Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1612: Bao cát biến hình




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Thiên Kích!

Sau Long Nha là Thiên Kích, một combo pháp sư chiến đấu rất đơn giản và bình thường. Đẩy đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ vào đường cùng, Tôn Tường không lấn tới bằng cái gì ghê gớm mà chỉ sử dụng combo phổ thông nhất, hữu hiệu nhất để móc Hải Vô Lượng ném lên trời.

Dính liên chiêu, Hải Vô Lượng lăn quay giữa không trung. Phương Duệ trong lòng thấm lạnh.

Thể lực...

Quả thật, hắn đã quên mất vấn đề này. Tuy đấu pháp thường dùng rất tiêu hao thể lực, nhưng suốt sáu năm đánh giải chuyên nghiệp, điểm thể lực chưa bao giờ là điều đáng lo với hắn. Cho dù cạn sạch mana, HP dặt dẹo, chỉ bằng thể lực và tốc độ tự hồi của nó, hắn có thể sống sót qua bất kỳ trận nào.

Bất kỳ trận nào, cho đến hôm nay.

Thế nên, khó để nói rằng Phương Duệ đã bất cẩn. Trước giờ, hắn vốn chẳng cần để ý vấn đề thể lực. Nhưng trong trận này, thứ hắn không để ý lại bị đối thủ triệt để lợi dụng, biến nó thành chướng ngại cản trở tay chân.

Tôn Tường...

Phương Duệ và Tôn Tường vốn chẳng phải nét mực đậm màu trong quá khứ của nhau. Mùa giải thứ bảy Tôn Tường còn là một chú tân binh, giữa mùa giải thứ tám chuyển sang Gia Thế rồi K.O theo chùm, mùa giải thứ chín thì ngụp lặn dưới vòng khiêu chiến. Từ trước đến nay, Tôn Tường chẳng có oán thù gì để Phương Duệ phải ghim trong bụng. Hắn và cậu đều chỉ là những người cố gắng ngày ngày kiếm bát cơm ăn trong Liên minh chuyên nghiệp mà thôi.

Đến mùa giải thứ mười, sự nghiệp đánh giải của Phương Duệ xảy ra bước ngoặt cực lớn, Tôn Tường cũng mang theo Nhất Diệp Chi Thu về dưới cờ Luân Hồi. Bởi mối quan hệ giăng mắc phức tạp giữa Hưng Hân, Gia Thế, Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu, Tôn Tường trở nên đặc biệt trong mắt người Hưng Hân. Ngoài Phương Duệ, các thành viên Hưng Hân hiện tại đều trải qua vòng khiêu chiến, ngay cả Tô Mộc Tranh lúc đó tuy ở phe đối địch nhưng tư tưởng thì vô cùng thống nhất: Không ưa Tôn Tường.

Phương Duệ hòa nhập rất nhanh vào Hưng Hân, căn bản cũng không quá vui với việc Luân Hồi có thêm Tôn Tường. Chưa kể, hồi vòng bảng mùa này hai người từng đụng độ ở hạng mục solo, và Phương Duệ là người thua.

Hôm nay gặp lại, đã là tổng chung kết. Hưng Hân đang bị dẫn trước một hiệp, nếu hiệp hai cũng tạch thì tất cả sẽ chấm dứt.

Đánh bại Đỗ Minh, Phương Duệ sớm biết đối thủ kế tiếp chính là Tôn Tường. Thật ra là ai cũng không quan trọng, mục tiêu của hắn đều là giết sạch. Sau Phương Duệ, Hưng Hân vẫn còn một tướng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết tâm của hắn. Nếu hắn chiến thắng, Hưng Hân sẽ cầm 2 điểm đầu người vào trận đoàn đội, một ưu thế vô cùng quý giá với tư cách đội khách vốn đã thua thiệt trên phương diện bản đồ. Ưu tư về phong độ quá nhạt nhòa của mình trong vòng chung kết, Phương Duệ khao khát cống hiến cho Hưng Hân nhiều hơn. Từ giây phút quét thẻ vào trận, hắn đã quyết tâm gặt về 2 con điểm này.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại bị Tôn Tường áp chế hoàn toàn. Nhất Diệp Chi Thu chỉ sử dụng combo tầm thường nhất, vẫn có thể tung hứng Hải Vô Lượng trong tay như một con rối.

