Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 19: Bắt tay đồng hành




Để tôi ngăn cản hắn!”

Thấy người nọ như vào chỗ không người, xông qua một một bức rồi một bức tường người, người dẫn đầu Thiên Ưng giáo hổn hển nói.

Càng ngày càng nhiều môn nhân của Thiên Ưng giáo bao vây người đội mũ kia, nhân số có đến mấy trăm người. Người thường bên cạnh vì tránh gặp vạ lây, đều lui lại, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ giao lộ chỉ còn môn nhân Thiên Ưng giáo cùng người xông qua cửa kia.

Ly Hỏa nhìn đoàn người vây tới, trong lòng cười lạnh một tiếng, tay phải nắm chặt trường kiếm. Trong lòng hắn quyết định chủ ý, trận chiến hôm nay này cho dù thế nào, cũng phải xông qua!

Thân là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, đặc biệt còn là đệ nhất cao thủ bảng thực lực, dung mạo của Ly Hỏa trong người chơi mọi người đều biết. Mà thân phận thiếu chủ ma giáo của hắn, càng làm cho nhiều người quan tâm hơn. Nếu như ở chỗ này bại lộ thân phận, như vậy nhiệm vụ lần này sẽ khó làm.

Nhất định không thể khiến Cửu Trọng giáo bị lộ tin tức hành tung!

Mấy người Bất Đổng Hòa Thượng xa xa vây xem chỉ thấy một bóng đen cực nhanh xuyên qua môn nhân Thiên Ưng giáo, nơi bóng người kia đi qua, đám người Thiên Ưng giáo kêu thảm rồi ngã xuống, mà bản thân hắn lại không bị một tia thương tổn!

“Đây là người nào?” Bất Tri kinh hô. Tại hắn xem ra, võ công của người thần bí xông qua cửa này, là người chơi hiện nay không thể đuổi đến.

Mà bọn họ biết, có thể có võ công cùng cấp với người này, tựa hồ chỉ có NPC Thất Ngôn cứu bọn họ trước đó. Nghĩ tới đây, ánh mắt của mấy người Bất Đổng không khỏi lưu luyến qua lại giữa người thần bí và Thất Ngôn, lẽ nào người thần bí xông qua cửa này cũng là NPC cao cấp giống Thất Ngôn?

Diệp Vô Truy dùng tên giả là Thất Ngôn lúc này lại không có tâm tư suy đoán ý nghĩ của bọn họ, hai tròng mắt cậu chăm chú nhìn Ly Hỏa ăn mặc bọc kín đội mũ, cau mày.

Thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo dĩ nhiên xuất hiện ở nội địa vùng Trung Nguyên, cái đó cùng nhiệm vụ của bọn họ có quan hệ gì hay không? Hai mươi tám ngày Cửu Trọng giáo truy sát mới vừa bắt đầu, lẽ nào Ly Hỏa này cũng là tới giết người đoạt bảo?

Nghĩ tới điều này, lông mày Diệp Vô Truy nhíu càng chặt. Cậu nhìn Ly Hỏa bị bao vây, nghĩ có nên bỏ đá xuống giếng một phen hay không. ( =))))

Nhưng mà giây tiếp theo, Diệp Vô Truy liền phủ định ý nghĩ này.

Những môn nhân Thiên Ưng giáo này đối với Ly Hỏa căn bản không phải trở ngại, nếu như lúc này cậu tiến lên thì chỉ thêm phiền phức, có khả năng bị Ly Hỏa nhận ra. Như vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.

Diệp Vô Truy lựa chọn thờ ơ lẳng lặng đứng ở xa xa, tốt nhất là thừa dịp Ly Hỏa tạo việc hỗn loạn này thuận lợi qua giao lộ. Vừa có ý nghĩ này, ánh mắt cậu nhìn Ly Hỏa phía xa trở nên khác biệt, từ đề phòng biến thành chờ đợi.

Diệp Vô Truy nghĩ Ly Hỏa đem sự tình làm càng lớn càng tốt, chỉ cần hắn hấp dẫn đi toàn bộ lực chú ý của Thiên Ưng giáo, như vậy mình có thể an toàn rời khỏi đây.

Nhưng mà sự tình tình đã định trước là không như mong muốn, dường như ông trời cố ý không muốn để Diệp Vô Truy thoải mái.

Bọn họ đứng xem ở phía xa, không nghĩ tới phiền phức lại tự tìm tới.

“Tam sư thúc! Chính là những người này!” Cách đó không xa, một thanh âm chói tai mang theo một tia ủy khuất oàn giận vang lên. Khiến cả người Diệp Vô Truy nổi đầy da gà.

Mà theo tiếng bọn họ vọng tới, tâm tư trêu đùa lại đột nhiên tiêu thất vô tung.

