Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 9: Lần đầu lên sân khấu




Thiên Sơn, tại Tàng Bảo Các.

Khác với bình thường yên tĩnh không người, lúc này bên ngoài Tàng Bảo Các trái lại đặc biệt náo nhiệt. Đương nhiên, loại “náo nhiệt” này phái Thiên Sơn dù thế nào cũng không chờ mong.

Đội ngũ hai phương hàng rào tiên minh giằng co, tuy rằng còn chưa động thủ, nhưng bầu không khí đại chiến sắp tới hết sức căng thẳng cũng đặc biệt nặng nề.

Phái Thiên Sơn là một đám trung niên bạch y nam tử, vị trí gần với chưởng môn cùng trưởng lão ngọc tự bối môn, mà lúc đó hai trưởng lão tóc bạc từng xuất hiện trong đại sảnh cũng không ở chỗ này. Cùng bọn họ xa xa mà đứng, là một đám mặc hắc y chê mặt bằng vải đen lộ vẻ xơ xác tiêu điều người của Cửu Trọng giáo, trong đó đám bang nhân chỉ có duy nhất một người để lộ khuôn mặt chính là một vị nữ tử hồng y xinh đẹp.

Cô là một trong bảy vị đường chủ của Cửu Trọng giáo, đường chủ noãn hương đường Khúc Vũ.

Lúc này vị Noãn Hương đường chủ tiếng lành đồn xa, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, dùng ánh mắt giống như liếc mắt đưa tình với tình nhân, ngữ khí khiêu khích mấy Thiên Sơn ngọc tự bối đệ tử.

“Khúc Vũ thực sự là thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới phái Thiên Sơn lừng lấy nổi danh của thất kiếm lại có thể tự thân ở chỗ này nghênh tiếp ta. Thực sự là chiết sát tiểu nữ tử ta.” Cô phát ra tiếng cười như thở gấp, rồi lại khẽ nhíu mày: “Chỉ tiếc tiểu nữ hôm nay có việc mang theo trong người, không thể lưu lại bồi các sư huynh của ngọc tự bối, phụ lấy rượu ngon món ngon làm bạn, cũng vẫn có thể xem là một việc đẹp chứ.”

Cô nhíu mày, tựa hồ thực sự hơi tiếc hận. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi u buồn, môi đỏ mọng khinh mân, mang theo một cỗ phong vị tươi đẹp mỹ mê. Nếu nam nhân ở đây không biết thân phận của cô, nhất định bị phong thái mê người này mê hoặc.

Người phái Thiên Sơn cũng hiểu rõ cô, vị này nhìn như thiếu nữ xinh đẹp nhu nhược, thực sự thì so với bất luận kẻ nào đều muốn ngoan lệ độc ác như đuôi ong vàng châm. Nhân sĩ giang hồ chết trên tay cô ít nhất cũng phải hàng trăm.

Trước mặt một người đứng ra lạnh lùng đáp trả, chính là Ngọc Thanh sư phụ của Lưu Lạc.

Hắn giương mắt nhìn Khúc Vũ, trong mắt là xem thường cùng khinh thị: “Phái Thiên Sơn ta từ trước đến nay thanh tu quả dục, không có phúc khí để đường chủ thân lãi (?). Đoán rằng nam tử thiên hạ, chờ đợi được lọt vào mắt xanh của đường chủ cũng vô vạn, bản thân Khúc đường chủ cũng từng trải phong phú, xin miễn thứ cho kẻ bất tài phái Thiên Sơn này.”

Nghe được trong giọng nói của hắn có ý trào phúng, hai mắt Khúc Vũ tối sầm lại, trong lòng càng hận. Quả nhiên hôm nay hạ nam tử, ngoại trừ giáo chủ cùng thiếu giáo chủ, tất cả đều là ánh mắt thiển cận khinh thường chi bối.

Bị chạm đến nghịch lân, cô lập tức liền không khách khí.

Ánh mắt lạnh lùng, Khúc Vũ ra hiệu cho đám thủ hạ sau lưng: “Lên, không được để lại người sống!”

