Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 170: Thời gian không đủ dài




Lục Tích Nhan nhíu mày, sao lại có loại con trai muốn gây sự như vậy. Nhưng khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt Tần Xuyên, lập tức cảm thấy kinh ngạc, thất thần, thiếu chút nữa là bị dọa phát ra tiếng!

Sao lại là hắn?!

Lúc này Tần Xuyên cũng đang cảm thấy thú vị, mỹ nữ giáo sư Lục Tích Nhan này chẳng phải là cô gái được cứu lên ở hồ nước đêm đó sao?

Vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại, ai ngờ ngày đầu tiên tiến vào đại học Đông Hoa đã gặp, đúng là duyên phận nha!

Lục Tích Nhan lại cúi đầu hít một hơi thật sâu, giả bộ không nhận ra, tiếp tục chậm rãi nói.

- Trong một năm học này, chương trình học chủ yếu của chúng ta gồm bốn phần…

Tần Xuyên thất vọng một hồi, tại sao mỹ nữ này lại cố tình không để ý tới hắn? Dù gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta nha. Cho dù hiện giờ cô ta làm giảng viên, mình là sinh viên thì cũng không cần lạnh lùng như vậy chứ.

Lăng Lạc Tuyết ở một bên bật cười:

- Tiểu tử, có phải là cậu quá thèm khát rồi, Liễu Hàn Yên không cho cậu làm, cho nên thấy phụ nữ thì muốn lên hả? Còn phất tay với người ta, người ta vẫn mặc kệ cậu!

Tần Xuyên nghiêng đầu nhìn cô ta, sao cô nàng này nói bất cứ chuyện gì cũng ké Liễu Hàn Yên vào vậy?

Lăng Lạc Tuyết cảm thấy Tần Xuyên đã thừa nhận, đôi mắt dễ thương xoay chuyển, đột nhiên nở nụ cười tà mị:

- Này, tiểu tử, cậu cảm thấy tôi như nào hả?

Tần Xuyên cảnh giác nhìn cô ta:

- Rất xinh đẹp, chỉ có điều… Cô hỏi chuyện này làm gì?

Lăng Lạc Tuyết đắc ý di chuyển thân thể, đi qua Tần Cầm, ngồi tới phía bên cạnh còn lại của Tần Xuyên.

Một tay của cô ta trực tiếp để lên đùi Tần Xuyên, còn khẽ nhéo một cái, dần dần sờ lên bên trên.

Mà bờ môi đỏ mọng của cô cũng kề sát tai Tần Xuyên, hà hơi vào, nói:

- Liễu Hàn Yên xem thường cậu, không cho cậu chịch, vậy cậu theo tôi là được rồi… Hai chúng ta hợp chung một chỗ, cùng nhau khiến cô ta tức chết, để cô ta biết cậu không dễ bị bắt nạt như vậy, sao hả?

Tần Xuyên thầm vui vẻ trong lòng, cô nàng này thật thú vị, lại muốn dùng phương thức này để chọc giận Liễu Hàn Yên.

Chỉ tiếc cô ta không biết Liễu Hàn Yên hoàn toàn không phải là loại con gái hay ghen, ít nhất ở phương diện này thì Liễu Hàn Yên vô cùng cởi mở.

Nhưng Tần Xuyên cũng nổi lên tâm tư trêu đùa, giả bộ ngượng ngùng nói:

- Như vậy không thích hợp đâu… Tôi… Tôi rất sợ…

- Xí, vừa rồi cậu vẫy tay cùng giảng viên sao dốc sức như vậy? Chẳng lẽ cậu có sắc tâm mà không có sắc đảm?!

Bàn tay của Lăng Lạc Tuyết chậm rãi đưa lên, đã sắp sờ tới ‘thần binh’ của Tần Xuyên.

Trong lòng Tần Xuyên nghi hoặc, theo ánh mắt phán đoán của hắn thì Lăng Lạc Tuyết rõ ràng là một hoàng hoa khuê nữ chưa nếm trải chuyện đời, sao khi nói tới chuyện này lại tùy tiện, dáng vẻ hùng hồn không sợ như vậy?

Chẳng lẽ do thấy Tần Xuyên hắn nhát gan, không dám làm gì cô ta sao?

Tần Xuyên giữ im lặng, đưa tay bắt lấy tay đối phương:

- Chớ có sờ nữa, vạn nhất tôi cứng lên, vậy thì xấu hổ đến mức nào?

- Tôi muốn khiến cậu cứng lên, còn khiến cậu không mềm xuống nổi!

Lăng Lạc Tuyết cười xấu xa, dường như cảm thấy trêu đùa Tần Xuyên vô cùng vui vẻ.

Mấy ngón tay của cô nàng khẽ động, khóa quần Đường Vi đã bị kéo xuống, có thể nhìn thấy hoa văn quần lót bên trong.

Hiện giờ đang ở trên lớp học, Lục Tích Nhan đang đứng trên bục giảng giảng bài. Cũng may vị trí của họ không có ai ở sau, bằng không tuyệt đối sẽ bị người phát hiện.

Tần Cầm ở một bên sớm đã phát hiện ra, tiểu cô nương hai tay che kín mặt, hoàn toàn không dám nhìn, xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai, giống như người bị ‘sàm sỡ’ không phải Tần Xuyên mà là mình vậy.

Tần Xuyên cười xấu hổ:

- Lăng tiểu thư, lần đầu tiên tôi gặp cô, cô đã sờ em trai tôi, tiến độ có quá nhanh không?

- Sao hả, cậu sợ sao? Hay là thẹn thùng?