Mày đang làm gì thế hả?

Phương Duệ nổi điên, không phải với Tôn Tường, mà với bản thân mình.

Thể lực chưa bao giờ là trở ngại, nên cũng chưa bao giờ để nó vào mắt. Phương Duệ giận mình sao quá sơ suất, càng hận mình sao đã quá may mắn xưa nay.

Nhưng mình vẫn chưa thua!

Tuy thể lực cạn đáy, nhưng tốc độ hồi rất nhanh. Gặp phải công kích thì sao? Chỉ cần tìm cách không tiêu tốn thể lực nữa, nó sẽ hồi đầy ngay thôi.

Phương Duệ không rời mắt khỏi thanh thể lực.

HP đang trượt, nhưng hắn không quan tâm. Lúc này hắn cần nhất là thể lực, và chỉ thể lực mà thôi!

Thanh thể lực tăng dần từng điểm, Phương Duệ cảm thấy quá chậm. Trước hôm nay, hắn chưa từng nghĩ thể lực có thể hồi lâu đến vậy.

Cần hồi lại bao nhiêu?

Phương Duệ thầm tính trong lòng, bỗng thấy Hải Vô Lượng rơi xuống.

Combo bị gián đoạn?

Mọi người đều kinh ngạc. Thế tấn công của Nhất Diệp Chi Thu rất hoàn hảo, hiệu suất cao, đánh tiếp vẫn được chứ sao lại ngừng nhỉ?

Sai lầm chăng? Bản thân những người có ý nghĩ này đều cảm thấy đây là sai lầm quá thấp kém.

Hải Vô Lượng rơi xuống, Phương Duệ theo phản xạ định thao tác Chịu Thân. Vừa nhích ngón tay, hắn đã sững lại.

Ra là thế!

Ngay lập tức, Phương Duệ hiểu thấu ý đồ của Tôn Tường. Cậu ta cố tình ngắt combo để tiếp tục lợi dụng sự cạn kiệt thể lực ở Hải Vô Lượng và khống chế hắn. Liên kích giữ cho Hải Vô Lượng lơ lửng giữa trời, nhưng không thể tiễn hắn về làng đủ sớm. Trong quá trình này, điểm thể lực của Hải Vô Lượng sẽ hồi dần, Phương Duệ có thể bắt đầu xoay sở và phản công.

Thế nên, khi thể lực của Hải Vô Lượng chỉ vừa nhảy lên một tí, Tôn Tường liền tự hi sinh combo đang rất ngon ăn của mình. Cậu ta nhường lại chút khoảng trống cho Phương Duệ hành động.

Hải Vô Lượng sắp chạm đất.

Chịu Thân? Bình thường thì nên làm, nhưng bây giờ chỉ cần Hải Vô Lượng Chịu Thân rồi đứng dậy, Nhất Diệp Chi Thu chắc chắn sẽ gõ hắn tiếp. Sau đó Phương Duệ quen thói xử lý như cũ, ít thể lực vừa hồi sẽ bị mài sạch. Và tình huống cũ lặp lại: Phương Duệ nằm đơ trên thớt chịu đòn, hồi thể lực, Tôn Tường nhả tay, Phương Duệ dùng thể lực để né dame. Cứ thế, Phương Duệ sẽ rơi vào vòng xoáy cùng quẫn mãi mãi.

Không được, phải chờ cho thể lực lên một khoảng kha khá, dù có phải bán máu!

Ầm!

Phương Duệ không thực hiện thao tác Chịu Thân, Hải Vô Lượng rơi thẳng xuống đất.

Thế là Tôn Tường liền biết Phương Duệ muốn làm gì. Cậu không thể bắt Phương Duệ xử lý theo cách mình muốn, nếu hắn đã quyết tâm thí máu đổi thể lực, cậu cũng chỉ đành dồn dame thật nhanh.

Bá Toái!

Khước Tà vung lên, quét về phía Hải Vô Lượng nằm trên đất.

