Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 29: Phương thiếu quả thật có rất nhiều tiền




Ngô Song vội vội vàng vàng xuống đại sảnh, thấy Tần Nghị đang đứng ngồi không yên. Hắn vừa thấy Ngô Song, lập tức đi tới.

"Tiểu Song!"

"Đại sư huynh, sao huynh lại đến đây?" Ngô Song hỏi.

Tần Nghị nhìn xung quanh, khó xử mà nói: "Có chút việc, huynh phải gặp mặt nói với muội. Nhưng mà nơi này không tiện lắm, có thể đến nơi khác nói không?"

"Được." Ngô Song xoay người nói với nhân viên tiếp tân, "Tô đi đây một chút, có người tới tìm thì gọi tôi."

"Vâng." Cô tiếp tân cười ngọt ngào, nhìn theo hai người rời đi, lập tức lấy điện thoại ra, gấp không chờ nổi gửi đi một tin tức.

【 Có tin hot! Có tin hot! Tổ trưởng tổ kế hoạch a Ngô Song, mới vừa đi cùng một người đàn ông rất đẹp trai! Soái ca kia còn gọi cô ấy là "Tiểu Song" nữa! Có biến!!! 】

"Tin hot" thông qua những "cái loa" di động, trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ công ty. Cùng lúc đó, Ngô Song với Tần Nghị đi đến quán cà phê bên ngoài công ty.

"Sư huynh, ở đây ít người, có chuyện gì huynh cứ nói đi." Ngô Song nhìn Tần Nghị mày ủ mặt ê (vẻ mặt buồn bã) nói.

"Tiểu Song, thật ra hôm nay huynh tới, là muốn...... muốn vay ít tiền."

"Không thành vấn đề." Ngô Song lập tức đáp ứng, hỏi, "Nhưng mà huynh nói, vì sao muốn vay tiền? Huynh chưa bao giờ vay tiền người khác, có phải võ quán có chuyện gì hay không?"

Tần Nghị gật gật đầu: "Quả thật ngày đó huynh gạt muội, mấy năm nay, võ sinh đến đăng ký càng ngày càng ít. Đặc biệt là nửa năm này, đối diện lại mở một phòng tập thể thao, đem học viên của chúng ta đi hết. Không ai tới học võ, mỗi ngày võ quán đều bù thêm tiền vào, tiền lương công nhân đã thiếu ba tháng, thật sự là huynh xoay sở không nổi nữa!"

"Tại sao lại như vậy, vì sao huynh không nói sớm việc này với muội?" Tần Đạo Đường là tâm huyết của sư phụ, Ngô Song không muốn nó cứ như vậy mà giải tán.

"Huynh...... huynh......" Tần Nghị đỏ mặt, ậm à ậm ừ, "Huynh ngại nói với muội."

"Huynh!" Ngô Song thật là bị Đại sư huynh này làm cho tức chết rồi, "Chuyện này có cái gì mà ngại? Muội là Đại sư tỷ ở võ quán, chuyện của võ quán cũng là chuyện của muội. Còn nữa, tình hình chiêu sinh không tốt, thì phải nghĩ cách làm nó tốt lên. Muội làm bên lĩnh vực quảng cáo nhiều năm như vậy, chắc chắn có biện pháp, tại sao huynh không đến tìm muội sớm hơn?"

"Huynh thật sự không biết phải nói thế nào!"

Ngô Song thở dài: "Được rồi, cần bao nhiêu tiền huynh nói đi."

"Một vạn hai trăm tệ*."

*Đổi đồng NDT ra VND đã chú thích ở chương 10. Một vạn hai trăm tệ tương đương 41,620,000 VNĐ.

"Chỉ cần một vạn hai trăm tệ?" Ngô Song kinh ngạc hỏi.

