Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 20: Chúng ta kết hôn đi




"Hết hồn!" Ở cửa thang máy, Phương Thiếu Tắc bị bộ dáng đang thủ võ của Ngô Song doạ cho nhảy dựng lên, "Hơn nữa đêm, chị không lên tiếng mà đứng ở cửa thang máy đã doạ người lắm rồi, còn làm cái tư thế gì vậy? Chị không biết như thế sẽ doạ chết người sao!"

Thật là, người xấu còn dám đi cáo trạng trước! 

Ngô Song thu lại bộ dáng thủ thế, liếc mắt Phương Thiếu Tắc một cái, "Tôi mới là người nên hỏi, nửa đêm cậu không về nhà, chạy đến công ty làm gì?"

Phương Thiếu Tắc trả lời hợp tình hợp lý, "Còn không phải vì chị sao, tôi đi ăn khuya với mấy người bạn, về ngang qua nơi này thấy văn phòng chị còn sáng đèn, nên tôi đi lên xem sao. Đã 10 giờ rồi, một cô gái như chị, nửa đêm ở lại công ty mới kỳ lạ đó?"

Thấy vậy mà tên tiểu tử này cũng cẩn thận lắm, Ngô Song ngẩn ra, tức giận nói: "Vậy tôi nên nói lời cảm ơn cậu rồi."

"Vậy thì không cần, lấy thân báo đáp đi." Phương Thiếu Tắc cười hì hì nói.

"Chờ kiếp sau cậu đầu thai sớm hơn tôi đi rồi hả nói." Ngô Song sớm đã miễn dịch với thái độ không đứng đắn của hắn rồi, đi vào thang máy, mắt cũng không nhìn hắn cái nào.

"Thì ra, cả kiếp sau của chúng ta chị cũng nghĩ đến luôn rồi, tôi thật cảm động." Phương Thiếu Tắc một bên giả bộ cảm động.

Ngô Song lười phải khua môi múa mép với hắn, không thèm để ý mà ấn nút thang máy.

Thang máy chậm rãi đi xuống, Phương Thiếu Tắc còn tiếp tục tự kỷ, "Thật ra kiếp sau cũng chưa chắc đã như ý đâu, lỡ như chị đầu thai làm con trai, vậy thì tôi với chị sẽ là couple Gay sao? Tuy rằng tôi không để ý lắm đến vấn đề này, nhưng mà hai đứa con trai muốn kết hôn cũng phiền toái lắm nha. Nếu muốn thì chúng ta phải ra nước ngoài kết hôn. Cho nên, tôi cảm thấy trước tiên chúng ta nên trân trọng tình cảm ở kiếp này cái đã."

Ngô Song trầm mặc, thời điểm nghe Phương Thiếu Tắc nói đến "kết hôn", thần sắc trên mặt liền thay đổi, trực tiếp hỏi: "Chẳng lẽ đời này cậu muốn kết hôn với tôi?"

Phương Thiếu Tắc ngơ ngẩn, những lời nói lúc nảy chỉ là thuận miệng mà nói ra thôi, hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Song sẽ chú ý đến đề tài "kết hôn" kia. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết trả lời cô như thế nào.

Ngô Song phát ra một tiếng cười lạnh.

"Thật ra, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm hiểu thử xem." Phương Thiếu Tắc nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.

Ngô Song lại cười lạnh một trận, "Mao chủ tịch đã từng nói, yêu đương mà không lấy mục đích là kết hôn làm tiền đề đều là chơi qua đường."

Phương Thiếu Tắc bị nụ cười của Ngô Song doạ sợ, "Chị cười lên rất đẹp, nhưng đừng cười như vậy, nhìn doạ người lắm."

"Thế nào, thấy sợ sao?" Ngô Song tới gần một bước, nhận ra rằng mình đã tìm được biện pháp tốt hù dọa tên tiểu tử này rồi.

Quả nhiên, Phương Thiếu Tắc lui về sau một bước, dính sát vào thang máy, biểu tình có chút khẩn trương.

Ánh đèn phản chiếu qua cánh cửa thang máy chiếu lên gương mặt cười quỷ dị của Ngô Song, môi đỏ khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, đè thấp giọng nói: "Phương Thiếu Tắc, cậu luôn miệng nói thích tôi, vậy sao lại không dám cưới tôi?" 

Đột nhiên nói tới vấn đề này, tâm trí Phương Thiếu Tắc hơi rối loạn, ấp úng nói: "Tôi...."

