Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 36: 36: Hoa Hồng Núi Tuyết 13






Lâm Tinh Hà bị Lăng Tịch Nhiễm đánh thức, cũng không định ngủ tiếp nữa, cô nhìn thời gian, mặt trời đã lên cao rồi.

Cô lại phát nhiệm vụ cho Lăng Tịch Nhiễm, tuần tra tàu du lịch, đi tìm lệ quỷ không nghe lời.

Lăng Tịch Nhiễm hỏi: "Nếu không nghe lời, em có thể ăn nó không?"
Lâm Tinh Hà nhìn cô ấy.

Sau khi tu luyện và trải qua thực chiến, thiếu nữ đã khác trước, trở nên tự tin hơn, chẳng qua ánh mắt luôn lộ ra vè đói khát.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Em có đau không?"
Lăng Tịch Nhiễm nói: "Có hơi xíu, nhưng vẫn chịu được ạ."
Lâm Tinh Hà lại hỏi: "Ăn quỷ thì có thể đỡ đau hơn à?"
Lăng Tịch Nhiễm gật đầu mạnh.

Lâm Tinh Hà nói: "Sau này, nhân viên công tác trên tàu sẽ là tài sản quý giá của em, em ăn một con quỷ thì sau này sẽ ít đi một nhân viên miễn phí.

Nếu hơi đói thì cố nhịn, hoặc là em thử xem có thể ăn được những linh hồn của thứ khác hay không? Ví dụ như linh hồn động vật, thực vật.

Chắc chắn sẽ không ngon, nhưng em có thể thử dùng cách này để áp chế cơn đói của mình, nếu không sau này em sẽ ăn nhiều hơn đó, lúc không có cách nào áp chế bản thân sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma, đánh mất tính người cùng sơ tâm của mình."
Lăng Tịch Nhiễm nói: "Sư phụ, chị yên tâm! Em sẽ kiềm chế dục vọng của mình để không biến thành một con người bị dục vọng khống chế, a không, con quỷ." Cô ấy nắm chặt tay nói tiếp: "Em sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo không ăn bọn họ! Gặp phải con quỷ không nghe lời, làm trái với hợp đồng, em sẽ liếm bọn chúng!"
Nói xong, cô ấy còn nuốt nước bọt ực một cái.

Lâm Tinh Hà nói: "Được đó, cố lên."
Dường như nghĩ đến điều gì, Lâm Tinh Hà lại nói: "Đúng rồi, em có biết gì liên quan đến đợt tàn sát thứ hai không?"
Lăng Tịch Nhiễm nói: "Em không biết nhiều lắm, bởi vì chúng em luôn trốn trong phòng tối, cũng không dám phát ra tiếng động, càng không dám phát ra ánh sáng.

Chỉ biết đến ngày thứ tám, tàu du lịch sẽ bị một loại sinh vật không biết tên chiếm đóng, mở ra đợt tàn sát quy mô lớn thứ hai.

Chúng em chỉ phỏng đoán qua tiếng động ở bên ngoài truyền vào thôi..."
"Giết hành khách?"
"Chắc là vậy.

Sau khi chết, hành khách biến thành quỷ còn phải gặp thêm một đợt tàn sát nữa, chỉ có điều em cũng không biết nhân viên công tác có bị giết hay không, không biết bọn chúng có thiếu ai hay không..."
Lâm Tinh Hà đã hiểu sương sương, gật đầu.

Lăng Tịch Nhiễm vẫy tay: "Sư phụ, em đi đây."

Lâm Tinh Hà tiễn Lăng Tịch Nhiễm đi, gọi Lâm quản gia mang bữa sáng đến cho mình.

Lâm quản gia tuyệt đối không nghĩ tới đồng bọn của mình sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh này.

Anh ta thề là lúc Lâm Tinh Hà lên thuyền, anh ta tuyệt đối không tưởng tượng ra được một cô gái có dáng người nhìn như không có bất kỳ lực công kích gì đầu tiên lại giết được anh ta, tiếp đó là tra tấn linh hồn, rồi lại xúi giục đồng bạn dùng thủ đoạn tương tự nghiên cứu bọn chúng, tra tấn bọn chúng, cuối cùng còn ký một hợp đồng không bình đẳng với thuyền trưởng.

Vì vậy bây giờ anh ta chỉ có thể nở một nụ cười tiêu chuẩn quốc tế phục vụ cô, nhưng trong nội tâm lại toàn là "mịa nó chứ".

