Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 6-5: Đồ Tể chính nghĩa




Mạc Phi liếc mắt nhìn đôi mắt đẹp dị thường của An Cách Nhĩ, đôi mắt rất trong, cảm thấy đây là một con người rất mềm mại tĩnh mịch, lời kia vừa nói ra liền trực tiếp tiến nhập vào đáy lòng Mạc Phi…

Có đôi khi, chỉ cần một câu là đã có thể thay đổi một người, ít nhất là Mạc Phi cảm thấy vậy, trước khi nghe thấy An Cách Nhĩ nói lời này, hắn vẫn là Mạc Phi của trước kia, nhưng sau khi nghe, Mạc Phi bây giờ giống như đã không còn là con người của lúc trước nữa. Ít nhất, trước kia hắn là một con người hung tàn, tội ác, không thể cùng người khác ở chung. Những lời này của An Cách Nhĩ giống như một cái đinh, đóng vào lòng hắn, làm cho hắn bỗng nhiên nhận ra, bản thân kỳ thật cũng không phải vậy, hắn chưa bao giờ muốn trở thành người như thế, chỉ là người khác cưỡng ép hắn cảm thấy như vậy mà thôi… Hắn cũng rất ôn nhu, hắn nhớ người nhà, không chủ động gây sự, lại chiếu cố người khác… Hắn cũng không cần trục xuất mình đến tận chân trời, hắn có thể thường xuyên trở về thăm nhà, ngẫu nhiên gọi điện thoại.

Mạc Phi nháy mắt hiểu được mục đích của An Cách Nhĩ mang hắn về đây, có lẽ, người trước mắt chỉ là muốn tìm một cơ hội nói ra câu đó mà thôi, tự nói với mình một đạo lý, làm cho bản thân không hề khổ sở nữa.

An Cách Nhĩ chạm cằm Mạc Phi thấy sần sùi, thu hồi tay sờ cằm mình, trơn nha, lại duỗi tay sờ cằm Mạc Phi, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.

Mạc Phi nhìn chằm chằm người trước mặt hoàn toàn không biết đã nói một câu làm hắn xúc động, thân thủ vươn tay ôm An Cách Nhĩ vào ngực.

Lúc buông ra, Mạc Phi có chút xấu hổ, nhưng lại nhìn An Cách Nhĩ, lại thấy khóe miệng hắn giơ lên, hơi hơi mỉm cười.

Mạc Phi giật mình, hắn đột nhiên lại chuẩn bị không hiểu An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ tươi cười, làm người ta cảm thấy hắn hoàn toàn không hiểu tại sao mình ôm hắn hay… hắn hiểu rất rõ?

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nhìn chằm chằm hai mắt An Cách Nhĩ, thật lâu sau mới hỏi, “Cậu tại sao cái gì cũng biết, rốt cuộc có gì không biết hay không?”

An Cách Nhĩ sửng sốt, nghĩ nghĩ, liền cười cười với Mạc Phi, nói, “Cái nên biết tôi sẽ biết, cái không nên biết tôi sẽ không biết.” Nói xong, lựa một góc độ thoải mái, dựa lên cạnh tay Mạc Phi, “Ngủ nửa tiếng nữa rồi về thành phố S, sau đó gọi cho Oss, đi bắt hung thủ.”

“Ân… Đúng rồi!” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Hung thủ là ai?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Mấy án tử này địa điểm xảy ra đều khác nhau, có một chỗ giống nhau là đều ở ngõ hẻm phía sau quán bar.”

“Ân.” Mạc Phi gật đầu.

“Thời gian cũng khác nhau.” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh không phải từng làm trong quán bar sao? Hạng người gì sẽ đồng thời xuất hiện ở phía sau mỗi quán bar?”

Mạc Phi sửng sốt nói, “Người làm công! Thời gian hoạt động của các quán bar không giống nhau, không sai biệt lắm đều sử dụng giờ làm công, đặc biệt là những người thu chai bia, tôi trước đây từng liên tục một ngày làm việc ở mấy quán bar.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Muốn chặt đầu một người không phải dễ… Dùng dao nhỏ thì rất tốn sức, dùng rìu thì cũng không ngay ngắn như vậy.”

