Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 292




Đã 20 phút trôi qua kể từ khi cuộc trò chuyện với Han Sooyoung bắt đầu. Tôi có thể suy luận một vài thông tin qua ba câu hỏi.


Một, ‘Han Sooyoung’ của vòng 1863 đã ký hợp đồng với Kẻ mưu phản Bí mật thông qua Giao ước Thế giới Bên ngoài.


Hai, ‘Han Sooyoung’ của vòng 1863 có thể không phải là avatar của người ở vòng thứ ba.


Ba, ‘Han Sooyoung’ của vòng 1863 có nhiều thông tin hơn (và thông minh hơn một chút) so với người ở vòng thứ ba.


Tôi có thể kết hợp chúng và suy luận thêm thông tin. Ví dụ như có khả năng Han Sooyoung này cũng đến từ "vòng thứ ba" cùng tôi. Cô ấy cũng thu thập thông tin về tương lai thông qua các phương pháp mà tôi không biết…


Tôi nói chuyện với Han Sooyoung, "Cảm ơn cô, tôi đã có một số thông tin có ích. Vậy còn lại là câu hỏi cuối cùng của tôi?"


“Hmm, tôi phải trả lời sao? Tôi đã biết đủ thông tin về anh rồi.”


"…Thật sao? Cô biết gì?"


"Đó là câu hỏi thứ ba của anh ư?"


"Không."


Han Sooyoung liếm môi và cười với tôi, “Kim Dokja của vòng thứ ba, làm thế nào mà ‘tôi’ lại ở đó?”


Khoảnh khắc tôi định nói rằng quyền đặt câu hỏi của cô ấy đã hết, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong tôi.


…Làm sao cô ấy biết rằng tôi đến từ vòng thứ ba?


"Ồ, dựa trên biểu hiện của anh, có vẻ như tôi đã đúng nhỉ? Tôi chỉ đoán bừa thôi."


“Đừng nói dối nữa, cô đã biết khi cô nói điều đó.”


"Ahaha, tôi không có."


Ánh mắt của tôi giao với Han Sooyoung trên không trung. Han Sooyoung liếm môi dưới và hỏi, “Vòng thứ ba… tôi thế nào rồi? Tôi đã bị lấy đi quá nhiều ký ức.”


“Cô đang làm tốt theo cách của riêng mình. Bây giờ chẳng phải cô nên lo lắng cho bản thân mình sao?"


“Anh đang bao che cho tôi sao? Vậy anh sẽ cung cấp cho tôi thêm một số thông tin chứ? Anh đã đọc hết cuốn tiểu thuyết nên anh có thể rộng lượng chia sẻ cho tôi một chút không?”


“…Tôi không hiểu cô đang nói gì.”


“Tôi thực sự tò mò kiểu người nào sẽ đọc hết cuốn tiểu thuyết đó, nhưng anh còn hơn cả những gì tôi mong đợi, Kim Dokja.”


Han Sooyoung vòng thứ 3 đã đủ kinh khủng rồi, nhưng người này thậm chí còn ghê gớm hơn.


"Tôi đã nói rằng tôi là tác giả."


Han Sooyoung bật cười, “Anh không phải tác giả. Anh quá thông minh để viết cuốn tiểu thuyết đó, dù anh rất ngu ngốc khi nói dối tôi.”


“Chỉ với lý do đó…”


“Tôi cũng đã đoán được tác giả của Con đường sinh tồn là ai.”


Tôi suýt thì hỏi cô ấy về tác giả. Tuy nhiên, tôi không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào vì nó có thể là một cái bẫy. Tôi cau mày và hỏi một câu khác, “Nếu cô không nghĩ tôi là tác giả, vậy tại sao cô lại đặt câu hỏi đó ngay từ đầu?”


"Xem nào? Tại sao nhỉ?"


Han Sooyoung cười nhàn nhã. Nó không khó để đoán. Han Sooyoung hỏi tôi có viết Con đường sinh tồn không. Câu trả lời của tôi thừa nhận rằng tôi biết về Con đường sinh tồn… chết tiệt. Tôi quyết định ngừng nói và hỏi câu quan trọng nhất, "Tôi sẽ hỏi câu hỏi cuối cùng."


[Phiếu câu hỏi thứ ba đã được sử dụng.]


“Làm thế nào cô có thể sống sót đến kịch bản thứ 95? Cô chắc chắn không thể đọc Con đường sinh tồn cho đến kịch bản thứ 95―”


Sau đó, một tiếng động chói tai vang lên ở tầng dưới. Cùng với một tiếng bíp, Lee Hyunsung vội vàng chạy lên cầu thang thoát hiểm vào phòng và hét lên,


"Đội trưởng! Nghiêm trọng rồi!"