"Lâm quản gia đang mắng tôi à?"
"Đương nhiên là không rồi, có thể phục vụ cho cô là vinh hạnh của tôi."
Lâm Tinh Hà cười tủm tỉm nói: "Lâm quản gia đúng là rất có đạo đức nghề nghiệp."
Lâm quản gia: Cảm ơn lời khen của cô.

Lâm Tinh Hà nói: "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi, mong anh có thể phối hợp với tôi, có liên quan đến đợt tàn sát quy mô lớn lần thứ hai."
Thấy Lâm quản gia lộ ra vẻ mặt căng thẳng, Lâm Tinh Hà lại cười nói: "Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi một câu thôi, nhưng tốt nhất là anh nên trả lời thành thật cho tôi nha."
Lâm Tinh Hà vuốt đầu Tiểu Tuyết Cơ trong lòng ngực mình.

Tiểu Tuyết Cơ như có thần giao cách cảm với cô, hung ác nhe răng.

Chẳng qua dù mèo con có hung dữ thế nào cũng đều đáng yêu, nhất là tiên nữ mèo Ragdoll có đôi mắt xanh này.

Hình như Tiểu Tuyết Cơ nhận ra mình không đủ hung dữ, biến thành bộ dáng của một bé gái trong lòng ngực Lâm Tinh Hà, vẫn là năm cái miệng quen thuộc, đồng loạt nhe răng về phía Lâm quản gia.

Mặc dù Lâm quản gia đã nhìn thấy mèo Ragdoll biến thành rắn xanh, nhưng bây giờ biến thành một bé gái có năm miệng, anh ta không khỏi khiếp sợ.

...Quái vật gì đây!
Thấy Lâm Tinh Hà không hề sợ hãi mà vẫn tiếp tục vuốt ve đầu bé, nội tâm Lâm quản gia ——
...Mẹ của quái vật.

Anh ta nói: "Cô hỏi đi."
Lâm Tinh Hà hỏi: "Sinh vật không biết tên trong đợt tàn sát thứ hai trên tàu du lịch là sinh vật gì? Anh đừng bảo anh không biết, các anh không có khả năng không biết được, luân hồi nhiều lần như vậy, tôi không tin các người chưa từng chạm mặt nhau."
Lâm quản gia nói: "Bọn họ có một cái tên, là người khổng lồ dưới đáy biển."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh Hà nghe thấy tên "người khổng lồ dưới đáy biển", cô cảm thấy khá mới lạ, nhướng mày, nói: "Ồ?"
Lâm quản gia nói: "Từ lúc có ý thức đến nay, chúng tôi đã ở trên tàu du lịch này rồi.

Chúng tôi không nhớ rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì, tất cả linh hồn của chúng tôi bị phong ấn trên con tàu này.


Rất rất lâu về trước, lúc mà con tàu du lịch này chưa được gọi là Hoa Hồng Núi Tuyết, nó tên là con tàu U Linh (dành cho linh hồn người chết)."
Lâm Tinh Hà hỏi: "Bắt đầu từ lúc đó đã có hai đợt tàn sát luân hồi rồi à?"
Lâm quản gia lắc đầu, nói: "Không phải, đường biển lúc ấy khác đường biển bây giờ, tàu du lịch của chúng tôi bị lạc ở giữa biển, tất cả con tàu đi qua chúng tôi đều không biết chúng tôi tồn tại.

Mãi đến một ngày, người khổng lồ dưới đáy biển xuất hiện, bọn chúng chiếm tàu du lịch của chúng tôi, cũng đổi tên tàu du lịch thành Hoa Hồng Núi Tuyết.

Kể từ ngày đó, luân hồi chính thức bắt đầu."
Lâm Tinh Hà tổng kết lại, nói: "Ồ, nói vậy thì các anh đều là người bị hại? Người khổng lồ dưới đáy biển ép các anh giết người?"
Lâm quản gia nói: "Đúng vậy! Đến ngày thứ tám, người khổng lồ dưới đáy biển sẽ lên tàu của chúng tôi rồi tàn sát linh hồn hành khách.

