Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 29: Mật khẩu độc nhất vô nhị




Tưởng tượng quang cảnh cả một quận của Nam Thành nổ tung như pháo hoa, Vân Thiên không khỏi sợ hãi. Bé cũng không muốn tương lai của mình tắt ngúm một cách vô lý như vậy đâu. Bước chân Vân Thiên tự động lùi thêm một bước – Suýt chút nữa tự bê đá đập chân mình rồi. Quả nhiên tò mò hại chết người a!

Người ta hay nói, thiên tài làm gì cũng dễ thành công hơn người thường. Trong thực tế, thành công của một thiên tài chân chính chỉ có một đến hai phần là dựa vào trí tuệ bẩm sinh, tám đến chín phần còn lại phải do tự thân cố gắng, không ngừng trải qua thất bại rèn luyện đi lên. Nếu không nỗ lực hướng tới thì cho dù chỉ số IQ cao bao nhiêu cũng không thể nào thành công.

Vân Thiên thuộc về loại thiên tài chân chính, cho nên bé luôn tự rút kinh nghiệm từ những thất bại, lần này cũng không ngoại lệ. Bé âm thầm căn dặn bản thân, sau này tuyệt đối không thể vọng động, không để tò mò lấn át lý trí.

Vân Thần chẳng có thời gian để ý đến suy nghĩ của Vân Thiên, đôi mắt của bé tựa như ra-đa không ngừng quét xung quanh cái hộp, thái độ vô cùng chuyên chú. Vân Thiên lúc này cũng hiếm thấy im lặng, dường như sợ ảnh hưởng đến em trai.

Một lúc sau, khóe miệng Vân Thần cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự vui vẻ khó giấu, hệt như một người vừa giải đáp thành công một đề toán khó. Vân Thần bấy giờ mới chú ý đến Vân Thiên, bé vẫy tay bảo anh trai đến gần, dặn dò: "Nhìn kĩ động tác của ta!"

Thấy vẻ mặt của Vân Thần, Vân Thiên biết rằng bé đã nghiên cứu xong quá trình tháo mở hộp thủy tinh nên gọi bé đến quan sát ghi nhớ. Mặc dù chiếc hộp là dựa theo thiết kế của Vân Thần chế tạo ra nhưng bé vẫn chưa thử nghiệm bao giờ. Bất kỳ một sản phẩm nào, muốn thành phẩm đều phải trải qua thử nghiệm. Mà mức độ nguy hiểm của chiếc hộp này đâu phải là một mồi lửa, nó chính xác là một quả bom hạng nặng a, chỉ cần lỡ tay một chút thôi cũng không thể vãn hồi.

Bàn tay nhỏ bé của Vân Thần khéo léo chạm vào một góc hộp, ấn nhẹ lên đó 3 lần rồi tiếp tục làm như thế với ba góc khác của hộp. Sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện: trên bề mặt của hộp hiện lên từng dãy kí tự di chuyển chậm rãi.

Vân Thiên chứng kiến từ đầu, bấy giờ bé đang mở to mắt mà nhìn – Cái này, còn giống ảo thuật hơn ảo thuật a!

Lúc này, âm thanh của Vân Thần truyền tới đánh thức Vân Thiên khỏi mê mang: "Nhớ mật khẩu!"

Một phút trôi qua...

Vân Thiên khóe môi run rẩy, dùng giọng điệu kì quái hỏi người anh em: "Thần Thần, ngươi xác định lấy mật khẩu này?"

"Hỏi vô nghĩa, ngươi không phải đã thấy sao?" Vân Thần buông tay khỏi hộp, thở phào một hơi. Nếu để ý sẽ thấy trên làn da trắng trẻo của bé toát ra tầng mồ hôi mỏng, đây là dấu hiệu của việc tập trung quá độ. Quá trình mặc dù không dài nhưng bé đã bỏ ra khá nhiều tinh lực, dù sao món đồ chơi này chỉ cần sai lệch 1 ly thì vĩnh viễn không thể có cơ hội thử lại lần thứ hai.

Nghe thấy câu trả lời từ Vân Thần, khóe miệng Vân Thiên hung hăng co quắp – Em trai, ngươi lấy mật khẩu gì cũng được, sao phải là 5 chữ này!?

"Ngươi không lo ngày nào đó ba đọc được sao?"

Đến lượt Vân Thần méo miệng:"Ngươi nghĩ chuyện này có khả năng không?"

Vân Thiên đáp bằng giọng không chắc chắn: "Mặc dù biết là nghi ngờ vô căn cứ, nhưng ta có dự cảm, chuyện này rất có khả năng."

Vân Thần vừa dùng khăn lau lòng bàn tay đổ mồ hôi vừa giả vờ lảng sang việc khác: "Ngươi lén học Phong di đoán mệnh bao giờ vậy? Ta nhớ bao nhiêu lần ngươi năn nỉ muốn học dì ấy đều không đáp ứng mà?"

Tổ tiên Thủy gia nhiều đời được tôn xưng là Tàng Thư Các di động bởi sự uyên bác của họ. Các đời Thủy gia đều là những nhân vật tinh thông cổ kim lịch sử, cũng đã nghiên cứu qua về thuật chiêm tinh phong thủy. Đoán mệnh là một trong những kỳ thuật thâm sâu và huyền ảo nhất, không phải ai cũng học và vận dụng được. Mà Thủy Thiên Phong, chẳng biết có phải do ông trời ưu đãi hay không lại rất giỏi trên lĩnh vực đoán mệnh. Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó, muốn dùng thuật này phải trả giá bằng tuổi thọ của người sử dụng.