Cùng lúc Lee Hyunsung nói, hai thiên thần trong vòng tay tôi cũng gửi những tin nhắn gián tiếp.


[Chòm sao ‘Ghim Hoa huệ của Bảo Bình’ bị sốc vì điều gì đó!]


[Chòm sao ‘Chỉ huy Hoa Sao Nhái đỏ’ đang cảnh báo bạn!]


Mắt Han Sooyoung lóe sáng. “Những bông hoa của anh…”


Tôi phớt lờ cô ấy và chạy về phía cửa sổ. Tôi không biết chính xác điều gì đang xảy ra. Tuy nhiên, nếu tôi đúng…


Bóng của một con rồng khổng lồ bay ngoài cửa sổ. Tôi tự hỏi liệu có ai đó đã đánh thức Rồng tận thế nhưng điều đó là không thể. Tôi nuốt nước bọt khi nhìn con rồng khổng lồ đang vỗ cánh trên bầu trời. Phải, tại sao tôi lại không nghĩ đến nó?


“Mọi người tránh ra! Tôi sẽ làm điều đó một mình!”


Một người phụ nữ mặc áo choàng lông trắng đang dẫn đầu con rồng khổng lồ. Vua quái thú thú Shin Yoosung, cô ấy không còn là một đứa trẻ và đang hướng dẫn các thành viên trong kịch bản thứ 95. Con rồng chimera đã tiến hóa từ quái vật cấp một lên cấp đặc biệt, nó thở ra một hơi.


Tuy nhiên, ngọn lửa bùng lên không hề bị dập tắt bởi hơi thở. Thay vào đó, chúng còn cháy lớn hơn.


Tôi biết những ngọn lửa này, chúng là Ngọn lửa Địa ngục bùng cháy dưới đáy Eden. Tôi biết rằng tương lai đã thay đổi với sự can thiệp của Han Sooyoung.


Tuy nhiên, lượt thứ 1863 này cũng giống với lượt thứ 1863 mà tôi biết. Ví dụ như tên của vị tống lãnh thiên thần cuối cùng còn sót lại trên thế giới sa ngã này.


"Uriel."


[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ rất tức giận!]


Có một luồng điện bùng nổ và cửa sổ bên ngoài tòa nhà vỡ toang. Con rồng chimera của Shin Yoosung rơi xuống. Tôi nhảy ra ngoài cửa sổ và xuyên qua cơn gió. Shin Yoosung bất lực ngã vào vòng tay tôi.


Shin Yoosung ngạc nhiên nhìn tôi. "Ai…?"


"Tôi sẽ cầm máu."


Tôi kích hoạt kỹ năng Châm điểm áp lực rồi đánh vào cổ và cánh tay của Shin Yoosung. Sau đó, một cái gì đó cựa quậy trong tôi và một sợi dây trong suốt bật ra từ đầu ngón tay tôi.


[Bức tường thứ tư đang làm một biểu hiện vui tươi.]


Tôi nhận thấy những gì nó đang cố gắng làm.


'Nhưng.'


[Bức tường thứ tư ủ rũ: ‘Chậc.’]


Tôi không muốn kể cho mọi người trên thế giới này câu chuyện của tôi. Thật vất vả và không công bằng. Họ cũng không thể làm gì để giúp tôi. Tôi đáp nhẹ xuống đất và đặt Shin Yoosung xuống.


Một lúc sau, Lee Hyunsung nhảy xuống khi cõng Han Sooyoung trên vai. Shin Yoosung loạng choạng đứng dậy và nói về phía Han Sooyoung.


“…Đội trưởng, tôi xin lỗi.”


"Không sao đâu."


Han Sooyoung nhảy khỏi vai Lee Hyunsung và vỗ về Shin Yoosung. Tôi cảm thấy kỳ lạ khi xem cảnh tượng này. Đây là một vị trí vốn dĩ là của Yoo Jonghyuk.


"Áo khoác."


Han Sooyoung chìa tay ra và Lee Jihye cầm lấy chiếc áo khoác trắng từ Kim Namwoon.


“Đây, thưa sư phụ.”


Chiếc áo khoác trắng giảm kích thước để vừa với cơ thể Han Sooyoung. Tôi không biết đó có phải là do cảm giác của tôi không nhưng nó trông mát mẻ hơn áo khoác của tôi. Han Sooyoung nâng cổ áo khoác lên và nhìn Gwanghwamun.


Ngọn lửa địa ngục bùng cháy trong đám mây bụi. Các chòm sao bị cháy gào thét bất lực. Những tàn dư của các chòm sao quay sang cầu nguyện từng người một.