Thật ra tất cả nhân viên công tác trên tàu đều là đầu bếp của người khổng lồ dưới đáy biển, bọn chúng bắt chúng tôi tìm nguyên liệu nấu ăn, lau sạch bàn ăn, để bọn chúng lên tàu ăn uống thỏa thích."
Lâm Tinh Hà lại hỏi: "Người khổng lồ dưới đáy biển có biết căn phòng tối phía sau bức tranh trong phòng triển lãm không?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm."
"Các anh biết bên trong có người nhưng tại sao lại không đi vào?"
"Không vào được."
"Tại sao lại không vào được?"
"Cái này tôi không rõ lắm, cũng không biết thật.

Nhưng chỉ cần bên trong phát ra ánh sáng hoặc âm thanh, phòng tối sẽ xuất hiện một vài lỗ hổng, lúc ấy chúng tôi có thể cho đồ vào bên trong, nhưng chỉ cần ánh sáng và âm thanh trong đó biến mất, lỗ hổng cũng sẽ biến mất theo."
Lâm Tinh Hà ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, tôi đã biết, anh có thể đi được rồi."
Lâm quản gia rời đi không lâu thì có người gõ cửa phòng Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Ai thế?"
"Tôi."
"Đợi một lát."
Lâm Tinh Hà nghe thấy tiếng Phù Chu, cúi đầu nói với Tiểu Tuyết Cơ: "Biến lại thành mèo đi."
Tiểu Tuyết Cơ dụi đầu vào ngực Lâm Tinh Hà, thu miệng lại, biến thành một bé gái bình thường, mở một đôi mắt to tròn ngập nước.

Lâm Tinh Hà hỏi nhỏ: "Không muốn biến về mèo?"
Tiểu Tuyết Cơ hơi há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng lại ngậm miệng lại rất nhanh.

Lâm Tinh Hà biết suy nghĩ của Tiểu Tuyết Cơ, tức khắc đau lòng cho bé.


Bé đi ra từ trường thi Tuyết Nữ cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô bảo bé đừng mở miệng nói chuyện, bé chưa từng mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, hồi nãy bé do dự cũng đã rõ.

Bé quá hiểu chuyện, dễ làm người ta đau lòng.

Lâm Tinh Hà cũng thấy tình hình chung ổn rồi, dù sao lúc trước rất nhiều học viên trong trường bày ra những liên tưởng phong phú về Tiểu Tuyết Cơ sau khi bé ăn Kim Ô Đan, gắn cho bé rất nhiều skill khó mà tưởng tượng ra được.

Cô cúi đầu diễn cho kênh livestream xem, nói: "Em có thể nói chuyện không?"
Tiểu Tuyết Cơ ngẩng đầu nhỏ, giọng nói mềm mại: "Mẹ ơi, ôm cái nào."
【 Aaaaaaaa tan chảy mất! Tui sắp tan chảy rồi! 】
【 Tiểu Tuyết Cơ đáng yêu quá! Giọng nói cũng rất đáng yêu! 】
【 Huhu xin lỗi, tui muốn rời thuyền rắn x mèo, một mình con gái là xinh đẹp tuyệt vời nhất, con rắn thúi không xứng với con gái cưng của tui! 】
【 Ôi, kim ô đan của Tạ Vô An lợi hại vậy! Lúc trước thì là biến ảo thành các loại sinh vật, bây giờ còn nói được cả tiếng người! Đậu má, tui cũng muốn ăn một viên kim ô đan! 】
【 Giáo chủ ôm bé đi! Ôm chặt vàooo! 】
【 Cầu xin giáo chủ mau ôm bé vào lòng, trái tim tui tan chảy rồi! 】
...!
Trái tim Lâm Tinh Hà cũng tan chảy, lập tức ôm Tiểu Tuyết Cơ vào lòng.

Tiểu Tuyết Cơ lại gọi cô một tiếng êm ái: "Mẹ ơi."
Lâm Tinh Hà nói: "Đợi lúc về trường học, mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon nhé."
Tiểu Tuyết Cơ lại biến về một con mèo, dùng đầu nhỏ lông xù cọ lòng bàn tay Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà sờ đầu bé, rồi bế bé lên, đi ra mở cửa cho Phù Chu.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Có việc gì không?"
Phù Chu nói: "Tôi đến chia sẻ manh mối với cô."
Lâm Tinh Hà cho cậu ta vào.

Phù Chu cũng không ngồi xuống, cửa vừa đóng đã đứng ngay cạnh cửa chia sẻ manh mối mà mình biết với Lâm Tinh Hà.

