Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 12-5: Bị thương




Cánh cửa lại lần nữa bật ra, ba người không hề có chuẩn bị.

Oss bị đụng ngửa ra sau, may mắn được lan can chặn lại, nhưng khi nhìn người bên trong, hắn cũng sửng sốt.

Ai cũng sẽ không nghĩ ra, trong một căn phòng làm việc yên tĩnh ở trường học, lại có một người kì lạ tay cầm búa, toàn thân dính đầy máu.

Trong căn phòng, có một người đang nằm giữa vũng máu, cả người đều tan nát, mọi người có thể xác định người này đã chết. Hơn nữa Oss cũng biết người này, là giáo sư Chu.

Ba người theo bản năng đánh giá người cầm búa, trang phục hắn rất quái dị, quần áo đen thui rách nát, còn khoác một chiếc áo choàng dài nửa thân, trong tay cầm búa dính đầy máu. Không biết có phải do người hắn dính đầy máu hay thân thể quá mức dơ bẩn, căn bản không thể nhận rõ bộ dáng và tuổi tác — Giống như người điên.

Nhưng mà, bây giờ không có thời gian để sững sờ, người cầm búa nọ nhìn ba người không có chút hảo ý.

Trùng hợp, có một nữ sinh đang cầm sách vở hình như là tới giao bài tập, vừa lúc nhìn thấy cảnh trước mặt, sợ tới ngây người.

Người cầm búa trên mặt tươi cười, hai mắt điên cuồng, giống như uống trúng một loại thuốc nào đó, hắn giơ tay lên giáng một búa xuống người Oss.

Oss xoay người né, rút súng ra, người nọ xoay đầu, hướng về phía An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi chắn trước mặt An Cách Nhĩ, nhưng trước khi người cầm búa chạy tới, An Cách Nhĩ đã túm lấy Mạc Phi bỏ chạy.

Nữ sinh thét chói tai không chịu đi, Mạc Phi đứng trước cầu thang liếc nhìn kẻ điên.

Người nọ giơ búa lên đầu.

Ngay lúc búa hạ xuống, Mạc Phi đấm vào bụng hắn.

An Cách Nhĩ la to với nữ sinh kia, “Chạy đi! Chạy đi báo nguy!”

Nữ sinh chạy xuống lầu, vì quá sợ hãi nên tay chân không thể phối hợp tốt.

“An Cách Nhĩ, chạy mau!” Mạc Phi giữ búa người nọ, hai người đứng dây dưa.

Kẻ điên kia cũng không biết làm sao, khí lực kinh người như thế, Mạc Phi lại có thể chế phục được hắn.

Oss rút súng, nhưng hai người đang đứng giằng co, hắn không ngắm chính xác được. Mà Mạc Phi thì không dám buông tay, dù sao người nọ cũng có búa.

An Cách Nhĩ đứng bên cạnh xem tình hình, không chịu đi, hắn không thể để Mạc Phi ở lại một mình.

Lúc này, kẻ điên kia đột nhiên rống lên, một cước đá văng Mạc Phi, giơ búa lên, Oss nổ súng bắn hắn. Nhưng hai phát súng bắn vào lưng người nọ, hắn lại hoàn toàn không có phản ứng, giơ búa thẳng tắp đánh về phía An Cách Nhĩ và Mạc Phi.

Mạc Phi cầm lấy một chậu hoa ném về phía người nọ. ‘Xoảng’ một tiếng, bình hoa vỡ tung, máu tươi chảy ròng ròng nhưng người nọ vẫn không dừng bước, giáng búa xuống người Mạc Phi.

“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ kinh hãi, kêu một tiếng, Mạc Phi né đi, nắm mắt cá chân người nọ kéo một cái. Sau đó Mạc Phi cũng trở nên táo bạo, hai tay nắm lấy cây búa, dùng đầu gối đánh vào bụng người nọ, giằng co với hắn. An Cách Nhĩ chạy vào phòng kế bên lấy ra chiếc ghế.

Mạc Phi cầm cái ghế dùng sức đánh hắn, đánh tới mức người nọ phải buông búa, ôm đầu kêu la.

Oss cầm súng, kinh hãi nhìn Mạc Phi mất khống chế, tình cảnh của hai bên bây giờ cũng không khác gì nhau.

Kẻ điên nguyên bản điên cuồng so với Mạc Phi lửa giận ngút trời, quả thực là hắn đã gặp phải sư phụ. Mạc Phi chưa hề bị thương, kẻ điên từ đại nhân giờ đã biến thành người bị Mạc Phi đánh điên cuồng.

Oss thấy đã tới lúc, thu súng, lấy còng tay ra, “Mạc Phi, quên đi quên đi, đánh nữa hắn sẽ chết đó!”

Mạc Phi không dừng được.