Đó là cánh đồng nơi Tống lãnh thiên thần của sự phá hủy, Uriel đã hạ xuống. Tôi quan sát ngọn lửa và hỏi Han Sooyoung. “…Cô có biết lý do tại sao Uriel lại đến đây không?”


"Anh nghĩ lý do là gì?"


"Sự sụp đổ của Eden."


"Suy nghĩ của anh đã đúng."


Những bông hoa trong túi tôi rung lên.


[Chòm sao ‘Ghim Hoa huệ của Bảo Bình’ đang hỏi ý bạn!]


[Chòm sao ‘Chỉ huy Hoa Sao Nhái đỏ’ đang nhìn bạn.]


Tất nhiên, họ không biết chuyện gì đã xảy ra với Eden trong vòng thứ 1863. Tôi không muốn họ biết sự thật. Có những sinh vật kỳ lạ đến từ mọi ngóc ngách của Gwanghwamun, nơi ngọn lửa trắng đang bùng cháy.


Những sinh vật vô danh. Các sinh vật bị thu hút bởi sự hiện diện của Uriel và đổ xô như những con thiêu thân về phía ngọn lửa. Tôi hỏi Han Sooyoung, "Cô có cần giúp đỡ không?"


"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Tống lãnh thiên thần của ngọn lửa rất khó đối phó."


Yoo Jonghyuk đợi lệnh của tôi và nhìn tôi chằm chằm. Han Sooyoung tiếp tục nói, "Nếu điều này tiếp tục, ai đó có thể sẽ chết."


Tôi cắn môi. Vòng này không phải là vòng của tôi. Yoo Jonghyuk cũng không có đồng đội nào trong lần hồi quy này. “Yoo Jonghyuk, ngăn Uriel lại.”


Trước lời nói của tôi, Yoo Jonghyuk rung động. Trên thực tế, tôi không muốn làm điều này. Uriel phát hiện ra Yoo Jonghyuk và hét lên khi cô ấy mất bình tĩnh.


[Ahhhhhh!]


Đó là lẽ tự nhiên. Một trong những lý do khiến Eden bị phá hủy đang ở ngay trước mắt cô. Uriel tức giận giải phóng một làn sóng lửa địa ngục và Kiếm Pháp Phá Thiên của Yoo Jonghyuk đã cắt đứt làn sóng. Vụ va chạm kinh hoàng tạo ra một sóng xung kích cực lớn trên bầu trời.


Yoo Jonghyuk và Uriel ở vòng thứ ba sẽ rất bất ngờ nếu họ nhìn thấy cảnh tượng này. Tôi cũng không muốn họ nhìn thấy nó. Tôi muốn cảnh này chỉ tồn tại trong đầu mình.


Những rung động của hai bông hoa trong túi tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Gabriel thiếu kiên nhẫn không thể chịu đựng được và nói bằng giọng thật của mình.


[Tại sao Uriel lại tấn công hắn ta? Ngươi biết điều gì đó, đúng không?]


Tôi gật đầu.


[Nói cho cho ta biết nhanh! Nếu không thì-]


"Có ích gì khi nói điều đó?"


Không gì có thể thay đổi được. Không, có lẽ nó không nên thay đổi. Cuộc chiến này được tạo ra bởi các sự kiện của lượt thứ 1863. Cơn thịnh nộ của Uriel là chính đáng và Yoo Jonghyuk phải chịu đựng cơn thịnh nộ này.


Tôi nhìn với bàn tay nắm chặt. Han Sooyoung bên cạnh tôi nói với giọng ngưỡng mộ, "Anh thực sự có thể kiểm soát Yoo Jonghyuk. Tôi không thể tin điều này."


"Cô có thể xử lý phần còn lại không?"


"Không thành vấn đề. À, tôi sẽ thưởng cho anh."


Han Sooyoung tiếp tục nói, “Chẳng phải anh đã hỏi tôi sao? Tại sao tôi có thể sống sót đến kịch bản này.”


[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ đang kể câu chuyện ‘Dự đoán đạo văn’.]


"Đây là câu trả lời."


Một luồng sáng trắng xuất hiện từ cơ thể của Han Sooyoung. Đôi mắt của cô ấy sáng lên khi cô ấy đọc được chuyển động của những con quái vật đang lao tới.


…Tầm nhìn tương lai? Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi không biết rõ nhưng không thể nhầm lẫn một kỹ năng như Tầm nhìn tương lai. Đó là một kỹ năng không có trong tiểu thuyết gốc.


[Không có gì mới dưới ánh mặt trời. Mọi thứ được viết ra đều là sự sửa đổi của những thứ đã được viết.]