Năm xưa lúc Vân Nhàn lặng lẽ sang Canada, cô không hề cho Thủy Thiên Phong biết mình đang ở đâu, vì cô không muốn liên lụy đến người bạn thân nhất của mình. Ai ngờ chỉ một tuần sau, Vân Nhàn bị Thủy Thiên Phong tìm đến tận cửa mắng cho một trận, đã là bạn bè còn nói gì đến liên lụy? Bấy giờ Vân Nhàn cũng phải thán phục bản lĩnh của cô bạn. Đồng thời trong nội tâm vô cùng ấm áp, có một người bạn sẵn sàng đánh đổi thọ nguyên vì tìm ra mình thì còn có gì quý giá hơn? Bởi vậy chẳng có gì lạ khi Vân Nhàn đối xử với Thủy Thiên Phong như chị em ruột thịt.

Bình thường trông Thủy Thiên Phong rất giản đơn, ai nghĩ cô lại có học thức kinh người như vậy? Mấy năm nay, việc dạy dỗ hai tiểu thiên thần đều do Thủy Thiên Phong đảm nhận. Do vậy có đôi lúc, hai bé nghe lời cô còn hơn cả mẹ ruột bé nữa; ngay cả ông ngoại Vân Nhàn còn nhượng cô ba phần nữa là. Đây chính là đỉnh cao của một người được người khác tôn kính (tôn trọng + kính trọng).

Nghe Vân Thần nói thế, Vân Thiên nhanh chóng xua tay phủ nhận, mặc dù bé rất hiếu kỳ và rất muốn học thuật đoán mệnh, nhưng Thủy Thiên Phong đã cấm bé không được tự ý học trộm, bé đều nghiêm túc thực hiện: không học. Vân Thiên kéo lại đề tài: "Trực cảm của ta rất mãnh liệt, chuyện này có trên 60% có thể xảy ra."

Xét theo lẽ thông thường, cho dù các bé nhận cha thì không có lí do gì để 'người cha bí ẩn' đọc được dòng mật khẩu này. Nhưng mà dường như hai tiểu thiên thần đã quên mất, tồn tại của hai bé đã không thể dùng từ bình thường để hình dung, thử nghĩ phụ thân đại nhân các bé sao có thể dùng lý luận bình thường để phán đoán?

Quả nhiên sau này khi Cung Cảnh Hàn lần đầu nhìn thấy dòng mật khẩu này, gương mặt tuấn tú đến mức làm người mê đắm của hắn đen thui, chọc cho Vân Nhàn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cung Cảnh Hàn nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cứng ngắc hỏi Vân Thần: "Tại sao con lấy mật khẩu này?"

Vân Thần 'lợn chết không sợ nước sôi', tự cho là đúng giải thích: "Vì trên đời này không có ai so với ba còn hồ ly hơn."

Vân Nhàn cười càng khoa trương hơn. Vân Thiên hai vai run run nhẫn cười, bé không thể trắng trợn cười thoải mái như mẹ a!

Khuôn mặt Cung Cảnh Hàn sắp đen như Bao Công rồi, chỉ còn thiếu vầng trăng khuyết trên trán nữa là có thể đóng vai Bao Thanh Thiên. Hắn hít sâu, nhẫn nại hỏi: "Vậy tại sao không phải là hồ ly vương mà lại đại hồ ly?"

Vân Thần chớp chớp mắt, giọng điệu thản nhiên đáp: "Bàn về mức độ hồ ly, theo con thì không ai có thể vượt qua được ba nha. Người không cần so đấu thì cũng đã là Vương rồi."

Vân Nhàn có cảm giác cô sắp nghẹn khí vì cười rồi.

Vân Thần cười híp mắt, nói tiếp: "Huống chi, có đại hồ ly thì mới có tiểu hồ ly a!"

Cung Cảnh Hàn sửng sốt, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau đó ôm lấy hai bé, cười tà mị: "Không hổ là con của đại hồ ly, tiểu hồ ly rất thông minh! Đặt mật khẩu này thì ngoài chúng ta ra không kẻ nào đoán được a!"

Vân Nhàn trắng mắt liếc 3 người lớn nhỏ tự kỷ kia, thầm nghĩ – Đúng là chung một gốc.

Quay lại hiện tại...

Đúng lúc này, trên chiếc hộp thủy tinh vốn liền thành một khối đột nhiên 'nứt' ra thành một đường kẻ, sau đó tự động mở rộng đến khi một cạnh của hộp hoàn toàn mở ra. Đồ vật trong hộp lẳng lặng trình diễn trước mắt hai anh em.

Trí tò mò của Vân Thiên bị kích thích, bé bước lên, định đưa tay lấy đồ thì đột nhiên rụt tay lại, quay sang hỏi em trai: "Chắc là hết cạm bẫy rồi chứ?"

Vân Thần thấy anh trai làm ra vẻ đề phòng thì bĩu môi: "Ngươi nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu người có thể đáp đúng mật khẩu?"

Vân Thiên nghĩ nghĩ – Cũng đúng a, ngoại trừ mình và Thần Thần còn ai biết mật khẩu nữa. Vì thế bé yên tâm đưa tay lấy ra từng bộ phận của món đồ chơi màu bạc kia, bàn tay nhỏ bé loáng lên, chưa đến mười giây sau một khẩu súng nho nhỏ đã nằm gọn trong tay. Vân Thiên sờ tới sờ lui, hài lòng gật đầu: "Đồ tốt!"

Lúc này bé chợt nghe tiếng cười khanh khách vang lên. Nhìn sang bên cạnh, Vân Thần đang nhìn bé, ánh mắt kia, nụ cười kia, giống như đang cười nhạo một kẻ ngốc nghếch tự cho mình bác học.