Còn chưa dứt lời, đèn thang máy bỗng nhiên loé sáng, ngay sau đó thang máy cũng xóc nảy một trận kịch liệt.

Ngô Song đứng không vững, đầu va phải Phương Thiếu Tắc, hai người ngã song song trên sàn nhà.

Khoảnh khắc té ngã, đèn cũng vụt tắt, ngay cả màn hình hiển thị lên xuống cũng tối đen. Thang máy không còn xóc nảy nữa, hình như bị hư rồi. 

"Sao lại thế này, chị không có sao chứ?" Trong thang máy tối đen, Phương Thiếu Tắc luống cuống tay chân mò mẫm điện thoại trong người.

"Không sao, chỉ cần cậu không sờ tôi." Ngô Song nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Oan uổng quá, tôi tìm điện thoại, nơi này tối quá." Phương Thiếu Tắc kêu oan.

"Tìm được chưa?" Ngô Song hỏi.

"Tìm được rồi, tìm được rồi." Phương Thiếu Tắc mở màn hình lên, rốt cuộc cũng có một chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào không gian.

"Vậy xin hỏi cậu, có thể dịch ra khỏi người tôi được chưa?" Ngô Song đen mặt hỏi.

"A, thật ngại quá!" Phương Thiếu Tắc nhanh chóng dịch người ra, xoay người ngồi vào bên cạnh, duỗi tay muốn đỡ Ngô Song dậy vì lúc nảy bị chính mình đè trên mặt đất.

"Đừng đụng vào tôi!" Ngô Song giãy giụa, từ trên mặt đất ngồi dậy. Cảm thấy mắt cá chân đau đến thấu tim, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

"Làm sao vậy?" Phương Thiếu Tắc tiến lại gần hỏi.

"Không phải chuyện của cậu!" Ngô Song không khách khí đẩy hắn ra, hai tay chống mặt đất muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

"Chị bị thương?" Phương Thiếu Tắc tiến lên đỡ lấy tay nàng.

"Đã nói đừng đụng vào tôi!" Ngô Song phủi tay, xoa xoa mắt cá chân đang đau nhứt.

"Cô gái này!" Bỗng nhiên giọng điệu Phương Thiếu Tắc cường ngạnh, giữ chặt vai Ngô Song, liền kéo đến trước mặt mình.

"Phương......" 

"Im lặng!" Phương Thiếu Tắc cao giọng, kéo bàn tay đang che mắt cá chân của cô ra, nhờ vào ánh đèn của điện thoại, nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân, hỏi: "Đau ở đây sao?"  

Ngô Song không nói chuyện, cứng đờ mà xê dịch thân mình.

"Đừng nhúc nhích." Phương Thiếu Tắc giữ chặt mắt cá chân của cô, tay nhẹ nhàng đem giày cao gót của cô cởi ra, dùng bàn tay giữ chặt chỗ bị thương, hết sức chăm chú mát xa, "Như vậy có đỡ hơn không?"

Hai bàn tay mềm mại lại ấm áp xoa mắt cá chân cô, lúc đó, đau đớn dường như biến mất, mà cảm giác nóng ran bỗng nhiên kéo đến, từ mắt cá chân lan đến toàn thân.

"Phương Thiếu Tắc, thật sự cậu không cần đối với tôi như vậy, tôi sẽ không....."

"Tôi cưới chị." Phương Thiếu Tắc bỗng dưng ngẩn đầu, quyết đoán mà nói.

Đèn pin chiếu sáng không gian xung quanh bọn họ, bốn mắt nhìn nhau, Ngô Song có thể thấy được vẻ kiên định trong mắt Phương Thiếu Tắc. Trong lòng cô bỗng nhiên hoảng loạn một cái, vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng nói đùa." 

"Tôi đang nghiêm túc." Phương Thiếu Tắc tiếp tục nói: "Tôi biết con người của tôi nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng tôi thề, với chuyện tình cảm tôi rất nghiêm túc. Từ lần đầu tiên tôi gặp chị, tôi đã cảm thấy giữa chúng ta có một mối duyên phận, loại cảm giác này không liên quan gì đến tuổi tác với thân phận. Tôi không thể cam đoan tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi có thể khẳng định với chị, tình cảm tôi dành cho chị không phải bồng bột nhất thời. Tôi thích chị, muốn ở bên chị, chỉ đơn giản vậy thôi."

