Toàn Hệ Linh Sư: Ma Đế Thích Sủng Thần Thú Phi

Chương 37: Nàng sẽ nhất nhất đáp lễ bọn họ




Edit by Điệp Y Vi

"Không thành vấn đề." Vân Hoàng nhìn thoáng qua không trung xanh thẳm, khóe miệng khẽ nhếch, "Liền định ở ngày đó đi."

Đông Viêm Duệ hiện tại là Linh Sư ngũ cấp.

Nàng ngày hôm qua cũng tấn chức tới Linh Sư ngũ cấp.

Liền tính là lập tức tỷ thí, nàng cũng sẽ không thua cấp Đông Viêm Duệ.

Huống chi còn có một tháng thời gian tu luyện. 

Đông Viêm Duệ Vân Hoàng, khi nhìn đến nàng đạm mạc tươi cười, Đông Viêm Duệ có chút sửng sờ.

Tươi cười kia, đạm mạc xa cách, lại mạc danh hấp dẫn người.

Đặc biệt là cặp con ngươi đen sâu thẳm, tựa như màu đen trân châu, xinh đẹp mê người.

Chỉ là giây tiếp theo, sau khi nhìn đến mặt Vân Hoàng, Đông Viêm Duệ liền thu hồi tầm mắt chính mình.

Đôi mắt lại xinh đẹp mê người, mặt trưởng thành dáng vẻ kia cũng không có gì đẹp.

Thu hồi suy nghĩ chính mình, Đông Viêm Duệ ho khan hai tiếng, bình đạm nói, "Nếu ngươi đã đáp ứng rồi, chúng ta không có sự tình khác."

Dứt lời, Đông Viêm Duệ trực tiếp hướng phía trước đi đến.

Vân Lạc mấy người nhìn thấy Đông Viêm Duệ rời đi, cũng lập tức theo sau.

Duy chỉ sau khi Đông Vũ rời đi, nhìn nhiều Vân Hoàng liếc mắt một cái.

Cái liếc mắt này, đại khái là bởi vì Đông Vũ không nghĩ ra Vân Hoàng vì cái gì phải đáp ứng luận võ.

Đối với đoàn người rời đi, Vân Hoàng nhìn đều không nhìn một cái, nhưng Khâu Văn, cười đem người tiễn đi, liền kém không có cúi đầu khom lưng.

Đoàn người Đông Viêm Duệ sau khi rời khỏi, Khâu Văn hung tợn nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, nói, "Ngươi đi theo ta."

Vân Hoàng nhìn Khâu Văn liếc mắt một cái, nói cái gì cũng không nói, đi theo Khâu Văn rời đi.

Ở bên kia sân nghĩ ngơi của mấy lão sư, Vân Hoàng bị Khâu Văn răn dạy một hồi.

Đối với Khâu Văn răn dạy, Vân Hoàng căn bản lười đến giải thích.

Khâu Văn răn dạy Vân Hoàng một hồi lúc sau, hả giận, liền kêu Vân Hoàng về tới tiểu viện bên kia.

Chỉ là trên đường trở về, Vân Hoàng phát hiện học viên mày đó đều dùng ánh mắt  khinh thường cùng ghét bỏ nhìn nàng.

Tuy rằng những người này nói rất nhỏ, nhưng Vân Hoàng vẫn là nghe rõ ràng.

Cái gì không từ thủ đoạn không biết dùng biện pháp gì tiến vào học viện.

Cái gì phế vật, xấu linh tinh.

Dùng ngón chân đầu nhĩ, Vân Hoàng đều biết đây là do Vân Thu Nguyệt rải rác.

Chỉ có Vân Thu Nguyệt mới có thể chịu đựng không nổi khí, nhưng mấy người ở bên kia cùng Vân Thu Nguyệt đều biết được.

Bọn họ biết, không có ngăn trở, cũng không có tham dự, liền tính là nàng muốn tìm người tính sổ, muốn tìm cũng chỉ là Vân Thu Nguyệt.

Thật tò mò Vân Thu Nguyệt trong đầu chứa cái gì, chính mình bị đưa ra làm bình phong chắn gió lại hồn nhiên bất giác.

Đối với lời nói được truyền đi khắp học viện,  Vân Hoàng cũng không để ý, trở lại trong tiểu viện, ngồi ở vị trí của Thập Thất.

Buổi sáng lão sư chỉ là tới một chút đi ngang qua, buổi chiều lão sư mới là tới để dạy.

Vân Hoàng bị Khâu Văn hô qua đi răn dạy một chút, thời điểm lão sư này đó tới dạy, đa số đều nhìn nhiều về phía Vân Hoàng, chỉ là trong mắt đều mang theo nồng đậm ghét bỏ cùng khinh thường.

Đối với thái độ của lão sư này đó, Vân Hoàng cũng không có tức giận.

Đây không phải chuyện đáng giá để nàng tức giận.

Nhưng cũng không đại biểu nàng sẽ liền như vậy bỏ qua.

Dù sao còn có một tháng, mặc kệ là lão sư hay là học viên đều sẽ biết nàng rốt cuộc có phải hay không phế vật.

Đến lúc đó, nàng sẽ nhất nhất đáp lễ bọn họ!

Nàng Vân Hoàng trước nay đều không phải người dễ khi dễ.

Trong Đông Hạ học viện, học viên đều ở lại trong viện nhỏ.

Mỗi học sinh ở tiểu viện, đều sẽ phân chia một phòng.

Thời điểm Vân Hoàng nhận được phân phối biểu, ánh mắt tối sầm rất nhiều, người ngồi ở phía trước Vân Hoàng, có thể rõ ràng cảm giác được khí cực lạnh lẽo đang lan tràn.