“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ vốn đang tức giận, trong lòng nói không biết tại sao lại gặp phải kẻ điên, đánh chết hắn cho rồi. Nhưng Mạc Phi cứ thế này cũng không phải cách, mắt thấy dưới lầu nữ sinh kia đã gọi không ít người tới, An Cách Nhĩ lập tức kêu một tiếng.

Bình thường, lời nói của An Cách Nhĩ giống như mệnh lệnh đối với Mạc Phi, vài lần Mạc Phi không khống chế được, An Cách Nhĩ đều có thể ngăn cản hắn. Nhưng mà…

Lần này hình như không có tác dụng, Mạc Phi không dừng lại, vẫn tiếp tục đánh.

An Cách Nhĩ thấy không được, trong lòng có chút lo lắng. Gần đây cảm xúc của Mạc Phi không được ổn định, hơn nữa tuy rằng người nọ là kẻ điên, nhưng nếu đánh chết Mạc Phi sẽ phải chịu trách nhiệm.

“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ chạy tới giữ chặt tay Mạc Phi, “Chờ chút!”

Mạc Phi vung tay.

An Cách Nhĩ có thể chất thế nào? Nói trắng ra thì nặng hơn tờ giấy một chút xíu.

Lúc này Mạc Phi rất nổi giận, An Cách Nhị bị vung tay ra, hắn lui ra sau vài bước, mất trọng tâm ngửa ra sau. Hành lang này, tay vịn chỉ tới eo, An Cách Nhĩ ngửa ra sau, tay vịn đó không có cách nào giữ được thân thể hắn. Chờ lúc hắn hiểu ra, hắn đã bị văng xuống lầu hai.

“An Cách Nhĩ!” Oss cả kinh, nhào tới giữ lấy, nhưng chỉ nắm được góc áo, An Cách Nhĩ lại theo tư thế đầu rơi xuống trước.

Nhưng mà, trên mặt đất, trong nháy mắt lập tức truyền tới một tiếng “Bịch”.

“Nha a!”

Bốn phía rối loạn kêu lên, cầu cứu.

Oss lo láng nhảy xuống lầu hai, đạp lên tấm bạt, chạy tới chỗ An Cách Nhĩ. Chỉ thấy hắn nằm bất tỉnh trên mặt đất.

“Gọi xe cấp cứu! Mau lên!” Oss vừa hô vừa xem xét tình trạng của An Cách Nhĩ, phát hiện vẫn còn thở, nhưng không biết bị thương thế nào. Thân thể của An Cách Nhĩ rất yếu, cũng may có tấm bạt che mưa chặn lại, cùng lắm chỉ bị gãy tay gãy chân thôi đi, dù gì đó cũng là lầu hai a.

Oss ngẩng mặt lên, chỉ thấy Mạc Phi đứng trên lầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xuống dưới.

Trong đôi mắt đó, Oss thấy có sự bất an còn có đau lòng, lập tức nói, “Hắn chắc là không sao đâu.”

Thần sắc Mạc Phi dần trở nên u ám, trên mặt có nét thương cảm nồng đậm.

Trong trường có bác sĩ, bác sĩ lập tức chạy tới kiểm tra cho An Cách Nhĩ.

Oss nghe bác sĩ nói An Cách Nhĩ không sao, chỉ bị gãy xương với não bị chấn động, không nguy hiểm tới tính mạng.

Oss nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Mạc Phi không biết đã chạy xuống từ khi nào.

Oss giữ chặt Mạc Phi, “Cậu chăm sóc An Cách Nhĩ, tôi đi bắt người kia.”

“… Ân.” Mạc Phi gật đầu, tới bên cạnh An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ lẳng lặng nằm ở đó, Mạc Phi vươn tay nhẹ nhàng đặt trước mũi An Cách Nhĩ, xác định vẫn còn thở, tim trong lồng ngực vẫn đập mạnh…

Xe cấp cứu vừa lúc chạy tới, còn có cảnh sát do Oss gọi, cùng với Thân Nghị bọn họ vừa nghe được tin tức.

Oss bắt kẻ điên chỉ còn lại nửa cái mạng kia lại, áp giải hắn xuống lầu.

An Cách Nhĩ được đưa vào xe cấp cứu, Mạc Phi đuổi theo, xoay đầu nhìn, đúng là Oss đang bị Thân Nghị nghiêm khắc giáo huấn, cho rằng hắn quá mạo hiểm, để Mạc Phi và An Cách Nhĩ không phải cảnh sát đi hành động.

Oss không nói câu nào, đứng nghe Thân Nghị mắng, còn có thể giải thích cái gì, xét tới xét lui cũng là lỗi của hắn, hơn nữa còn sai mười phần, ngoại trừ hại An Cách Nhĩ còn hại cả Mạc Phi. Mạc Phi không khống chế được làm người hắn yêu nhất bị thương nặng, trong lòng Mạc Phi có khi còn đau hơn vết thương của An Cách Nhĩ. Oss buồn bã, quan hệ của hai người bọn họ đang kì lạ, tính thêm chuyện này chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao…

Mạc Phi đưa An Cách Nhĩ vào phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói An Cách Nhĩ có thể bị tổn thương tới nội tạng, phải kiểm tra toàn diện, hơn nữa còn bị gãy tay trái.