Nói xong, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Ngô Song, chúng ta kết hôn đi!"

Nội tâm Ngô Song chấn động, cô ngẩn đầu, mắt đối mắt với Phương thiếu Tắc, đầu có chút choáng váng. Đã từng có rất nhiều đàn ông biểu đạt tình cảm với cô, những kẻ kiên trì đến cùng cũng không ít, nhưng việc cầu hôn cô, chỉ có tên tiểu tử này là người đầu tiên.

Rốt cuộc tên đàn ông trước mặt này là người như thế nào, Ngô Song có chút hoang mang. Hắn không đùa giỡn mà nghiêm túc như vậy, trong cái nghiêm túc cũng có phần xúc động, mà xúc động thì sẽ không có kiên trì.

Chẳng lẽ là duyên phận đã được định sẵn thật sao?

Ngô Song hoảng sợ với suy nghĩ này của mình, bình tĩnh lại, rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Cậu sẽ hối hận."

"Tôi không sợ hối hận!" Phương Thiếu Tắc giữ chặt bả vai cô, ánh sáng mỏng manh chiếu sáng hai tròng mắt ánh lên vẻ kiên định của hắn, "Cho tôi một cơ hội, chỉ một lần thôi cũng được!"

Giờ phút này, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có mấy xăng-ti-mét, trong không gian kín như thế này, tất cả chỉ còn lại sự im lặng, ngay cả hô hấp của Ngô Song cũng ngưng trệ.

Ngô Song có thể cảm giác được lớp phòng tuyến trong tâm của mình đã xuất hiện một cái khe, thiếu chút nữa đã sụp đổ. Ngay lúc đó, đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên bật sáng, thang máy lại vận hành.

Ánh đèn sáng ngời chiếu vào mắt Ngô Song, đầu óc cô lập tức thức tỉnh lại, cô vịn vào tường muốn đứng lên.

"Chị còn chưa trả lời tôi!" Phương Thiếu Tắc không cam tâm bỏ qua như vậy.

"Tôi đã sớm cho cậu đáp án."

"Tôi muốn chị đưa ra đáp án ngay bây giờ."

Ngô Song hít sâu một hơi, kiên định mở miệng: "Đáp án là....."

Đing___

Cửa thang máy mở ra, cậu bảo vệ trẻ tuổi kinh ngạc đứng ngoài cửa, "Ôi, làm tôi sợ muốn chết, có người bên trong thật sao? Thang máy có chút trục trặc, hai người sao rồi, không có việc gì chứ?"

"Không sao." Ngô Song đẩy tay Phương Thiếu Tắc ra, đem đôi giày cao gót cầm lên tay, đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài.

"Như vậy mà nói không sao à? Muốn què luôn rồi, nên tới bệnh viện thôi." Bảo vệ trực đêm nay vẫn là người mới, cũng không biết mặt Ngô Song, càng không có kinh nghiệm xử lí sự việc bất ngờ như vậy, gấp đến độ tay chân run run.

Phương Thiếu Tắc tiến lên giữ vai của hắn, "Để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, cậu nhanh chóng kêu người đến sửa lại thang máy đi."

Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, vài bước đã đuổi kịp Ngô Song, trực tiếp từ sau lưng tiến lại bế ngang người cô lên.

Không đợi Ngô Song lấy lại tinh thần, cô đã nằm trong vòm ngực của Phương Thiếu Tắc rồi, cô giãy giụa, miệng như muốn nói cái gì.

"Im lặng." Phương Thiếu Tắc cắt ngang lời cô, đè thấp giọng nói: "Có người đang nhìn, chị không muốn ngày mai trở thành chủ đề bàn tán của mọi người thì im lặng đi."

Ngô Song quay đầu nhìn lại, người bảo vệ trẻ tuổi còn đang kinh ngạc đứng đó, cuối cùng vẫn có chút không muốn, nhỏ giọng nói: "Tự tôi đi được."

"Đừng xạo, chị có tin tôi hôn chị bây giờ luôn không?" 

"....." Ngô Song tin, rụt đầu lại.

Trên mặt Phương đại thiếu gia lộ ra vẻ tươi cười, ôm Ngô Song đi nhanh ra cổng công ty.

Khi bóng dáng hai người biến mất ngoài cửa, ở một góc khuất không ai nhìn thấy, có bóng người đang lén chụp ảnh bọn họ. Tên đó nâng mắt kính, khoé môi lộ ra nụ cười gian xảo.

___ ___...___ ___