Tôi Bị Ép Buộc

Chương 3




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Bốn tiếng sau, rốt cục cô cũng xem xong cuốn nhật ký vốn không dày kia, sau đó trong lòng nặng trĩu khác thường.

Cô nghĩ kiếp trước nhất định bản thân đã đắc tội với ai đó, cho nên kiếp này mới trở thành một cô nhi. Nhưng cô không trách trời không có trách người, dựa vào thành tích xuất sắc để thi vào đại học A - nơi không chỉ người vùng này mà người cả nước cũng tới xếp hàng muốn vào, sau đó lấy được học bổng rồi bắt đầu lăn lộn, tự viết tiểu thuyết mạng kiếm thêm thu nhập mà sống.

Cô thiếu chút nữa đã nở mày nở mặt, thì lại trượt chân ngã vào giếng kiểm tra ống nước ngầm.

Điều này làm cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Hiện tại trùng sinh lại trên người của một thiếu nữ hoa quý, cô có thể bắt đầu cuộc đời mới, vốn nên tràn trề hi vọng sống tiếp.

Nhưng mà, cô không ngờ tình cảnh của thiếu nữ này lại hỏng bét như vậy.

Phạm Hiểu Lâm, nữ, hai mươi tuổi, là một học sinh của đại học A, cũng chính là học muội của cô. Cô ấy đến từ thành phố H rất xa ở vùng nông thôn, trong nhà hiện có một người mẹ đang bệnh nặng, một em gái mười sáu tuổi học lớp mười, cùng với một đứa em trai mười một tuổi lên lớp năm. A, còn có một tờ giấy nợ hơn mười vạn nữa.

—— Đây là cuộc sống thê thảm cỡ nào!

Cô nằm ở trên giường, bắt đầu tiêu hóa tin tức vừa mới thu được cùng với nặng nề trong lòng.

Phạm Hiểu Lâm làm tiểu thư cũng chỉ là chuyện của một tuần trước. Vốn là nhà cô mặc dù túng quẫn, nhưng mẹ cô theo nguyên tắc “Khổ nữa cũng không thể khổ các con”, kiên quyết không cho ba người bọn họ thôi học, một mình khổ cực ở quê nhà mở một cửa hàng nhỏ, duy trì kế sinh nhai. Ai ngờ trời mây gió bất thường, một tuần trước, bà không hề báo trước mà ngã xuống, nguyên nhân...... đương nhiên là bởi vì làm việc quá mức. Hơn nữa lúc này chủ nợ liên tục thúc ép, Phạm Hiểu Lâm trời sinh tính tình quật cường chỉ đành phải làm công việc giúp kiếm tiền nhanh nhất, cũng nhờ chị Lưu bảo đảm mượn của hộp đêm Vạn Tử Thiên Hồng hai vạn đồng để trả một năm tiền lãi mới làm cho chủ nợ ngừng đòi tiền.

Chỉ là, mặc kệ là Phạm Hiểu Lâm trong nhật ký hay là Phạm Hiểu Lâm trong hành động, cô đều có thể cảm thấy phần tự tôn kia của cô ấy, nếu không hôm nay cô cũng sẽ không xuyên tới trên người Phạm Hiểu Lâm.

A, cuộc sống của cô gái này thật sự là quá ngột ngạt rồi!

Nghĩ đến về sau sẽ phải sống cuộc sống như thế, cô nhịn không được mờ mịt một hồi.

Mờ mịt mờ mịt, cô cũng ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại chỉ mới bảy giờ, bình thường lúc này cô còn đang ngủ nướng.

Vậy mà, cả đêm mơ thấy ác mộng khiến cô không thể không tỉnh lại, sau đó cũng không dám ngủ tiếp.

Quá đáng sợ, sao cô lại mơ thấy mình bị một đoàn khủng long đuổi theo, sau đó chạy chạy một cước bước vào trong giếng kiểm tra ống nước ngầm, sau đó tại trong đường cống ngầm tiếp tục bị một đám chuột lớn đuổi theo vậy? Quả thực là ác mộng trong ác mộng!

Cô đang muốn ngồi dậy, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.

“Chị hai, em đi học đây, cơm sáng ở trong nồi, chị nhớ ăn nhé.”

Cô còn đang sững sờ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, cậu bé kia đã đi rồi, sau đó chỉ nghe được hai tiếng đóng cửa, thế giới này liền yên tĩnh lại.

“Tích tích......” Không biết từ nơi nào chợt truyền ra âm thanh.

Ta tập trung phân biệt một lát, mới phát hiện thì ra là điện thoại của Phạm Hiểu Lâm. Từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, âm thanh lại ngừng.

A, thì ra là chuông báo điện thoại di động.

Cô nhàm chán mở từng cái tin tức chẳng có quan hệ tới mình, bỗng nhiên dừng lại ở một tin.