Bởi vì ngón tay người oán giận chính là chỉ mấy người bọn họ, trong mắt lóe ra hận ý. Chính là đám người ở nhà trọ bị Diệp Vô Truy đánh đuổi!

Người được gọi là tâm sư thúc chính là một nam tử trung niên Thiên Ưng giáo, ánh mắt không đếm xỉa tới của hắn xẹt qua trên người mấy người Bất Đổng cùng Diệp Vô Truy, sau đó ra sức đánh người đàn ông cao to bên người một quyền.

“Vô liêm sỉ! Vài người như thế đánh đã làm mấy đứa sợ, nói ra ngoài thì uy nghiêm Thiên Ưng giáo của chúng ta ở đâu!”

“Tam sư thúc…”

“Cậu cút cho tôi!” Trung niên nam tử đạp người đàn ông kia một cái, sau đó tầm mắt dời qua, biểu tình âm ngoan: “Mấy người thực sự can đảm, dạm ở trong phạm vi thế lực của Thiên Ưng giáo đụng đến đệ tử môn phái của ta, các người đã dám làm như thế, cũng đã nghĩ tới kết quả rồi đi.”

Thần sắc mấy người Bất Đổng Hòa Thượng thoáng khẩn trương, thế nhưng không có một người nào toát ra thần sắc khiếp đảm, đều đứng thẳng thân thể nhìn hắn.

Thấy thế, nam tử trung niên kia không giần trái lại cười nói: “Tốt, tốt, tốt! Thực sự can đảm! Như vậy, để cho tôi xem bản lĩnh của mấy người!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã phi thân dựng lên, hướng thẳng đến Khuynh Thành giữa năm người đánh tới!

“Đê tiện!” Mấy người Bất Đổng phẫn nộ quát, nam tử Thiên Ưng giáo trước mắt rõ ràng là ra tay với trước với Khuynh Thành võ công kém cỏi nhất, khiến mấy người bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng.

Thân là nhân vật có máu mặt của Thiên Ưng giáo, võ công của nam tử trung niên hiển nhiên không kém. Ngay lúc bọn Bất Đổng Hòa Thượng phản ứng lại muốn việc trợ Khuynh Thành, hắn đã lẻn đến chỗ cách Khuynh Thành một thước, đoản kiếm trong tay hướng cái cổ mảnh khảnh chém xuống!

Nam tử trung niên ở trong ánh mắt hoảng sợ của mấy người Bất Đổng, mang theo vẻ tươi cười biến thái trêu tức hướng Khuynh Thành ra tay.

Mắt thấy sắp thực hiện được, phía bên phải truyền tới tiếng gió vù vù khiến hắn trở nên cảnh giác. Trước liền chọn tránh khỏi phía bên phải, nhưng mà không nghĩ tới mình chậm một bước. Lưng nhanh chóng bị trúng một kích, vị tam sư thúc Thiên Ưng giáo này còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay trong không trung lùi lại rất xa.

Trong miệng do bị nội thương, máu phun ra như suối!

“Tam sư thúc!” Mọi người Thiên Ưng giáo kinh hô, vẻ mặt khó có thể tin.

Diệp Vô Truy trong nháy mắt xuất thủ chỉ biết sự tình đã không thể vãn hồi, thế nhưng cậu vẫn như trước lựa chọn ra tay cứu giúp, chung quy không thể mở trừng mắt nhìn cô gái một đường đồng hành với mình chết thảm! Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》, nghiên phạt tử vong tàn khốc đến khiến cho bất luận người chơi nào đều không muốn nếm thử.

Dị tượng bên này khiến cho đoàn người hỗn chiến chú ý, nam tử trung niên bị Diệp Vô Truy đánh bay ở trong Thiên Ưng giáo hiển nhiên có chút địa vị. Trong khoảng thời gian ngắn, đoàn người vây quanh chiến đấu với Ly Hỏa cũng trở nên hơi luống cuống tay chân.

Ly Hỏa thừa cơ đánh chết một ít người, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn về phía nơi phát sinh rối loạn.

Vừa nhìn tới, liền ngây dại. Bóng lưng kiên nghị nắm trường đao đứng thẳng với mấy người phía trước, nhìn vô cùng quen mắt.

Ly Hỏa không khỏi cười khẽ. Hắn nghĩ, dường như mỗi lần gặp mặt, hai người đều không phải đang ở trong hỗn chiến thì chính là gần hỗn chiến. Mà mỗi lần, hắn đều thấy bóng lưng kiên nghị ở phía trước thủ hộ người khác.

Diệp Vô Truy, trong lòng mặc niệm cái tên này thật sâu.