Lệnh vừa ra, các hắc y giáo đồ ùa lên, khí thế bức người hoàn toàn không giống một đám đánh ở ngoài sơn môn. người bên Ngọc Thanh cũng bố trí trận thế tốt từ lâu, cùng các đệ tử cấp thấp nghênh địch mà lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, nhân sĩ hai phái đối chiến thành một đoàn, binh qua tương giao, phát ra tiếng boong boong.

Lúc Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa chạy tới Tàng Bảo Các, từ xa liền thấy một màn này. Thiên Sơn cùng Cửu Trọng tuy hỗn chiến cùng một chỗ, nhưng màu hắc bạch tiên minh khác biệt, cũng đem người hai phái phân biệt rõ ràng ra khác vùng.

“Thế nào, muốn lên hỗ trợ không?” Hảo Mộng Vô Hoa hỏi.

Diệp Vô Truy nhìn một chút tình hình lúc này, phát hiện tạm thời Thiên Sơn mơ hồ nằm ở thế thượng phong. Mà các cửu trọng giáo đồ đối mặt với tình thế bất lợi, không chỉ không tỏ vẻ lo lắng, dường như đã sớm dự liệu.

Trong lòng cậu có chút nghi hoặc, cũng có chút bất an.

“Trước không cần, tìm một chỗ bí mật quan sát một chút.” Suy nghĩ một lát, lại lo lắng nói: “Khoảng cách không nên gần quá, võ công bọn họ không thấp, rất có khả năng nghe được động tĩnh.”

Hảo Mộng Vô Hoa gật đầu, nhìn quét vài vòng, liền chọn một nơi dễ dàng ẩn thân lặng lẽ thong thả bước qua.

Hai người chọn địa điểm ở một khối đá gần núi, mấy khối đá chặt chẽ ghé vào cùng một chỗ, vừa khéo lưu lại một vị trí có thể giấu người.

Diệp Vô Truy theo Hảo Mộng Vô Hoa cẩn cẩn dực dực đi qua, nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, liền nghe được một tiếng kinh hô đè thấp âm lượng.

Cậu nhìn về phía Hảo Mộng Vô Hoa phát ra tiếng kinh hô, rất ngạc nhiên cái gì khiến hắn kinh ngạc đến mức này. Sau đó, cậu cũng bước nhanh vài bước nhìn tới.

Vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người.

Hỏa ra nơi này đã sớm có người núp, lúc này, một đôi mắt to đen lúng liếng trừng hai người Diệp Vô Truy.

Người này, lại có thể là ——

Ba người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ cả ngày, tình trạng này còn muốn duy trì tiếp thì một trận dị động bên Tàng Bảo Các khiến bọn họ đều phục hồi tinh thần lại.

Mắt nhìn thấy, vừa rồi Thiên Sơn chiếm cục diện thuận lợi nay lại chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Cửu Trọng giáo bên kia càng đánh càng sắc bén, mà Thiên Sơn lại dần dần tỏ rõ thái độ hết chống đỡ nổi.

“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Vô Truy nhíu mày, nhất thời cũng quên luôn người khách không mời mà đến kia.

Chỉ thấy Khúc Vũ vẫn như cũ lộ ra vẻ tươi cười, cười nhạo nói: “Thế nào, mấy cao đồ Thiên Sơn sức lực không hề có, có muốn gọi người đến hỗ trợ không. Nhưng ta sợ, người tới càng nhiều, người Thiên Sơn các ngươi chết cũng càng nhiều mà thôi.” Cuối cùng biến thành cười nhạt chẳng đáng.

Ngọc Thanh đang muốn sử dụng chiêu nội lực ngoại hóa, bỗng nhiên cảm thấy ngực một trận đau nhức, sắc mặt tái nhợt. Lại nhìn các đồng môn khác chung quanh, đều là trạng thái không khác biệt lắm. Nội tức thụ trở, khí tức rối loạn.

“Cô, hạ độc!” Ngọc Thanh hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Cửu Trọng sẽ phóng độc bọn họ đã sớm phòng bị, nhưng mà không đoán được chính là, dưới tình huống không hề tiếp xúc chỉ là binh khí tương giao, đối phương làm sao khiến nhiều người Thiên Sơn song song trúng độc như vậy? Hơn nữa độc này vô sắc vô vị, cho nên mới một chút cũng không phát hiện ra.

Khúc Vũ cười lạnh một tiếng, dường như chẳng đáng trả lời.