Tần Nghị gật gật đầu: "Ừ, những cái khác huynh đều tính cả rồi. Sân của Tần Đạo Đường đem cho thuê lại còn có một ít phí chuyển nhượng. Dụng cụ của võ quán còn có thể bán được ít tiền, trả tiền thuê nhà cùng tiền lương công nhân hẳn là không có vấn đề. Mặt khác còn có một số thẻ hội viên muốn rút lại, huynh đã gom đủ tiền rồi. Vấn đề hiện tại là, mấy hôm trước có tiểu sư đệ mới nhập môn, còn làm một thẻ hội viên có thời hạn ba năm đúng không? Một vạn hai đó, thật sự huynh lấy không ra, chỉ có thể tìm muội......"

"Muội không đồng ý!"

Bỗng nhiên Ngô Song đập bàn một cái, Tần Nghị hoảng sợ

"Tiểu Song, muội làm sao vậy?"

"Muội cho rằng huynh vay tiền là vì duy trì công việc của võ quán, không nghĩ tới huynh muốn đóng cửa Tần Đạo Đường. Đây chính là tâm huyết mấy mươi năm của sư phụ, huynh làm như vậy không thấy đã phụ tâm huyết của người sao? Huynh có hỏi qua ý kiến của người chưa?" Ngô Song tức giận hỏi.

Ngô Song chất vấn Tần Nghị, mắt cũng đỏ lên. Bỗng nhiên hắn đứng lên, rồi quỳ rạp trên đất: "Thực xin lỗi, Tiểu Song, huynh đã làm muội thất vọng rồi!" 

Tần Nghị luôn luôn dám làm dám chịu, quỳ xuống như thế này chỉ là thói quen, thật sự là hơi quá rồi. Đặc biệt đây là ở quán cà phê, một nơi công cộng, quả thực gây sự chú ý rất lớn nha.

Vừa lúc có đồng nghiệp cũng gặp khách hàng ở quán cà phê này, trùng hợp có quen biết Ngô Song. Vì thế, lập tức lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên diễn đàn của công ty.

【 Tin hot! Tin hot! Có một người đàn ông ở quán cà phê quỳ xuống trước mặt Ngô Song, có hình ảnh làm chứng!!! 】

Tin tức vừa truyền ra ngoài, rất nhanh đã khiến cho toàn công ty chấn động.

Ngũ Hoa là người đầu tiên nhìn thấy tin này, lập tức hô to lên: "A, chuyện gì xảy ra vậy? Chị Ngô Song đi xuống sảnh gặp soái ca?"

Mọi người sôi nổi đi qua vây quanh cô nàng, Phương Thiếu Tắc xông đến đầu tiên, nhanh tay đoạt lấy điện thoại từ Ngũ Hoa, cả khuôn mặt đen thui.

"Sao cậu còn gấp hơn cả tôi vậy, mau đem điện thoại trả tôi, tôi nhìn chưa rõ mà!" Ngũ Hoa đoạt lấy điện thoại, vừa nhìn vừa nói, "Tôi đã nói Ngô Song tỷ có sức hút rất lớn mà, Vương Trường Tuấn tính là gì, chỉ cần chị ấy đồng ý, liền có vô số soái ca quỳ gối dưới chân!"

"Đúng vậy." Vài người khác sôi nổi gật đầu.

"Ai! Lại tới nữa!" Ngũ Hoa kêu to, "Chội ôi, có gì đó không đúng nha, sao người này lại quỳ xuống trước mặt chị ấy vậy? Lại có ảnh chụp nữa?"

"Ảnh chụp cái gì?" Phương Thiếu Tắc lại lần nữa đoạt lấy điện thoại.

Do ảnh hưởng là chụp lén nên góc độ không tốt, chỉ chụp thất bóng dáng Tần Nghị, hoả khí của Phương Thiếu Tắc liền xông thẳng lên đầu, buông điện thoại, liền cất bước chạy đi.

Cùng lúc đó, một người khác cũng vèo một cái, đi theo ra ngoài, chính là Phi Đao.

"Này, các người đi đâu vậy?" Ngũ Hoa ở phía sau sốt ruột hỏi.