Toàn bộ câu chuyện của Han Sooyoung bắt đầu trôi chảy. Cô chém Vẹn tín về phía cổ của những con quái vật đang lao tới và cười lớn.


"Tôi là một nhà văn hạng nhất. Ngoài ra, Con đường sinh tồn là một bộ sưu tập các sáo ngữ hay nhất. Anh có nghĩ rằng thật khó để dự đoán sự phát triển không? Cuối cùng, đó chỉ là sự lặp lại của các mẫu có sẵn."


Han Sooyoung khéo léo đọc các chuyển động và săn quái vật. Tôi xem cảnh này một lúc và nói, "Cô đã sống sót nhờ điều đó?"


Tôi phải thừa nhận rằng đó là một kỹ năng tuyệt vời.


“Con đường sinh tồn là một câu chuyện đầy những bối cảnh phức tạp. Ngay cả khi anh là một nhà văn, vẫn có những điều anh có thể làm và những điều anh không thể làm.”


"Phải, cô nói đúng."


Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng trắng phát ra từ cơ thể Han Sooyoung và vô số avatar lao ra. 10, 20, 30… lập tức có 100 avatar cầm Vẹn tín.


"Nếu chỉ có một người trong số tôi."


Han Sooyoung vung thanh kiếm trên tay và hàng trăm Han Sooyoung cùng lúc nhảy vào chiến trường. Họ không sợ chết và  tấn công những sinh vật vô danh. Han Sooyoung tiếp tục tách ra.


"Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu nó trở thành hai hoặc ba?"


Những điều một người có thể làm khác với những điều 100 người có thể làm. Những điều mà 100 người có thể làm khác với những điều mà 1.000 người có thể làm.


"Anh biết không? Những việc mà một người sẽ phải mất cả đời mới thực hiện được, lại có thể hoàn thành bởi 10.000 người trong hai ngày.”


[Kỹ năng độc quyền, ‘Quan điểm của Độc giả toàn trí’ được kích hoạt!]


Nhiều giọng nói đổ dồn về phía tôi cùng một lúc, đủ khiến đầu tôi quá tải. Giọng nói sớm tạo ra một hình ảnh duy nhất. Tôi nhận ra đó là khung cảnh trong tâm trí của Han Sooyoung. Nhiều Han Sooyoung gặp nhau ở đó để hình thành nên một thế giới.


.


.


'Cái này sai rồi.'


'Diễn biến tiếp theo là như thế này. Tôi chắc chắn anh ta sẽ xuất hiện.'


'Không, cái này mới đúng, Tống lãnh thiên thần Uriel…'


'Hãy thực hiện một cuộc bầu chọn.'


.


.


Mô phỏng thế giới được tạo bởi Ha n Sooyoung. Có lẽ Yoo Jonghyuk không phải là người duy nhất hồi quy.


Trong đầu ai đó, hàng triệu thế giới được sinh ra và tan vỡ. Đó là vì một sai sót nhỏ đã được thực hiện hoặc bởi vì có một khiếm khuyết rất nhỏ. Đó là cảnh tượng mà một câu chuyện theo đuổi sự tột cùng chồng chất.


Tôi đã rơi vào câu chuyện của Han Sooyoung. Câu chuyện này thật buồn và cũng thật đẹp. Một số là sự phát triển dễ chịu, một số là sự phát triển mà tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến.


Tôi không muốn thừa nhận điều này nhưng tôi phải làm vậy. Một số bản sao đã vượt ra ngoài bản gốc. Đó là nỗ lực để tạo ra một ‘sự phát triển đơn lẻ’ hoàn hảo. Thế giới này là kết quả của kế hoạch của Han Sooyoung.


Tôi ngẩng đầu lên và nhìn Yoo Jonghyuk. Yoo Jonghyuk liên tục vung kiếm ngay cả khi da của anh ta đã bị rách và máu bắn tung tóe. Uriel đang chiến đấu chống lại một Yoo Jonghyuk như vậy.


Không có đồng đội nào sẽ chết, không có sự hủy diệt nào xảy ra. Một thế giới nơi mọi người có thể tập hợp sức mạnh của mình và đạt được 'kịch bản cuối cùng.'


Chết tiệt, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Để thế giới này có thể hoàn thiện, Yoo Jonghyuk…


Han Sooyoung nhìn tôi chằm chằm. Cô ấy dường như hiểu tôi đang nghĩ gì. "Giờ thì anh biết rồi đấy. Tôi không cần anh ta trên thế giới này."


Kẻ đạo văn, người mơ về một thế giới vượt ra ngoài bản gốc, nói với tôi,


"Tôi biết cách giết Yoo Jonghyuk."