“Đêm qua, một nữ sinh của đại học rơi vào giếng kiểm tra ống nước ngầm không đậy nắp trong trường, tử vong ngay tại chỗ.”

Cô dừng lại ở tin tức này một lúc, rốt cuộc thở dài một hơi.

Vốn đang ôm một tia hi vọng, kết quả...... Ha, quả nhiên cô đã chết. Từ nay về sau, cô...... chỉ có thể dùng thân thể này để mà sống tiếp.

Lại nằm trên giường một lát, mờ mịt nhìn trần nhà, cô đứng dậy tháo trang sức ra đi tắm. Một thân nhẹ nhàng khoan khoái mà đi ra, cô cảm thấy đói bụng rồi, nhớ lại lời nói của đứa bé trai kia, cũng chính là em trai Phạm Hiểu Lâm - Phạm Tiểu La, đi đến nhìn phòng bếp, cô mới phát hiện tài nấu ăn của bạn nhỏ Tiểu La thật không tệ, thế mà lại nấu đươc một nồi cháo Bát Bảo thơm nức.

Cô bị mùi thơm mê hoặc, vội múc một muỗng nhỏ vào trong bát, ăn như hổ đói.

Đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, quả nhiên không sai, bạn nhỏ Phạm Tiểu La đúng là một đứa bé rất hiểu chuyện.

Cô bỗng nhiên cảm thấy lòng có chút chua xót.

Nếu cái chết của cô đã là chuyện chắc chắn, cô lại chiếm thân xác người ta, như vậy cô liền lấy thân phận này, hoàn thành trách nghiệm của mình thật tốt. Căn hộ này vốn là của chú bác bà con xa của Phạm Hiểu Lâm, năm Phạm Hiểu Lâm đỗ đại học A, bởi vì cả nhà họ dọn ra nước ngoài lại không nỡ bán căn hộ đã ở mười năm này đi, mới để cho Phạm Hiểu Lâm chuyển đến ở. Phạm Tiểu La vốn là học tiểu học ở gần nhà, sau khi mẹ bị bệnh, Phạm Hiểu Lâm để cho tiện chăm sóc cậu, chuyển trường cậu học đến gần trường mình, ở chung với mình. Còn Phạm Hiểu Nhã, em gái Phạm Hiểu học ở trường cao trung có ký túc xá, nên không cần lo lắng vấn đề chỗ ở. Chẳng qua là vào mỗi thứ bảy, Phạm Hiểu Nhã lại muốn tới nơi này thăm chị và em trai.

Mà mẹ Phạm Hiểu Lâm vẫn còn ở dưới quê, do thím của bà chăm sóc, thỏa thuận mỗi tháng cô phải gửi năm trăm về. Vốn là ban đầu Phạm Hiểu Lâm muốn đưa mẹ đến đây ở, nhưng lúc trước mẹ muốn ở dưới quê kiếm tiền nuôi gia đình, không thể dọn đi, sau đó Hiểu Lâm lại không thể để cho mẹ biết việc cô đang làm, cho nên cô cũng tùy theo tâm nguyện của mẹ.

Cô nghĩ cả một buổi sáng, nghĩ tới con đường tương lai phải đi như thế nào, lại phát hiện trừ con đường đen thui mịt mờ hiện tại đang đi, căn bản không có đường khác.

Dù sao ta vẫn còn thiếu Vạn Tử Thiên Hồng hai vạn tiền đấy.

Tục ngữ nói, đi ven bờ sông, làm sao mà không ướt giày? Phạm Hiểu Lâm chỉ làm ở Vạn Tử Thiên Hồng có một tuần lễ, liền gặp chuyện bị buộc ra ngoài làm, ai biết sau này sẽ còn có chuyện gì? Bỏ thuốc a, đổi phiên XX a, một đám XX chẳng hạn, ta chỉ xem trong tiểu thuyết đã cảm thấy rất đáng sợ, không chút nào hi vọng mình sẽ gặp phải.

Cho nên, vẫn phải trả hết tiền sớm một chút, sau đó chạy ra khỏi vũng bùn này.

Ở trong phòn khách vận động một lát, sau khi cảm thấy thân thể không có vấn đề gì lớn, cô ăn cháo buổi sáng còn dư lại, sau đó từ trong tủ treo quần áo của Phạm Hiểu Lâm chọn ra một áo váy dễ thương, cũng chọn cho mình một món trang sức trang nhã.

Ngày hôm qua trên trán chỉ là một vết thương rất nhỏ, vị trí lại tương đối gần chỗ da đầu, dùng tóc che một chút là hoàn toàn không thấy được.

Bấm dãy số trong điện thoại di động, cô lập tức đi tìm chị Lưu. Gọi tới, nói cho đối phương biết cô muốn buổi chiều sẽ đi làm, Lưu tỷ mặc dù nghi ngờ, lại không nhịn được cô kiên quyết, đành đồng ý.