Ly Hỏa phát hiện mình khó có được sản sinh hứng thú sâu sắc với một người như thế.

Sau khi đánh bay tên tam sư thúc kia, Diệp Vô Truy hiển nhiên hấp dẫn toàn bộ giá trị cừu hận của Thiên Ưng giáo. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ những người được phái đi đối phó Ly Hỏa ra, tất cả những người khác đều hướng Diệp Vô Truy bên này xúm lại.

Lập tức người tụ càng nhiều, sau khi phân phó mấy người Bất Đổng Hòa Thượng cẩn thận, Diệp Vô Truy cũng không quay đầu lại vọt vào đoàn người chém giết. Việc đã đến nước này, hối hận cũng đã không kịp. Đơn giản phá bình phá suất, đem những người Thiên Ưng giáo này phóng đảo!

Ngay từ đầu, dựa vào ưu thế “Đao” cùng nội lực thâm hậu, Diệp Vô Truy còn có thể thành thạo ứng phó những môn nhân Thiên Ưng giáo. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Thiên Ưng giáo ở phụ cận chiếm được tin tức phái ra một nhóm lại một nhóm người, sử dụng xa luân chiến (đánh luân phiên) đối phó cậu.

Có lẽ là cũng nhìn ra Diệp Vô Truy không dễ chọc, Thiên Ưng giáo đem người chia làm vài tốp luân phiên mà lên, tựa hồ là muốn tiêu phí thể lực của Diệp Vô Truy từng chút một.

Sự thật chứng minh, loại chiến thuật này rất có hiệu quả. Sau khi ứng phó với từng tốp người Thiên Ưng giáo ùn ùn kéo lên, hô hấp của Diệp Vô Truy đã có chút gấp gáp. Mà Bất Đổng Hòa Thượng bên kia, tuy rằng người vây quanh ít đi rất nhiều, thế nhưng vốn bọn họ so với Diệp Vô Truy đã không duy trì được, đã có vẻ bại thế.

Không xong! Diệp Vô Truy rủa thầm trong lòng, cậu dĩ nhiên bỏ qua lực chịu đựng của mấy người Bất Đổng Hòa Thượng. Tiếp tục đánh luân phiên như thế, thì chính cậu có thể xông khỏi vòng vây, bọn Bất Đổng bên kia cũng chống đỡ không được.

Lúc này may mắn duy nhất hắn là, ở đây cách tổng bộ Thiên Ưng giáo cũng cách một quãng. Những người Thiên Ưng giáo vây công này còn chi là một ít phân bộ tiểu lâu la, cao thủ thực sự còn chưa xuất hiện. Nếu như Thiên Ưng giáo có nhân vật cấp bậc trưởng lão ở đây, cho dù là Diệp Vô Truy cũng vô pháp đối phó.

“Thất Ngôn! Không cần lo cho bọn tôi, cậu đi trước!” Hiển nhiên nhìn ra mình vướng chân người ta, Khuynh Thành lo lắng kêu.

“Đúng vậy, Thất Ngôn cậu rời đi trước đi! Một hồi chúng tôi sẽ đuổi theo!” Mấy người Bất Đổng, Bất Tri cùng Bất Vấn cũng đều kêu lên.

Rời đi?! Chỉ bằng bản lĩnh của mấy người, đến lúc đó ngoại trừ chết ở chỗ này ra, còn có thể dùng phương pháp gì rời đi!

Diệp Vô Truy khẽ nói trong lòng, dưới chân cũng không di động nửa bước. Lại nói dù thế nào cũng là cậu nhờ bọn Bất Đổng cùng đồng hành một đường, lúc này xảy ra chuyện, Diệp Vô Truy cậu trăm triệu lần không có khả năng đem họ bỏ lại còn mình đi trước!

Tâm tư lợi dụng lúc đầu, không biết đã bay đến chín tầng mây nào!

Nhìn dáng vẻ thờ ơ tiếp tục hăng hái chiến đấu của cậu, mấy người Bất Đổng Hòa Thượng trái lại càng thêm lo lắng!

Từ chỗ họ xem ra, mình là người chơi, sau khi chết thì cùng lắm là làm lại tất cả. Dù sao đẳng cấp hiện tại thấp, tâm pháp thấp, những tổn thất này cũng không phải không thể tiếp thu. Thế nhưng Thất Ngôn khác, Thất Ngôn là nguyên sinh trong trò chơi, nếu như chết ở chỗ này chỉ sợ là thật sự tử vong! Bọn Bất Đổng trải qua thời gian ngắn ở chung, đã không thể xem Thất Ngôn là NPC thông thường.