“Vết rạch thật sự rất trơn tru.” Mạc Phi nói, “Hơn nữa tại sao lúc đưa tới máu mới chảy, lúc trước lại không chảy miếng nào?”

“Dùng cưa.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Máu không chảy bởi vì đại khái đã được đông lạnh, lúc sau nhiệt độ biến hóa mới chảy, mặt khác vẫn không ai tìm được thi thể.”

“Người nọ đã đi đem thi thể đi xử lý? Hoặc là có nơi xử lý thi thể không ai phát hiện.” Mạc Phi nhíu mày.

“Khi chúng ta vào quán bar, bên trong quầy bar có bán hamburger với thịt nướng.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Mạc Phi, anh có tin thịt người khi được nướng chín sẽ giống với thịt heo bình thường không?”

Mạc Phi mở to mắt, cảm thấy có chút không thể tin, há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu là nói..?”

“Đối chiếu một chút, chúng ta có thể tra ra nơi cung cấp thịt cho mấy quán bar ở đâu, người đưa hàng, có phải cũng làm ở đó hay không.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Hung thủ kia, có thể chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.”

“Đứa nhỏ?” Mạc Phi giật mình.

“Ân, ý của tôi là, đại khái là mười bảy mười tám tuổi.” An Cách Nhĩ nói, “Tình cảm của một đứa nhỏ là một loại vô cùng mẫn cảm cùng tối thuần túy, hơn nữa, hẳn là bộ dáng không tệ lắm.”

“Cậu là nói, hắn dùng bản thân câu dẫn bọn họ sau đó giết chết?” Mạc Phi hỏi.

“Nếu hắn đủ cường tráng, hắn là nhìn thấy người bị khi dễ sẽ tới hỗ trợ, nhưng hắn không có, hắn đợi sau khi sự tình chấm dứt mới đưa người đi giết chết… Hành vi giết người trừ bỏ bản thân hắn là một người khăng khăng gìn giữ chính nghĩa, còn có một phần rất lớn khác chính là xuất phát từ nhu cầu của bản thân mà ra.”

“Nhu cầu của bản thân?” Mạc Phi nhíu mày, “Ý cậu nói, hắn thông qua việc giết người để thỏa mãn bản thân?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Oss hắn rất lười, kỳ thật có một phương pháp rất đơn giản dụ người ra.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, hỏi, “Ý cậu là, chọn một thời gian, phái người tới địa điểm diễn một tiết mục đi khi dễ người khác?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bất quá, người kia tương đối nguy hiểm.”

“Hắn không phải người khăng khăng duy trì chính nghĩa sao? Sẽ không giết người vô tội đi?” Mạc Phi hỏi.

“Đồ tể chính nghĩa sao?” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng quơ ngón tay, nói, “Anh có biết con người lúc nào sẽ mạnh nhất không?”

Mạc Phi lắc đầu.

“Họa sĩ lúc cầm bút chính là mạnh nhất, đầu bếp trong phòng bếp là mạnh nhất.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Một đồ tể nếu cầm dao trong lò sát sinh, muốn chế phục hắn phải cần một hàng ngũ đủ cường mạnh.”

Lại nằm trong chốc lát, Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đều rời khỏi giường, An Cách Nhĩ lười thay đồ, mặc luôn bộ đồ rộng thùng thình, chân trần để Mạc Phi ôm vào xe.

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ nhìn căn nhà cũ kỹ ngoài cửa sổ, nói với Mạc Phi ngồi kế bên, “Tôi thích nơi này, khi nào rảnh lại tới nha.”

Mạc Phi gật gật đầu, khởi động xe, nói, “Được, bất quá, lần sau nhớ mang áo ngủ.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, chọn góc độ thoải mái, dựa vào, chân cũng rụt vào ống quần.

Mạc Phi lái xe đi, thuận tiện gọi điện cho Oss, nhấn nút phóng loa ngoài.