Mạc Phi cầm tay An Cách Nhĩ hỏi bác sĩ, hắn có thể khôi phục không? Vì hắn là họa sĩ.

Bác sĩ nói gãy xương hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến những thứ khác, nhốt Mạc Phi ở bên ngoài phòng cấp cứu, trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, Mạc Phi chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập.

Không lâu sau, có một y tá đi ngang, thấy Mạc Phi đứng giữa đường, nhỏ giọng hỏi, “Tiên sinh, ngài có muốn thay quần áo không?”

Mạc Phi ngẩn người, cúi đầu nhìn mới thấy quần áo và tay mình đều dính đầy máu. Máu không phải của hắn, đương nhiên cũng không phải của An Cách Nhĩ, chính là của kẻ điên kia. Vừa nghĩ tới kẻ điên mất khống chế, Mạc Phi bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng chẳng khác gì hắn! Cảm giác chán ghét chưa từng có trào dâng trong lòng, Mạc Phi chưa bao giờ ghét mình như lúc này.

“Mạc Phi.”

Thanh âm của Emma từ bên kia vang lên, trong lòng Mạc Phi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn, Emma vội vã chạy tới, khuôn mặt trắng xanh. Bà vừa nghe An Cách Nhĩ vào bệnh viện liền chạy tới đây, sợ tới mức hoang mang, nhưng vừa thấy tình trạng của Mạc Phi, trái tim bà như thắt lại.

“Emma.” Mạc Phi thấp giọng nói, “Cháu xin lỗi…”

Bộ dáng của Mạc Phi, Emma chỉ có thể hình dung bằng hốc hác và tan nát cõi lòng, căn bản bà cũng không trách hắn, dù sao, An Cách Nhĩ bị thương, đau lòng nhất vẫn là Mạc Phi.

“Sao rồi?”

Thân Nghị, Oss còn có Cửu Dật và anh em nhà họ Tề đều chạy tới.

Phòng cấp cứu cùng lúc mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, cầm kết quả kiểm tra, hỏi, “Ai là người nhà của An Cách Nhĩ?”

“An Cách Nhĩ sao rồi?”

“Tôi không sao.”

Lúc này, trong phòng giải phẫu, một y tá đẩy xe lăn ra. An Cách Nhĩ bị băng bột tay trái, tay phải nâng cằm, nói với y tá phía sau, “Có cần ngồi xe lăn khoa trương vậy không, tôi đâu có chuyện gì.”

“Cậu còn phải ở lại đây quan sát một ngày.” Y tá cảnh cáo An Cách Nhĩ, “Thành thật đi!”

An Cách Nhĩ nhìn trời.

Bác sĩ bật cười, “Không sao, cũng may khi ngã được tấm bạt cản lại, nội tạng không sao, xương tay trái bị nứt, sẽ lành lại nhanh thôi, não bị chấn động rất nhỏ, quan sát một ngày là có thể xuất viện.”

Mọi người lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Emma bước tới, nâng mặt An Cách Nhĩ lên hôn một cái.

An Cách Nhĩ xấu hổ ngẩng mặt lên, nhìn thấy Mạc Phi đứng bên kia. Hai người yên lặng nhìn nhau, mắt đối mắt, phức tạp nói không nên lời.

Y tá cười hì hì hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu muốn ăn gì không? Thức ăn ở bệnh viện này cũng không tồi a.”

Oss buồn bực, hỏi hắn, “Hai người biết nhau?”

An Cách Nhĩ nhìn trời, “Không biết.”

Y tá trừng mắt nhìn hắn, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Thì ra lúc trước cô bị rơi vào một vụ án đặc biệt, cũng may được An Cách Nhĩ giúp đỡ nên mới có thể thoát thân.

Oss thấy Mạc Phi vẫn còn đứng bên kia ngơ ngác, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọt hắn, “Ai vậy?”

Mạc Phi lắc đầu, ý bảo mình không biết.

“Đây là người được An Cách Nhĩ giúp lâu rồi, đại khái khoảng năm sáu năm trước.” Emma nói cho hai người biết, đẩy An Cách Nhĩ vào phòng bệnh.

Mạc Phi đi theo sau, năm sáu năm trước, bản thân vẫn chưa bước vào thế giới của An Cách Nhĩ, vậy năm sáu năm sau, một chút cũng không hề có mình, mình phải lấy thân phận gì để ở cạnh cậu ấy? Chẳng lẽ làm bạn?