Thất Ngôn không chỉ cứu bọn họ hai lần, đã sớm trở thành bạn bè trong lòng bọn họ. Dùng bản thân quay về cấp 0 để đổi lấy tính mệnh của Thất Ngôn, theo góc nhìn của mấy người Bất Đổng, là tuyệt đối được!

Hai bên kết hạ hiểu lầm, nhân tố nguy hiểm lúc này cho bọn họ an toàn lớn nhất@ Nếu Diệp Vô Truy biết chân tướng, chẳng biết sẽ có cảm tưởng gì.

Nhưng mà cậu lúc này, chỉ nắm chặt “Đao” trong tay, âm thầm làm ra một quyết định.

Ly Hỏa bên kia vẫn như trước cùng người Thiên Ưng giáo dây dưa, đối với Diệp Vô Truy mà nói hơn cả bang nhân Thiên Ưng giáo, Ly Hỏa mới là uy hiếp lớn nhất. Nhưng lúc này cậu cũng không thể suy nghĩ nhiều, bên trong hai tròng mắt Diệp Vô Truy sáng rực, có lẽ đã đưa ra chủ ý!

Cậu mở ra thuộc tính vô địch của “Đao”!

Chỉ cần có thời gian năm phút đồng hồ, mang theo mấy người Bất Đổng bọn họ rời khỏi khu chiến đấu này là dư dả. Về phần chuyện sau đó, Diệp Vô Truy không rảnh quan tâm.

Thuộc tính vô địch đã mở, toàn bộ nhân vật nguyên sinh đều không phải đối thủ của Diệp Vô Truy. Về phần người chơi thuộc Thiên Ưng giáo, bản lĩnh thực lực của bọn họ không đáng để ý.

Người bên ngoài nhìn, cũng thấy Diệp Vô Truy thay đổi từ xu hướng suy tàn, trở nên bất khả!

“Kháo! Người này xảy ra chuyện gì đây, ăn thuốc kích thích sao! Hiện tại căn bản không thể động vào hắn!” Có người chơi của Thiên Ưng giáo thấy phát sinh như vậy kinh hô.

Chỉ thấy cục diện vốn là bọn họ chiếm ưu thế, tại Diệp Vô Truy càn quét, nhất thời trở nên tràn ngập nguy cơ. Nhất là NPC môn phái, căn bản hợp lại cũng không địch được người trước mắt này.

Bọn Bất Đổng cũng trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không hiểu nhìn Diệp Vô Truy trở nên phi thường dũng mãnh.

Một đao vừa chém xuống, làm cho hơn mười người trở mình ngã xuống đất. Trước mắt trở ngại đã ít đi rất nhiều, Diệp Vô Truy quay đầu khẽ quát mấy người Bất Đổng.

“Nắm chắc thời gian, đi mau!”

Chính cậu cũng một bên chiến đấu một bên hướng giao lộ bên kia xông vào, nếu sự tình đã tới cục diện này, dứt khoát làm thì làm cho xong, xông qua đám người Thiên Ưng giáo này!

Bọn Bất Đổng Hòa Thượng vội vã đi theo sau Diệp Vô Truy, yên lặng theo sát người đại sát tứ phương phía trước, bóng lưng mở ra một đường máu.

Có thuộc tính vô địch giúp, Diệp Vô Truy đánh giết đến cửa kiểm tra cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng mà ở nơi đó chờ cậu, ngoại trừ đám người Thiên Ưng giáo canh phòng ra, còn có một người khác!

Ly Hỏa lúc này tuy có chút chật vật, nhưng đây cũng không gây trở ngại hắn hăng hái dạt dào đánh giá Diệp Vô Truy. Ánh mắt hắn cực nóng không rõ ý nghĩa, khiến từng bước tiếp cận của Diệp Vô Truy cảm thấy phá lệ khó chịu.

Thế nhưng trước mắt rõ ràng không thể tăng thêm nhiều địch nhân hơn. Nếu như vậy, chỉ có…

Trong lòng quyết định, Diệp Vô Truy phi thân nhảy, chui vào trong đám người chém giết với Ly Hỏa.

Cậu tiện tay gỡ vũ khí của một người Thiên Ưng giáo, không quan tâm kêu rên cùng kêu thảm. Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Ly Hỏa, mà bản thân Ly Hỏa thì lại thanh thản tùy ý đánh giá Diệp Vô Truy.

Hai người cùng đối phó kẻ thù bên ngoài, không hẹn mà có chút ăn ý. Dau khi xoay người lại, Diệp Vô Truy nắm chặt thời gian, ghé vào bên tai Ly Hỏa nói nhỏ.

“Chết ở chỗ này, hay đi ra ngoài?”

Ly Hỏa mỉm cười đáp lại: “Cậu không thể dùng thái độ tốt hơn để đưa ra đề nghị hợp tác sao? Diệp Vô Truy.”