"Này còn phải nói, khẳng định đi hỗ trợ mà. Nhất định tên kia đã làm chuyện gì có lỗi với chị Ngô Song, chúng ta không thể để chị ấy một mình, theo đến đó nhanh lên!"

Dứt lời, ba người còn lại cũng lập tức đi theo.

Bên kia, thành viên tổ a đang hấp tấp trên đường chạy đến. Bên này, Ngô Song không hiểu gì một phen kéo Tần Nghị đứng lên.

"Huynh xin lỗi muội thì có ích lợi gì? Hiện tại mấu chốt nhất chính là nghĩ cách, làm cách nào để Tần Đạo Đường tiếp tục kinh doanh!"

"Còn có biện pháp nào sao?" Vẻ mặt Tần Nghị khó xử, "Tiểu Song, không phải huynh không nghĩ tới biện pháp. Huynh nói thật với muội, vốn dĩ Tần Đạo Đường sớm đã không chống đỡ nổi nữa, là huynh đem tiền tiết kiệm lấy ra xoay sở, mới cầm cự được nửa năm. Hiện tại có kết quả này, ai cũng không nghĩ tới. Thời thế thay đổi, rất nhiều người bỏ thời gian đi phòng tập thể thao nghe lời quảng cáo lừa dối, cũng không muốn tĩnh tâm tới võ quán cảm thụ tinh thần võ học. Mấy ngày hôm trước, thậm chí còn có người ở cửa Tần Đạo Đường viết khẩu hiệu phản Nhật, cho rằng chúng ta dạy nhu đạo, chính là sính ngoại, chính là Hán gian!"

Lời nói của Tần Nghị chạm thật sâu vào vết thương Ngô Song. Cô nghĩ đến mấy năm nay mình kiên trì sống một cách đơn giản nhất, lại ở công ty bị mọi người hiểu lầm, bị mọi người coi như khác người, những việc đã trải qua, cũng giống như việc của Tần Đạo Đường hiện giờ.

Có lẽ đúng như lời Tần Nghị đã nói, thời đại này thật sự thay đổi, nhịp sống sinh hoạt càng lúc càng nhanh, mà khoảng cách giữa người với người càng ngày càng xa. Chỉ có ở Tần Đạo Đường mới có thể cảm nhận được sự yên lặng và thoải mái, nhưng sắp không còn tồn tại nữa rồi.

Một tia mất mát lướt qua đáy mắt Ngô Song, cô ngẩng đầu, quyết liệt nói: "Bất luận bằng cách nào, muội cũng quyết không để Tần Đạo Đường phải giải tán!"

"Ngô Song!"

Một tiếng gọi cắt ngang lời Ngô Song, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Thiếu Tắc thở hồng hộc mà đứng ở cửa tiệm cà phê.

Không chờ cô trả lời, Phi Đao, Ngũ Hoa, Cái lẩu, Tiểu Trà tất cả đều chạy vào. Ánh mắt mọi người sắc bén như lưỡi dao, hung hăng mà nhìn về phía Tần Nghị bên cạnh cô.

Cho dù gan góc như Tần Nghị, sau lưng cũng nổi lên một trận lạnh lẽo.

.........

Bởi vì lời đồn đã truyền khắp công ty, các thành viên tổ a thiếu chút nữa đã ăn tươi nuốt sống Tần Nghị. Cũng may, Ngô Song nhanh chóng giải thích rõ ràng hết thảy, lúc này mới làm mọi người yên tâm hơn. Sáu người ngồi vây quanh một bàn, bắt đầu bày mưu tính kế giúp Tần Nghị.

"Tôi cảm thấy Tần Đạo Đường đã mở nhiều năm rồi, bỗng dưng giải tán như vậy, thật quá đáng tiếc." Ngũ Hoa phát biểu ý kiến của mình.

Đám người sôi nổi gật đầu.

