi!

Từ sau khi Lưu Kiến Minh bắt đầu gọi điện thoại nói ra ám hiệu, đã không có tiết lộ qua hành động bên phía cảnh sát.

Điều này rõ ràng cho thấy có biến.

Nghĩ tới đây, Hàn Sâm nhíu chặt mày.

Đang lúc này.

Trần Vĩnh Nhân mở miệng nói: "Sâm ca, thằng người Thái đến rồi."

"Ồ... Dẫn bọn hắn đi vào."

Một lát sau.

Mấy tên người Thái đi vào phòng.

"Sâm ca —— đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"

"Ha ha, lão đệ, rốt cuộc em đã tới."


Hàn Sâm thoáng giấu đi nỗi lo, thay bằng mặt mày vui vẻ, cùng tên cầm đầu người Thái nhiệt tình ôm nhau, hỏi thăm lẫn nhau.

Hai người khách sáo một phen, liền bắt đầu xem hàng.

Cái gọi là hàng, dĩ nhiên là hàng trắng.

Người Thái mang đến hàng mẫu, sau khi được Trần Vĩnh Nhân kiểm nghiệm, xác định là hàng cao cấp nhất trên thị trường! !

"Sâm ca, AA+! " Trần Vĩnh Nhân giơ lên ngón tay cái.

Lập tức, hai mắt Hàn Sâm sáng lên.

Bởi vì lần này đám người Thái mang tới rất nhiều hàng, tổng giá trị hơn mấy triệu, nếu mà hắn có thể nuốt nổi nhóm  hàng cao cấp này, lấy được không chỉ là lợi nhuận mấy triệu, còn có thể chiếm lĩnh càng nhiều thị trường!

Lợi ích động lòng người!

Nghĩ tới đây, chút lo âu trong lòng Hàn Sâm tức khắc tan đi mất.

Vì đợt hàng này, đáng giá hắn mạo hiểm một lần.

"Đồng ý! !"

Hàn Sâm hét lớn một tiếng, cầm thật chặt tay lão già người Thái.

Mà cảnh sát nằm vùng Trần Vĩnh Nhân nhìn thấy một màn này, lặng lẽ giật giật ngón tay, dùng điện mã Morse, thông báo cho Hoàng cảnh sát...

...

Trong phòng làm việc.

Hoàng cảnh sát nhận được tin tức, lập tức tinh thần rung lên

"Các đơn vị chú ý, mục tiêu chuẩn bị giao dịch, chờ giao dịch bắt đầu, lập tức bắt người! !"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Long Dục Bãi.

Một chiếc thuyền buôn lậu, lái về phía vắng vẻ trên bờ.

Phụ trách nhận hàng, là Sỏa Cường cùng Địch Lộ.

"Thuyền tới!"

Sỏa Cường mới vừa từ trên thuyền đem  một túi hàng lớn lấy xuống, mang lên xe. Trong rừng cây bên cạnh, liền có vô số viên cảnh sát vọt ra.

"Không được nhúc nhích!"

"Nguy rồi, là cảnh sát, chạy mau!"

Địch Lộ hét lớn một tiếng, liền vội vàng chui vào trong xe, trực tiếp cho xe chạy.

Chỉ tiếc.

Cảnh sát sớm có chuẩn bị, ở mặt đường rải đinh.

Xe của hắn chạy chưa tới mấy chục mét, liền bởi vì nổ bánh xe mà mất đi tay lái, lật qua một bên.


Trong xe, Sỏa Cường cùng Địch Lộ, cũng thành cá nằm trên thớt.

"Báo cáo sếp Hoàng, Long Dục Bãi bắt người thuận lợi, tang vật cũng lấy được!"

Nội thành.

Trong phòng làm việc.

Nghe được thuộc hạ truyền tới báo cáo, Hoàng cảnh trưởng cũng không kiềm chế được nữa, quát to một tiếng "Tốt ".

Sau đó, Hoàng cảnh sát lấy ra điện thoại vô tuyến, ra lệnh:

"Tổ B thu lưới, đừng để cho chim sẻ chạy! !"

Một đội cảnh sát đã sớm mai phục ở tòa nhà đồ sộ, nhận được mệnh lệnh, lập tức vọt vào căn phòng chỗ Hàn Sâm đang ở.

"Không được động đậy! Tất cả không được nhúc nhích!"

"Tất cả mọi người lập tức hai tay ôm đầu, ngồi xuống!"

Nhất thời.

Trong cả căn phòng hỗn loạn tưng bừng.

Trong đó, luân hồi giả ngoại hiệu "Quạ đen "  giờ phút này vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì hắn không phải là lần đầu tiên tiến vào cái thế giới phó bản này!

Hắn nhớ rất rõ ràng, bên trong nội dung cốt truyện, lần giao phong này, song phương coi như là đánh ngang tay, tuy đáng sợ nhưng cũng không có nguy hiểm a.

Tại sao lần này cảnh sát hành động, lại có chút không giống trước? ?