Theo độc tố lan tràn quanh thân, càng thi triển võ công, hiệu dụng của nó càng nhanh hơn. Ngọc Thanh hung hăng cắn răng, mạnh mẽ phát lực, hắn muốn vận lực trước, tóm kẻ trộm trước tóm vương, tóm Khúc Vũ rồi hãy nói.

Nhưng mà trường kiếm vừa sử xuất, liền bị một tên khác nhanh nhẹn đỡ xuống. Người đỡ kiếm của Ngọc Thanh cũng sử dụng kiếm, chỉ thấy tuy nội lực của hắn không sâu, nhưng hơn ở kiếm pháp tinh diệu. Công lực bị hao tổn của đệ tử ngọc tự bối Thiên Sơn đều không địch được hắn.

Người nọ sau khi đẩy lùi được công kích của Ngọc Thanh, liền thối lui tới bên người Khúc Vũ, lạnh lùng nhìn đống người Thiên Sơn.

Hắn ăn mặc cũng không khác với Cửu Trọng giáo đồ, trong lúc tranh đấu cũng xen lẫn trong đám người không thấy được, khiến người khác nghĩ hắn chỉ là một giáo chúng bình thường. Bởi vậy, lúc bị hắn đánh lui, trong mắt Ngọc Thanh không che giấu được kinh ngạc.

“Cậu là…”

Nhưng mà không đợi hắn hỏi xong, Khúc Vũ liền dẫn đầu giải đáp.

Chỉ thấy hồng y nữ tử vừa nãy vẻ mặt còn hờ hững, khuôn mặt mang theo tôn kính đi tới trước người người nọ, hơi khom người.

“Thiếu giáo chủ.”

“Ừ.” Lên tiếng, Ly Hỏa nhìn người Thiên Sơn sắc mặt đột nhiên đại biến. Tâm tình không hiểu sao có chút sung sướng.

“Thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo!” Mọi người Thiên Sơn kinh nghi một mảnh, hiển nhiên không nghĩ tới lại gặp nhân vật quan trọng như vậy.

Ly Hóa lấy tấm khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn dật bức người. Khúc Vũ tâm sinh ái mộ len lén đánh giá, rồi lại không dám quá mức rõ ràng. Người Thiên Sơn cũng gắt gao nhìn khuôn mặt hắn, chỉ là trong ánh mắt phẫn hận càng nhiều.

“Là hắn!” Người trốn sau đá đột nhiên kinh hô, dẫn tới hai người Diệp Vô Truy quay lại nhìn.

Người chơi nọ chú ý tới ánh mắt của bọn họ, ngượng ngừng cười một tiếng.

“Cậu biết hắn?” Diệp Vô Truy hỏi.

“Đúng vậy, người kia cũng là người chơi.” Người nọ tới chỗ trốn trước trả lời: “Hơn nữa tôi còn biết, vừa rồi Cửu Trọng giáo dùng biện pháp gì khiến người Thiên Sơn trúng độc.”

Thấy bọn Diệp Vô Truy lộ vẻ nghi vấn, người nọ cười đắc ý.

“Là ‘Dẫn hương;, loại độc này vô sắc vô vị, là một người Ngũ Độc giáo trước đây sáng chế. Có thể làm cho người trúng độc trong một tiếng nội tức rối loạn, công lực giảm đi.”

“Dẫn hương? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua.” Hảo Mộng Vô Hoa nghi hoặc.

Nếu như thật sự có độc dược tốt như vậy, hẳn là sẽ nhấc lên sóng gió trong chốn giang hồ mới đúng.

“Bởi vì… Dẫn hương này rất là yếu.” Người chơi nọ chỉ chỉ Ly Hỏa bên kia, nói: “Nó có hai khuyết điểm, một là chỉ có thể có hiệu quả với NPC, đối với người chơi thì vô dụng. Hai là phải gần đối phương trong phạm vi một thước mới có thể có hiệu quả. Hai điểm này một cái hà khắc một cái hạn chế, cho nên mới không truyền lưu rộng rãi.”