Cái lẩu nói: "Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, hiện tại phòng tập thể thao khắp nơi đều có, nhưng mà nhu đạo quán có tìm cũng không được mấy cái. Trước kia tôi vì giảm béo, bỏ ba ngàn đồng đến phòng tập thử, đi chỉ ba lần. Những huấn luyện viên ở đó thực phiền phức, tôi không học lớp của bọn họ nữa, thì mỗi ngày đều gọi điện thoại tới phiền tôi. Ba hồi nói thể chất tôi không tốt, chốc lát lại nói muốn làm thẻ cho tôi luyện tập thử. Bọn họ là đang moi tiền của tôi, không phải thật muốn tốt cho tôi đâu."

Tần Nghị ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Kỳ thật chúng ta cũng làm thẻ. Trước đó vài ngày, Phương sư đệ cũng làm một thẻ học thời hạn ba năm. Hắn chỉ tới một lần."

"Sau này tôi sẽ đến nữa!" Phương Thiếu Tắc biện hộ.

"Nhưng mà Phương sư đệ, cậu là đồng nghiệp của Tiểu Song sao? Các người đã quen biết nhau trước? Sao ngày đó biểu hiện giống như không quen biết vậy?" Rốt cuộc Tần Nghị phát hiện ra điểm không thích hợp.

Sắc mặt Ngô Song lập tức thay đổi, không biết nên giải thích như thế nào.

Vẫn là Phương Thiếu Tắc cơ trí: "Đó đều là trùng hợp thôi, vốn dĩ tôi muốn đi tập thể hình, kết quả đi nhầm chỗ. Tôi nghĩ dù sao cũng đều là rèn luyện cả mà, ha ha ha ha......"

Tần Nghị vẫn là nghĩ không thông, hỏi Ngô Song: "Nhưng mà Tiểu Song, sao muội không nói Phương sư đệ là đồng nghiệp của muội? Sớm biết như vậy, sao chúng ta không biết xấu hổ thu tiền cậu ấy?"

Phương Thiếu Tắc lập tức cướp lời: "Đó là bởi vì tôi đi làm không nghiêm túc, chọc chị Ngô Song nổi giận, chị ấy không để ý đến tôi thôi."

Tần Nghị bừng tỉnh: "Mọi chuyện là như vậy à, Tiểu Song, vậy là muội không đúng rồi, cảm xúc trong công việc cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt. Phương sư đệ tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm làm việc không đủ, muội nên chỉ dạy cậu ấy nhiều hơn, giúp cậu ấy tiến bộ mới đúng."

"Chị Ngô Song có chăm sóc tôi, đúng không chị Ngô Song?" Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm nhìn về phía Ngô Song.

Nhìn Phương Thiếu Tắc được tiện nghi còn khoe mẽ, Ngô Song thật muốn đánh cho hắn một trận, để "chăm sóc" cho hắn một chút. 

"Thôi thôi, hay chuyện này các người nói sau được không? Hiện tại chúng ta đang thảo luận cách vực dậy Tần Đạo Đường mà!" Ngũ Hoa không kiên nhẫn mà xen miệng.

"Đúng rồi, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp làm Tần Đạo Đường "sống" lại một lần nữa." Tiểu Trà nói theo.

Lại lần nữa Tần Nghị ngây ngẩn cả người: "Chẳng lẽ mọi người đã nghĩ đến biện pháp làm Tần Đạo Đường tiếp tục duy trì?"

"Hiện tại khẳng định không thể nghĩ được biện pháp, nhưng mà anh yên tâm, chúng tôi là tổ kế hoạch a đầy trí tuệ, khẳng định có thể nghĩ cách cứu Tần Đạo Đường!" Ngũ Hoa vỗ ngực cam đoan.

Tần Nghị lắc lắc đầu: "Không được, tôi cũng muốn cho Tần Đạo Đường lại tiếp tục hoạt động, cũng không còn tiền. Tiền lương công nhân muốn phát, tiền thuê nhà muốn trả, nhiều thứ cần đến tiền như vậy, biết đi đâu kiếm ra đây?"

"Bao nhiêu tiền?" Ngô Song hỏi.

"Tám vạn." Tần Nghị nói.

