Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 12: Ba ba liền không làm người.




Nam nhân lười nhác dựa vào ghế tổng tài, nâng mắt lên nhìn về phía trợ lý Triệu, nhàn nhạt chuyển đề tài: "Bắt được Đoạn Đình Phàm sao?"
Nhắc tới người này, trợ lý Triệu sắc mặt hơi hơi đổi, cậu lắc đầu nguyên bản gương mặt hiền lành hiện lên một mạt cười lạnh, "Tên này cũng thực có nghĩa khí, chết sống không chịu nói ra bí mật."
Hoắc Nghiêu rất có hứng thú cười nhẹ một tiếng, hơn phân nửa khuôn mặt buông xuống nhìn không ra cảm xúc như thế nào, "Không nói đúng không?"
Ngữ khí âm lãnh làm người không rét mà run.
Anh nhàn nhạt đứng lên, bước ra chân dài, ném xuống một câu:
"Vậy đánh tới khi hắn nói mới thôi."
......
Diệp Tang bên kia cũng không biết chính mình chân trước mới vừa khuyên ba ba làm người, kết quả sau lưng ba ba liền không làm người, lúc này đang che lại bụng nhỏ đói bẹp.
Gót chân nhỏ trắng mềm đạp lên thảm mềm mại, hơi hơi ngẩng đầu, như là chó con gào khóc đòi ăn ánh mắt trông mong nhìn chị hầu gái.
Ô.
Bé đói......
Đại khái là lần đầu tiên tiếp xúc nơi này, khó tránh khỏi có chút tò mò, ngay cả lúc ăn cơm lực chú ý của tiểu gia hỏa căn bản không ở trên mặt.
Hậu quả chính là đến buổi tối, bụng vẫn luôn thầm thì kêu.
Nhưng mà việc này làm bảo bảo năm tuổi ngượng ngùng nói với quản gia, chỉ có thể chịu đựng đói bụng, bị hầu gái cười tủm tỉm dắt vào phòng.
A a a, đứa nhỏ này cũng quá phạm quy đi!!
Hầu gái che miệng nhịn xuống xúc động muốn kêu ra tiếng, hơi hơi lộ ra nụ cười mềm mại, "Tiểu tiểu thư không ngủ được sao?"
Cô bé lắc đầu, "Tang Tang ngủ không được."
Bé đói......
Hầu gái đáy mắt ý cười càng đậm chút, cô khống chế xúc động muốn đem người ấn vào trong lòng ngực thơm vài cái, đắp chăn cho cô bé, ôn nhu nói: "Ngủ không được thì có thể đếm sao nha."
Tiểu gia hỏa lộ ra đầu tóc xù xù, "Sao?"
"Đúng. Là ngôi sao." Hầu gái mỉm cười nói xong, chỉ thấy tiểu gia hỏa cuộn chăn nằm ở trên giường như một cái bọc nhỏ.
Diệp Tang lăn một cái ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, yên lặng che lại bụng nhỏ khô quắt, mềm mụp ngáp một cái, có chút mơ màng sắp ngủ.
Hầu gái thấy thế ánh mắt mềm mềm, đứng lên tắt đèn, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau khi đám người hoàn toàn rời đi, chó con đang ở lăn lộn ở trên thảm mềm mại, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Diệp Tang nhảy xuống giường ôm cái vào lòng.
Chó con nằm ở trong lòng ngực thịt mum múp ấm áp của tiểu gia hỏa, hơi hơi kêu một tiếng, cọ cọ khuôn mặt mềm của bé, bắt đầu thúc giục.
"Uông."
Đừng phát ngốc.
—— lại phát ngốc lần nữa, vai ác ba ba tàn nhẫn độc ác kia của ngươi sẽ đem ngươi đánh chết!
Tang Tang đương nhiên là nghe không hiểu nó nói.
Tiểu gia hỏa vuốt bụng khô quắt, gót chân nhỏ trắng nõn đạp lên thảm mềm mại.
Bé đặng đặng đặng chạy chậm cầm lấy ghế nhỏ, nhón mũi chân thật cẩn thận đem cửa đẩy ra.
Biệt thự to như vậy lúc này im ắng.
—— thực thích hợp mở tủ lạnh.
Chó con ở phía sau ngửa đầu nhìn chằm chằm bóng dáng lén lút của Tiểu Diệp Tang, lâm vào thật sâu trầm mặc.
Nghĩ cũng không rõ đám ba ba kia của tiểu gia hỏa là một đám đầy thủ đoạn độc ác, đa mưu túc trí, vì cái gì sẽ sinh ra đứa con gái ngốc như vậy.
Cô nhóc bởi vì vóc dáng quá lùn, nhón mũi chân cũng với không tới tủ lạnh, bé ở lần thứ N thất bại phá lệ không cao hứng mà gục xuống đầu, mắt mèo đen nhánh xoay chuyển có chút mờ mịt.
Chó con hơi hơi uông một tiếng, há mồm cắn phía sau Diệp Tang lay động cái đuôi nhỏ, bước ra chân ngắn nhỏ muốn kéo người đi.
Kết quả nó vẫn là xem nhẹ trọng lượng của tiểu gia hỏa này.
Đột nhiên lôi kéo không những không kéo được, ngược lại một cái lảo đảo ngã trở về.
Chó con mờ mịt.
Chỉ thấy "Tiểu mập mạp" kia bất động như núi ngồi xổm trên mặt đất, mắt mèo tròn xoe xoay chuyển:
"Chó con muốn cùng tớ chơi mèo vờn chuột sao?"