“Cho nên người nọ mới hóa trang giống giáo đồ lẫn vào trong đám người tập kích.” Diệp Vô Truy có chút suy tư nói: “Như vậy mới có thể ở gần chỗ không trung khiến tất cả mọi người trúng Dẫn hương, cũng bởi vậy cậu đoán ra hắn có thể sử dụng Dẫn hương, liền cũng là người chơi.”

“Đúng phân nửa.” Người đối diện cười cười: “Tôi có thể đoán ra thiếu giáo chủ của Cửu Trọng là người chơi, bởi vì tôi biết mặt hắn. Cậu nói hắn là ai?” Trong giọng nói mang theo một tia thần bí, chậm rãi nói ra chân tướng.

“Người nọ hiện tại là người chơi đứng đầu trong các người chơi, thiên hạ đệ nhất bảng thực lực Ly Hỏa!”

Dung mạo của các cao thủ bảng thực lực hầu như đều từng bộc quang, Ly Hỏa bị người chơi nhận ra cũng chẳng có gì lạ.

Diệp Vô Truy lúc nhận được đáp án quan trọng đó xong liền hung hăng trừng Hảo Mộng Vô Hoa, cái tên đứng thiên hạ đệ nhị này, dĩ nhiên ngay cả người nọ cũng đều không nhận thức.

Hảo Mộng Vô Hoa ngượng ngùng cười, tự biết đuối lý, hắn thực sự không có thời gian ghi nhớ lại hình dạng của những người khác trên bảng thực lực.

Người chơi nọ giải thích hết mối nghi ngờ nhìn bọn họ hỗ động, cười. “Gặp gỡ ở loại địa phương này, cũng là một loại duyên phận. Không bằng nhận thức một chút đi, tôi là Phong Tập.”

Diệp Vô Truy liếc nhìn hắn, đột nhiên lộ vẻ tươi cười ý vị thâm trường: “Quả thực là rất có duyên phận, Phong Tập huynh ở sơn môn Thiên Sơn bày ra tài ăn nói, thực sự khiến tôi mặc cảm.”

Người trước mặt tự xưng là Phong Tập, đó là hai người Diệp Vô Truy gặp trước sơn môn, người chơi bị đệ tử Thiên Sơn bắt được mà mắng chửi.

Phong Tập sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại thấy một màn đó.

Còn chưa đợi hắn hồi phục tinh thần lại, liền nghe Diệp Vô Truy nói: “Tôi là Diệp Vô Truy.” rồi chỉ vào người bên cạnh. “Hảo Mộng Vô Hoa.”

“Biết biết, thiên hạ đệ nhị nha.” Phong Tập cũng rất nhanh thiện ý cười cười: “Chỉ là không nghĩ tới, còn ở chỗ này gặp được thần long vĩ bất kiến thủ thiên hạ đệ cửu.”

Cái chữ “Cửu” kia như lưỡi dao sắc bén, đâm vào ngực Diệp Vô Truy, khiến sắc mặt cậu trầm xuống không ít.

Phong Tập không chú ý tới điểm này, Hảo Mộng Vô Hoa lại làm bộ không thấy. Lúc mấy người hàn huyên xong, lại nhìn Tàng Bảo Các đang giăng co bên kia.

“Phỏng chừng người của Cửu Trọng giáo, là muốn chờ bọn họ phát tác toàn bộ độc tố Dấn hương mới động.” Phong Tập nói: “Hai người định làm sao bây giờ?”

Hắn nói một phen, hiển nhiên là hỏi Diệp Vô Truy. Bởi vì trong hai người, chỉ có cậu thoạt nhìn như người quyết định, Hảo Mộng Vô Hoa trực tiếp bị bỏ qua.

Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn bên kia, không trả lời mà hỏi lại hắn. “Vậy còn cậu? Chuẩn bị làm như thế nào?”

Phong Tập cười: “Có thể có tiện nghi tất nhiên tôi nhặt tiện nghi, bất quá loại tình huống lúc ày, chúng ta cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này bàng quan.”

“Nhặt tiện nghi sao?” Diệp Vô Truy nở nụ cười: “Hợp ý tôi.”

Trong nháy mắt, Hảo Mộng Vô Hoa cùng Phong Tập song song trừng lớn mắt, cứ như vậy nhìn cậu từ tảng đá ẩn thân đi ra ngoài, tùy tiện bại lộ trong tầm mắt người bên ngoài.