Tám vạn sao? Ngô Song tính toán số tiền tiết kiệm của mình, bởi vì mua căn nhà đang ở hiện tại, mỗi tháng cô đều phải trả sáu ngàn cho khoản vay mua nhà. Cũng thường giúp đỡ Ngô Địch ở nước ngoài, lập tức muốn chi ra nhiều như vậy, thật đúng là rất khó khăn. Hay là hỏi mượn Diêu Thiên Thiên một ít?

Đang lúc tất cả mọi người vì một số tiền lớn như vậy lâm vào trầm mặc, Phương Thiếu Tắc nói một câu làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Hắn nói: "Tôi có."

Ngũ Hoa kinh ngạc cảm thán: "Đĩa bay, cậu có tiền sao, tám vạn cũng không phải là số nhỏ, tôi đi làm sáu năm, đến bây giờ tiền gửi ở ngân hàng cũng chỉ có ba con số không thôi."

"Tôi còn là số âm đây này!"

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Đối mặt với sự dò hỏi của mọi người, Phương Thiếu Tắc cười thần bí: "Các người đừng quên chú tôi là ai."

Lập tức mọi người bừng tỉnh ngộ, chỉ có Ngô Song vẻ mặt không tốt: "Phương Thiếu Tắc, cậu đừng làm loạn."

"Tôi có tiền, tôi thật sự có tiền." Phương Thiếu Tắc nói, liền móc ví ra, từ bên trong lấy ra một thẻ tín dụng màu đen*.

*Mấy loại thẻ này mình không rành, nên lên hỏi a gút gồ, và đây là trích dẫn từ câu trả lời của ảnh: Thẻ tín dụng bạch kim giúp chủ thẻ thanh toán và chi tiêu không giới hạn chưa kể các đặc quyền chỉ có riêng ở thẻ đó nhưng chúng vẫn có chung một đặc điểm- thẻ Visa màu đen.

Màu đen là màu sắc bí ẩn, không phô trương nhưng có sự cuốn hút kỳ lạ. Cảm hứng này được các tổ chức phát hành thẻ áp dụng cho chính sản phẩm của họ; thẻ tín dụng đen thường là thẻ hạng bạch kim (Platinum), biểu trưng cho sự sang trọng và tinh tế, những bí ẩn mà không phải ai cũng có thể biết. Thẻ này không còn đơn thuần là một hình thức cho vay của ngân hàng, nó còn hơn là thẻ tín dụng.

Đại khái có thể hiểu là xài thẻ màu đen là người có "nhiều tiền" nhỉ??? Hờ hờ.

+_+|| 

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, thật lòng mà cảm thán một câu: Giám đốc Du thực sự có tiền a!

.........

"Hắt xì!" Lão Du ở trong văn phòng hắt xì một cái, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ điều hòa mở quá lạnh?

Hắn vừa định đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, điện thoại liền đổ chuông.

"Tới văn phòng tôi một chuyến." giọng nói Liêu Tiến không mang theo chút cảm xúc nào, so với điều hòa còn lạnh hơn nhiều, Lão Du sợ tới mức Lão Du chân run 

"Vâng, Liêu tổng, tôi tới ngay." Lão Du cúp điện thoại, vội vàng chạy tới văn phòng tổng giám đốc.

Hình như hôm nay tâm tình Liêu Tiến không tốt lắm, một khuôn mặt lạnh, mở miệng liền hỏi: "Thiếu Tắc gần đây thế nào?"

"Thưa Liêu tổng, Phương thiếu gần đây khá tốt......"

"Nó tốt, tốt đến mức hai ngày đều không tới đi làm sao?"

Lão Du đổ mồ hôi lạnh: "Cái này, Liêu tổng, có khả năng Phương thiếu có chút việc, cho nên......"

"Cho nên không cần tới đi làm?" Liêu Tiến nghiêm khắc chất vấn, "Giám đốc Du, tôi đem Thiếu Tắc giao cho ông, là tin tưởng ông có thể đào tạo nó cho tốt, nhưng thế nào? Ông thấy ông có đáng được sự tín nhiệm của tôi sao?"