Mặc dù trong lòng khiếp sợ, chẳng qua Quạ đen phản ứng đặc biệt nhanh, thành thành thật thật nằm trên đất.

Dù sao nhiệm vụ thất bại chẳng qua là trừ một điểm tích lũy luân hồi, hắn có bị bại não mới dám cùng cảnh sát đấu súng.

Trong phòng, chỉ có Hàn Sâm là vẫn có thể duy trì vẻ mặt trấn định như trước.

Nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ có thể nhìn ra được sự hốt hoảng trong mắt của hắn.

Lưu Kiến Minh không có truyền tin tức tới, Sỏa Cường cùng Địch Lộ đi Long Dục Bãi, cũng một mực không truyền tới tin tức...

Rất hiển nhiên, là chuyện náo lớn rồi!

...

"Cơm đến rồi, dọn cơm!"

Khi đám người Trần Nghiệp xách từng bọc hộp cơm lớn đi lên phòng làm việc trên lầu, nhất thời phát hiện, trong phòng làm việc, bầu không khí  vui sướng hớn hở.

Trên mặt của mỗi người, đều mang nụ cười cao hứng.

"Các cậu tại sao cao hứng như vậy, bắt được người rồi hả? " Lưu Kiến Minh làm bộ thản nhiên, cười hỏi.

"Đúng nha! " Một viên cảnh sát hưng phấn lớn tiếng nói: "Hành động vô cùng thuận lợi, người lẫn tang vật đều lấy được, Hàn Sâm lần này chết chắc!"

Nghe nói như vậy, sắc mặt Lưu Kiến Minh rõ ràng tái nhợt mấy phần.


Lâm Quốc Bình cũng mơ hồ có chút bất an.

"A Minh!"

Hoàng cảnh sát đi tới bên người Trần Nghiệp, vỗ vỗ bả vai Trần Nghiệp, trịnh trọng nói: "Lần hành động này có thể thuận lợi như vậy, tin tức của cậu lập công lớn, tôi sẽ hướng trụ sở chính xin tính  công cho cậu đấy!"

Có thể nhìn ra được, Hoàng cảnh sát cao hứng vô cùng, trên mặt một mực treo một nụ cười.

Nói xong, Hoàng cảnh sát lại đi tới bên người Lưu Kiến Minh cùng Lâm Quốc Bình.

"Lưu Kiến Minh giám sát, Lâm Quốc Bình sĩ quan, xin giao ra giấy tờ chứng nhận cảnh sát viên của hai anh!"

Tiếng nói vừa dứt, tức khắc, trong phòng làm việc thoáng cái yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người đều đang giật mình nhìn một màn này.

Tịch thu giấy tờ chứng nhận cảnh sát viên, đây cũng không phải là chuyện nhỏ! !

Người thông minh, đã hiểu là chuyện gì xảy ra, nhao nhao nhìn hai người bằng ánh mắt khinh thường.

Lưu Kiến Minh thở dài một tiếng, không có bất kỳ giãy giụa cùng giải bày, lấy ra giấy tờ chứng nhận của mình.

Lâm Quốc Bình lại không muốn cứ như vậy thừa nhận.

Hắn khó tin nhìn Hoàng cảnh sát, hỏi ngược lại: "Sếp, có phải anh nghĩ sai rồi không? Em có vấn đề gì?"

"Có vấn đề hay không, cậu ra tòa nói đi!"

Thấy Lâm Quốc Bình không phối hợp, Hoàng cảnh sát phất tay một cái, liền có hai người cảnh sát viên xông lên, đè Lâm Quốc Bình xuống.

"Tôi phạm tội gì? Anh có chứng cớ gì mà bắt tôi?"

Chuyện đột nhiên thình lình ra tay với người phe mình, để cho không ít người đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi, đa số đều ngỡ ngàng luống cuống.

Trong phòng làm việc không một người nói chuyện, chỉ có Lâm Quốc Bình đang la to.

Hoàng cảnh trưởng không để ý tới Lâm Quốc Bình, mà là quàng vai Trần Nghiệp.

"A Minh, đi theo tôi."

Hai người đi ra ban công, Hoàng cảnh sát hỏi: "A Minh, mặc dù tôi rất tin tưởng cậu, chẳng qua, tốt nhất có chứng cớ trực tiếp chứng minh bọn họ cùng Hàn Sâm cấu kết, cậu có biện pháp nào hay không?"

Trần Nghiệp biết suy nghĩ trong lòng Hoàng cảnh trưởng, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Hàn Sâm người này, trời sinh tính đa nghi, ai hắn cũng không dễ dàng tin tưởng, hắn có thể để cho Lưu giám sát vì hắn bán mạng, trong tay nhất định là có nhược điểm của Lưu thanh tra... Hoàng cảnh trưởng, anh có thể phái người đi lục soát một chút văn phòng của Hàn Sâm xem sao."

Trong nội dung cốt truyện gốc, Hàn Sâm đem tất cả nhược điểm của nội gián, đều giấu ở phòng làm việc...