Oss bắt điện thoại, nghe qua thanh âm là biết hắn có bao nhiêu uể oải.

Mạc Phi đại khái đem suy luận của An Cách Nhĩ nói cho hắn nghe, Oss nghe xong liền phái người đi điều tra, một bên giậm chân mắng An Cách Nhĩ, “Tôi biết ngay hắn có manh mối mà, chỉ là không muốn nói cho tôi nghe thôi, hại tôi tối hôm qua cả đêm không được ngủ! Người này thật không phúc hậu.”

Oss oán giận nói với Mạc Phi, nhưng không ngờ lúc Mạc Phi lái xe lại bật loa ngoài, An Cách Nhĩ toàn bộ đều nghe được, bất mãn nói với Oss, “Oss, anh còn ngu hơn heo!”

Oss cả kinh nhanh chóng cúp điện thoại, tâm nói mình cũng quá nhịn người này rồi, nhưng vẫn đành phải ở phía sau lưng thầm oán giận.

Đợi Mạc Phi tăng tốc độ, hai người cũng sắp về tới thành phố S, Oss lại gọi điện tới, nói bọn họ đã tra ra, ba quán bar này đều nhận thịt từ một xưởng tư nhân gia công thịt heo. Đến đưa hàng là một công nhân lao động giản đơn, hắn còn kiêm luôn làm công, giúp bọn họ quét dọn vệ sinh với thu chai vỏ, thời gian làm việc của hắn rất khớp với thời gian xảy ra vụ án. Oss đã chuẩn bị phái một nhóm người ra ngoại thành tới nơi làm thịt heo bắt người.

Oss hỏi Mạc Phi có muốn đi hay không, An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, nói, “Không muốn đi.”

Mạc Phi cúp điện thoại, lái xe quay về phòng tranh, hỏi An Cách Nhĩ, “Tại sao lại không đi?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Không có gì hay để xem, kết quả cuối cùng đều sẽ bị đánh gục.”

Mạc Phi trầm mặc một hồi, “Không có cách nào bắt sống sao?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, hỏi, “Anh cảm thấy, có phải kẻ đi giết người đều có lá gan rất lớn đúng không?”

Mạc Phi có chút không biết trả lời thế nào, lên tiếng, “Ân, hẳn là vậy.”

“Kỳ thật lá gan bọn họ đều rất nhỏ.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Trước kia tôi từng giúp Oss bắt những tên cuồng sát… Bọn họ đều thiếu cảm giác an toàn, cần dùng loại năng lực chi phối vận mệnh người khác để chứng minh năng lực tự bảo vệ của mình.”

Mạc Phi trầm mặc.

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Kỳ thật khuynh hướng bạo lực của anh, cũng là một loại biểu hiện cho việc bảo vệ bản thân, tôi cảm thấy nhất định là có nguyên nhân dẫn đến, đều không phải do trời sinh mà có.”

“Nguyên nhân dẫn đến…” Mạc Phi nhíu mày.

“Nếu có thể tìm ra được nguyên nhân, có thể biết được cái gì gây ra cho anh loại xúc động muốn phòng ngự.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Vậy anh mới có thể khống chế được mình, bất quá, trong mắt tôi, anh bây giờ khống chế rất tốt.”

“Lúc tôi ở trong phòng tranh, liền không có xúc động!” Mạc Phi nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy những bức tranh của cậu, tôi đã cảm giác được một loại bình tĩnh, nên mới đẩy cửa bước vào.”

“Ân…” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng sờ sờ cằm, gật gật đầu, không nói gì nữa, cúi đầu suy nghĩ.

Sau khi hai người về tới phòng tranh, An Cách Nhĩ chạy lên lầu thay quần áo, Mạc Phi vào phòng bếp nấu cơm. Rất nhanh, An Cách Nhĩ đã mặc một bộ thường phục tao nhã bước xuống, ngồi bên bàn đọc báo.

Rất nhanh An Cách Nhĩ lại đặt tầm mắt từ tờ báo lên phòng bếp, nhìn Mạc Phi xào rau bên cạnh, An Cách Nhĩ buông tờ báo, bưng hồng trà lên vừa nhìn vừa uống, nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người lên lầu vẽ tranh.