Những ai nhìn ra ý đồ của cả hai đều cho rằng sắp tới vẫn là một bên chặt chém, một bên chịu đòn. Fan Hưng Hân trong số đó càng không nỡ xem tiếp. Ai ngờ đường quét ngang để lại bóng mờ màu đen của Khước Tà lại chẳng chạm đến mục tiêu nào, vì Hải Vô Lượng đột ngột trở mình lăn qua, né khỏi Bá Toái.

Thể lực chưa hồi bao nhiêu lại rút mất một khúc nhỏ.

Thế là sao?

Những người đinh ninh vào dự đoán của mình đều hoang mang, hoang mang triệt để.

Nếu nói Phương Duệ không phát hiện âm mưu của Tôn Tường, thì lúc nãy Hải Vô Lượng đã Chịu Thân chứ không té ngửa. Còn nếu hắn phát hiện, thì bây giờ không nên dùng điểm thể lực mới đúng. Thay vào đó, hắn nên thí máu chờ cho thể lực phục hồi.

Cú lăn kỳ quái chẳng phải gà cũng chẳng phải vịt này là sao?

Không ai hiểu, kể cả Tôn Tường. Cậu đã chuẩn bị tung mọi kỹ năng, chiêu nào mạnh chơi chiêu đó, hòng dồn lượng dame to nhất lên bao cát mang tên Hải Vô Lượng kia, làm sao ngờ rằng Phương Duệ tự dưng hành động, khiển Hải Vô Lượng lăn mình né Bá Toái của Nhất Diệp Chi Thu?

Hắn định làm gì?

Tôn Tường không hiểu, xoắn não nghĩ cũng không ra. Cờ mà thích thì nhích, mình tung combo mài điểm thể lực cho anh ta không còn lối thoát.

Ok, bây giờ...

Ủa bây giờ làm sao?

Tôn Tường ngẩn người. Cậu chợt phát hiện, nếu đánh theo kế hoạch này, sau Bá Toái chẳng còn gì để tiếp nối ổn thỏa cả. Chọn kỹ năng nào cũng thiếu hoàn hảo, muốn đạt thành ý đồ là rất khó.

Cậu hiểu ra rồi.

Nhìn combo của Nhất Diệp Chi Thu chững lại sau hit Bá Toái, các tuyển thủ chuyên nghiệp hàng top cũng hiểu ra rồi.

Phương Duệ, chú mày zâm quá!

Mọi người cho rằng Phương Duệ chỉ còn cách thí máu đổi thể lực? Ok, hắn liền vờ như thí máu đổi thể lực. Hải Vô Lượng nằm đơ ra làm bao cát, nhưng bao cát này rất zâm, bị người ta đánh còn biết né.

Đánh một cái bao cát, có ai nghĩ nó sẽ kháng cự? Không, người ta chỉ lo dồn dame, không cần đề phòng, không quá quan tâm về số combo, miễn sao gây nhiều sát thương nhất là được. Trong khi đó, đối phó một Phương Duệ biết chơi zâm, biết xử lý các đòn tấn công đến với mình là một việc hoàn toàn khác biệt, vô cùng phức tạp và cần tùy cơ ứng biến.

Phương Duệ cho người ta thấy mình là bao cát, sau đó lập tức trở về hình hài zâm đãng. Tôn Tường cứ tưởng mình đang đánh bao cát, nửa đường mới phát hiện bao cát biến thành thánh zâm. Hai tư tưởng tấn công khác nhau hoàn toàn, Tôn Tường cần thời gian chuyển cảnh và đổi nhịp đánh. Bẻ lái không kịp, combo đang mượt của cậu lập tức gián đoạn.

Phương Duệ đang chờ, chính là giây phút ấy. Khoảnh khắc bé nhỏ là quá đủ cho hắn giành về chủ động. Điểm thể lực chưa đầy, nhưng hành động sắp tới của hắn là một hit đánh không cần thể lực.

Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

Thoát cảnh khốn quẫn, chờ đầy thể lực? Đó đều không phải mục đích cuối cùng. Mục đích cuối cùng của Phương Duệ chỉ có một: Phải thắng! Có hay không có thể lực, đều phải thắng!