Lão Du hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống rồi: "Thực xin lỗi Liêu tổng, là tôi sai, tôi quá tin tưởng năng lực cấp dưới. Còn nghĩ rằng đem Phương thiếu giao cho Ngô Song, khẳng định cô có thể quản thật tốt. Tôi sẽ trở về phê bình Ngô Song, đem Phương thiếu điều đi tổ khác."

"Điều tổ thì không cần, tôi không nghĩ Thiếu Tắc thích hợp ở tổ khác." Liêu Tiến nói, "Giám đốc Du, ông m nhớ kỹ, Thiếu Tắc là người thừa kế tập đoàn, chủ tịch sắp xếp nó đến đây là rèn luyện cho nó, không phải kêu nó đến đây chơi."

"Dạ dạ dạ, nhất định tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng!"

"Cơ hội tôi đã cho ông, nên làm như thế nào, ông tự giải quyết cho tốt đi." Liêu Tiến nói xong, phất tay cho Lão Du đi xuống.

Lão Du nơm nớp lo sợ rời đi, Liêu Tiến lại gọi Jason tiến vào.

"Tổng giám đốc, có việc gì cần phân phó?" Jason hỏi.

"Ảnh chụp, truyền ra đi, đừng làm cho người ta nhận ra tiểu tử kia."

"Vâng!" Jason nhận nhiệm vụ, nhanh chóng đi làm. 

Theo Jason rời đi, Liêu Tiến cúi đầu, mắt nhìn điện thoại, là mấy tin "Tin hót" khi nãy, khoé miệng khẽ nhếch.

Muốn làm loạn thì làm cho lớn một chút, đúng không?

..........

Phương Thiếu Tắc cứ kiên trì nói mình có tiền, có thể giúp cho Tần Đạo Đường tiếp tục kinh doanh, nhưng mà Ngô Song lại kiên quyết không đồng ý hắn làm như vậy.

"Hiện tại Tần Đạo Đường cần nhất không phải tiền, mà là làm thế nào để có thể kinh doanh tốt hơn. Nếu hôm nay có này số tiền, ngày mai cũng sẽ đóng cửa, đây không phải là biện pháp lâu dài."

Lời nói của Ngô Song khiến cho mọi người đồng tình, chỉ có Phương Thiếu Tắc còn chưa từ bỏ ý định, chính là muốn đem thẻ tín dụng đưa cho Ngô Song: "Chị cứ giữ nó đi, xoay sở mấy vấn đề tiền bạc trước đã!"

"Cầm lại đi, tôi không cần tiền của cậu." Ngô Song nhìn cũng không nhìn một cái đến thẻ tín dụng của hắn.

"Chị cầm đi, tôi còn nhiều mà!" Phương Thiếu Tắc mở ví ra, bên trong còn một loạt các thẻ khác.

Mọi người nhìn đến choáng váng, vẫn là Tần Nghị phản ứng mau, khuyên nhủ: "Phương sư đệ, sư tỷ cậu nói rất đúng, tiền không thể giải quyết được vấn đề cốt lõi của Tần Đạo Đường, còn nữa, một vạn hai trăm kia tôi còn chưa có trả lại cho cậu, sao lại không biết xấu hổ vay tiền của cậu."

"Chuyện này có cái gì mà ngại, chúng ta là sư huynh đệ, tính toán làm gì." Phương Thiếu Tắc không cho là đúng.

"Phương sư đệ!" hai mắt Tần Nghị đỏ lên, thiếu chút nữa lại phải quỳ xuống.

Phương Thiếu Tắc doạ sợ, nhanh tay đem cất thẻ vào: "Chúng ta nghĩ biện pháp khác vậy."

Biện pháp khác sao? Ngô Song lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Liền ở ngay lúc này, điện thoại của cô reo, Lão Du gọi tới, vừa nối máy liền ở bên kia điện thoại rít gào: "Ngô Song, cô đang ở đâu? Tới văn phòng tôi một chuyến, lập tức! Lập tức!"

________..._________