Đợi An Cách Nhĩ lần nữa xuống lầu, Mạc Phi đã dọn đồ ăn lên, hai người vừa định ngồi xuống ăn cơm, liền thấy trước cửa có một chiếc xe dừng lại… Là xe của Oss.

An Cách Nhĩ cau cau mũi, nói, “Hắn đến ăn chực!”

Mạc Phi có chút dở khóc dở cười, Oss vọt vào trong, câu đầu tiên nói với Mạc Phi là, “Mạc Phi, còn cơm không?”

Mạc Phi vào bếp lấy thêm cái chén cho hắn, Oss ngồi xuống liền ăn, vừa ăn vừa tán thưởng, “Oa… tay nghề này nếu mở quán thì tốt rồi, vấn đề cơm trưa về sau của tôi sẽ được giải quyết.”

“Anh tới làm gì?” An Cách Nhĩ giương mắt nhìn Oss.

Oss vừa gắp rau vừa nói, “Ân, tôi đến nói cho hai người biết, hung thủ kia bị chúng tôi bắn một phát, còn cứu được một người, nghe nói tối hôm qua ở trong hẻm khi dễ người, sau đó bị hắn đưa đi, bất quá tên kia đã bị chặt một cánh tay.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ đồng thời nhíu mày, cảm thấy thức ăn có chút hương vị kỳ quái.

“Oa!” Oss hoàn toàn không cảm giác ra, tiếp tục nói, “Tên kia thực biến con mẹ nó thái, hắn ở trong xưởng gia công thịt heo kia, chỉ là một công nhân lao động giản đơn, bất quá chủ nhà đã bị hắn giết chết, sau đó hắn liền mổ thịt người đem bán, nếu mấy người trong quán bar biết thịt bọn họ ăn là thịt người, không biết có bao nhiêu ngoạn mục.”

“Hắn tại sao lại giết người?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Nga… Tôi đã hỏi qua hàng xóm của ông chủ xưởng thịt heo đó.” Oss nói, “Bọn họ nói người công nhân kia là do ông chủ xưởng thịt heo thu dưỡng, từ nhỏ đã không bị đánh thì mắng, nghe nói ông chủ đó còn động thủ động cước với hắn… Một đứa nhỏ thực đáng thương.”

An Cách Nhĩ gật đầu, buông chén cơm, thấy Mạc Phi cũng ăn xong rồi, liền xoay mặt nhìn Oss. Oss đang nhai miếng thịt nướng thứ hai, bởi vì lúc nãy nói về vụ án, An Cách Nhĩ với Mạc Phi đều không đụng vào thịt nướng.

“Oss.” An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Thịt nướng là hôm đó cầm từ quán bar về.”

“Khụ khụ…” Oss bị sặc, vỗ ngực ho khan, Mạc Phi chạy nhanh đi lấy nước cho hắn, Oss uống vài hớp nước đem đồ ăn nghẹn ở cổ nuốt xuống, thở phì phò nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Là mua ngoài chợ, anh cứ ăn đi.”

Oss vẻ mặt bất mãn nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ đứng lên, đi tới sô pha ngồi xuống, cười nói, “Mua ngoài chợ thì cũng không biết lấy từ đâu, xưởng thịt heo kia cũng đâu có cung cấp cho một nơi… Mấu chốt là, tôi cảm thấy hương vị là giống đó.”

Oss sửng sốt nửa ngày, che miệng lao ra ngoài, đến góc tường ngồi chồm hổm, ói ra.

Mạc Phi chau mày gắp miếng thịt lên ngửi, không hề nghe thấy mùi khác thường, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, là thật sao?”

An Cách Nhĩ nhấc mi, cười xấu xa, “Lừa hắn thôi, ai bảo dám làm ảnh hưởng tới bữa cơm của tôi làm gì.”

Mạc Phi lắc đầu, có chút đồng tình với Oss đang ở bên ngoài ói tới tối tăm mặt mũi.