Lăng Lạc Tuyết hừ một tiếng:

- Lão nương là con gái còn không sợ, cậu sợ cái gì? Đừng giả vờ trong trắng, tôi không tin bình thường cậu không ra ngoài ăn vụng.

Tần Xuyên thầm nghĩ, nói như cô ‘không trong trắng’ vậy, chẳng phải hai ta giống nhau sao? Có cần giả bộ một thân đầy kinh nghiệm, chinh chiến trăm trận vậy không? Muốn lừa ai đó? Tần Xuyên tôi có hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần liếc mắt là biết người đó có phải xử nữ hay không!

- Tôi là một tiểu xử nam, Lăng tiểu thư vẫn nên bỏ qua cho tôi đi.

Tần Xuyên nghĩ nếu cô ta sờ xuống nữa, chính mình chỉ có thể mạnh mẽ ngăn cản.

Hắn đường đường là một nam tử hán, sao có thể bị một cô gái sờ soạng, đùa giỡn được?

Lăng Lạc Tuyết thấy Tần Xuyên nói mình là tiểu xử nam, không nhịn được cười giòn tan:

- Xem dáng vẻ của cậu chẳng lẽ là chim non thật sao? Ai nha, vậy được rồi, đợi hôm nào lão nương chuẩn bị hồng bao, sau đó thu thập cậu.

Chỉ có điều khi đang nói chuyện, Lăng Lạc Tuyết vẫn dùng ngón tay ấn xuống đường may trên quần lót một cái!

- Híz-khà-zzz...

Tần Xuyên hít một hơi, phát ấn này đã kích thích thằng em của hắn phản ứng.

Hắn không nhịn được trừng mắt nhìn Lăng Lạc Tuyết, cô nàng này muốn đùa thật sao?

Lăng Lạc Tuyết nhìn vẻ khiêu khích:

- Sao hả, không ăn được cậu, sờ một cái đã nổi giận sao?

Tần Xuyên nói:

- Cô chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng muốn sờ cô!

- Được! Ai sợ ai chứ! Lão nương cho cậu sờ, cậu sáo sao? Tiểu xử nam?!

Lăng Lạc Tuyết nói xong, trực tiếp mở hai chân ra, gần như vắt ngang qua ghế.

Sau khi bày ra tư thái lẳng lơ, cô nàng cười quyến rũ:

- Có cần lão nương kéo váy nên hộ cậu không?

Mái tóc màu xanh lại ăn mặc phong cách khá men nhưng lại nở nụ cười đầy mị hoặc, quả thực lộ ra vẻ hấp dẫn khác lạ.

Tần Xuyên sao lại sợ cô ta, có tiện nghi không chiếm chính là đồ rùa đen, đối phương chỉ là một cô nàng non nớt giả vờ từng trải, hắn phải tương kế tựu kế, cho cô nàng này chịu chút thiệt thòi.

- Không cần, tự tôi sờ vào…

Tần Xuyên không cho Lăng Lạc Tuyết thời gian suy nghĩ, đưa tay trái tiến vào dò xét. Sau khi tiến vào khu vực ấm áp giữa hai chân, nhanh chóng đã mò tới một khu vực da thịt mềm mại, chính giữa có viền ren.

Tay Tần Xuyên dùng sức, tiện tay nắm lấy bộ phận qua lớp ren kia, chỉ thiếu việc vén sang, tìm kiếm bảo vật ẩn giấu bên trong.

Cho dù như vậy cũng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Lạc Tuyết hiện lên vẻ bối rối!

Cô vô ý thức kẹp chân lại, khẩn trương đề phòng Tần Xuyên tiếp tục xâm nhập.

Hai tay Tần Xuyên bị cặp đùi trơn bóng co dãn kẹp lấy, đầu ngón tay dường như chạm vào nơi nào đó rậm rạp, tình hình rất vi diệu, không khí rất mờ ám!

- Lăng tiểu thư… Chắc hẳn là cô không thẹn thùng chứ, chẳng lẽ chê thời gian tôi đụng vào không đủ lâu?

Tần Xuyên ra vẻ ngốc nghếch hỏi.

Lăng Lạc Tuyết ngậm bồ hòn làm ngọt, đắng nhưng không nói lên lời. Cô ta cảm thấy Tần Xuyên vô cùng nhát gan, là đồ gà chết có sắc tâm mà không có sắc đảm, dù cho hắn sờ hắn cũng không có gan làm, huống chi giờ còn trên lớp học.

Kết quả thằng này không nói không rằng đã đưa tay vào, tốc độ còn rất nhanh!

Lúc này nghe câu hỏi của Tần Xuyên, nếu cô ta nói mình thẹn thùng vậy chẳng khác nào tự tát vào mặt.

Cô suy nghĩ một chút, sờ một chút cũng không mang thai, dứt khoát quyết định, ra vẻ bình tĩnh:

- Đúng vậy, cậu sờ thêm vài cái nữa đi. Một tên đáng thương, cưới vợ rồi mà không cho cậu sờ, chị rất đau lòng thay cho cậu đó.

Tần Xuyên vẻ mặt cao hứng, không hề khách khí, tiếp tục sờ soạng, cho tới khi nơi đó có chút ẩm ướt mới bình tĩnh rút tay về.

Lăng Lạc Tuyết sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị người con trai nào thân mật sờ soạng như vậy!

Nếu không phải Tần Xuyên là chồng của Liễu Hàn Yên, trước đó câu dẫn hắn một chút, hơn nữa cho rằng hắn vô cùng nhát gan, Lăng Lạc Tuyết tuyệt đối sẽ không tự mình đào hố cho mình nhảy vào!

Trong đầu cô hiện lên một ý niệm kỳ quái, vị thiếu gia Tần gia bị vứt bỏ này không phải là đang giả bộ đó chứ?!