Manh mối mà Phù Chu biết, Lâm Tinh Hà cũng đã hỏi ra được từ miệng Lâm quản gia, không ngoài dự tính, đều có liên quan đến người khổng lồ dưới đáy biển.

Chẳng qua bây giờ vẫn chưa tìm được phòng tối ở chỗ nào trong phòng triển lãm thôi.

Lâm Tinh Hà thoải mái chia sẻ với Phù Chu.

Phù Chu lập tức hơi chán nản, cậu ta bận bịu cả một buổi sáng, vốn tưởng rằng có thể biết nhiều tin tức hơn Lâm Tinh Hà một chút, để cô thấy mình có giá trị nếu ở chung đội, không ngờ cô còn biết nhiều hơn cả mình.

Tất nhiên Lâm Tinh Hà không biết Phù Chu đang nghĩ gì, cô hơi suy tư, rồi hỏi: "Anh Cửu có ở trong phòng không?"
Phù Chu nói: "Không, vừa ngủ dậy anh ấy đã đi bảo dưỡng tóc rồi."
Lâm Tinh Hà nói: "Ở tầng mấy?"
"Tầng 6."
"Tôi muốn đi tìm anh Cửu, cậu đi không?"

"Đi."
Phù Chu đi theo Lâm Tinh Hà lên tầng 6 tìm anh Cửu.

Lâm Tinh Hà nói cho anh Cửu manh mối và tin tức mình biết.

Cô ngỏ ý muốn thăm dò phòng tối, nhưng bây giờ trên tàu du lịch toàn thí sinh, cô không muốn có nhiều người cùng ùa vào phòng tối.

Lâm Tinh Hà nói: "...Vì vậy tôi mong anh có thể giúp tôi canh chừng ở đại sảnh phòng triển lãm, không cho bất cứ ai đi vào."
Dù sao anh Cửu cũng là BOSS Khoa Kỳ Huyễn, đứng gác ở cửa vẫn có lực uy hiếp.

Lâm Tinh Hà lại bổ sung một câu: "Anh chỉ cần đứng ở cửa, có thể vừa uống trà dưỡng sinh vừa gọi một lệ quỷ đến đó massage đầu cho anh.

Tôi tìm được manh mối mới thì sẽ nói hết cho anh."
Anh Cửu vốn không có cách nào từ chối đề nghị hấp dẫn như vậy, sảng khoái đồng ý.

Làm một tấm chắn không cần động não cũng có thể thắng là một trong những ước mơ của anh Cửu, mà ước mơ lớn nhất của y tất nhiên là có thể tốt nghiệp Trường học Nhân Vật Phản Diện mà không rụng một sợi tóc nào.

Lâm Tinh Hà và Phù Chu đi vào phòng triển lãm.

Lâm Tinh Hà dừng trước một bức tranh trừu tượng tên là 《 Màu Máu 》.

Phù Chu hỏi: "Phòng tối ở sau bức tranh này à?"
Lâm Tinh Hà nói: "Đúng vậy, cậu dỡ nó xuống đi."
Phù Chu di chuyển khung ảnh, Lâm Tinh Hà đột nhiên nói: "Chờ đã."
Phù Chu hỏi: "Sao thế?"
Lâm Tinh Hà nói: "Hình như bức tranh này không phẳng cho lắm, những bức tranh khác đều bằng phẳng dưới lồng kính, nhưng góc phải bên dưới của bức tranh này lại hơi nhô lên."
Cô chưa nói xong đã trực tiếp động thủ, mở khung tranh ra.

Cô quan sát tỉ mỉ một lúc, ngón tay mảnh khảnh di chuyển quanh chỗ nhô lên, cuối cùng xé rách ra một khe hở từ bên dưới, từ từ vén lột bức tranh trừu tượng này ra, không ngờ phía dưới còn có một bức tranh khác, không biết có phải do bảo dưỡng không tốt hay không, bức tranh này đã hơi ố vàng.

Mà nó hoàn toàn trái ngược với quan niệm nghệ thuật với màu máu.

Bên trên vẽ bóng hình của một cô gái, cô gái ấy mặc váy cưới dài lộng lẫy trắng tinh, đứng trước cửa cung điện nguy nga.

Cung điện to lớn nên trông cô dâu có vẻ rất nhỏ xinh.

Xung quanh cô dâu là hoa hồng màu trắng nở rộ.

Nếu Lâm Tinh Hà không nhìn lầm, hoa hồng trắng xung quanh cô dâu là hoa hồng núi tuyết.

.