Từ hôm nay trở đi, cô phải liều mạng trong đám sói, sớm một chút trả sạch tiền thiếu Vạn Tử Thiên Hồng, mới có thể sớm ngày thoát ly bể khổ...... Chỉ là, lấy ba trăm tiền boa mỗi ngày được nhận để tính, cho dù cô không ăn không uống, cũng phải làm việc hơn hai tháng. Hơn nữa trong thời gian này cô phải đảm nhiệm chi phí cuộc sống của mẹ, em trai, em gái cùng với cuộc sống của mình...... Ít nhất phải nửa năm cô mới có thể trả sạch hai vạn này, sau đó qua nửa năm cô lại phải đóng lãi suất của mười vạn nợ bên ngoài.

Thật sự là kết quả khiến người tuyệt vọng.

Chẳng qua, nếu cô không dốc sức liều mạng, mới càng tuyệt vọng hơn nữa!

Vì tiết kiệm tiền, cô ngồi xe buýt đi Vạn Tử Thiên Hồng. Ưmh, mang giày cao gót chen xe buýt quả nhiên mệt mỏi.

Thành thật mà nói, ngày hôm qua ở Vạn Tử Thiên Hồng cô là bị vây ở trạng thái hoàn toàn mơ hồ, cho nên hôm nay trong hoàn cảnh ban ngày sáng sủa như vậy, cô rất khẩn trương. Sau khi vào cửa cô tính mắt nhìn thẳng, thế nhưng nhân viên bảo vệ hình như nhận ra cô, còn gật đầu với cô một cái, làm hại ta không thể không cứng ngắc mỉm cười đáp lại.

Căn cứ vào trí nhớ tối hôm qua, cô đi thang máy lên tầng bốn, một mạch đi thẳng đến nơi, vào cái gọi phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ đã có ba cô gái đang chờ, trong đó bao gồm cả cô gái tên Dương Dương ngày hôm qua. Thấy cô đi vào, vẻ mặt của mấy cô gái trong phòng đều là thờ ơ không quan tâm, chỉ có Dương Dương nhíu mày nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi khinh thường giễu cợt một tiếng.

Cô đi tới trong góc ngồi xuống, không tính toán với cô ta.

Trong nhật ký của Phạm Hiểu Lâm không có nói tới bất kỳ cô gái nào trong Vạn Tử Thiên Hồng, thậm chí trong khoảng thời gian này, nhật ký của cô cũng ngắn lại rất nhiều. Cô nghĩ đây là bởi vì công việc không làm không được này, đi trong lòng Phạm Hiểu Lâm cực kỳ khổ sở. Như vậy cô có thể phỏng đoán, Phạm Hiểu Lâm căn bản sẽ không qua lại với cô gái nào của Vạn Tử Thiên Hồng —— cô căn bản cũng không thèm cùng các cô tiếp xúc.

Như vậy vừa đúng.

Sau khi vào cửa cô thuận đường liếc nhìn thời gian mở cửa làm việc, từ một giờ chiều kéo dài đến hai giờ sáng. Có lẽ đợi khoảng hơn mười phút, lại thêm mấy cô gái nữa lục tục đi tới, phòng nghỉ dần dần trở nên chật chội. Chỉ một lúc sau, khi trong phòng nghỉ có chừng gần bốn mươi cô gái, có mấy người phụ nữ hay đi cùng chị Lưu đi vào chào hỏi những người này. Lại qua hơn mười phút, chị Lưu cũng tới, chị ấy chỉ cô, Dương Dương với mấy cô gái khác, mang theo các cô đi thang máy đến phòng ở tầng hai.

“Y Y, cô thật sự không sao chứ? Không nên cậy mạnh.” Trên đường, chị Lưu tỷ hỏi cô.

Ngày hôm qua việc cô hôn mê hơn phân nửa là do xuyên không tạo thành, tình trạng hiện tại của cô rất tốt. Vì vậy cô gật đầu một cái, cười cười. ”Thật mà chị Lưu. Chị đừng lo lắng.”

“Cũng không phải là người mảnh mai yếu đuối, có thể có vấn đề gì!” Những cô gái khác cũng không nói chuyện, ra vẻ việc không liên quan đến mình, chỉ có Dương Dương tiếp tục độc miệng nói.

“Dương Dương, cô cũng ít nói vài lời.” Cô không nói lời nào, ngược lại chị Lưu giọng nói không tốt nói Dương Dương một câu.

Dương Dương hừ một tiếng, không nói.

Chị Lưu dẫn sáu người các cô vào phòng, nhiệt tình giới thiệu với ba người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng: “Các vị, thích người nào xin cứ chọn.”

Cô chỉ liếc ba người ngồi trên sofa một cái, lập tức cúi đầu.

Thật là đáng sợ, mặc dù cô rất muốn liều mình trong đám sói, nhưng nếu phải đối mặt với những người trước mặt này...... Cô thấy mình nên đi tìm chết là hơn.