Tôi Có Một Bí Mật

Chương 42: Nói dối




Nhân viên cửa hàng đem thịt bò, gân bò,dạ dày bò mỗi thứ một ít bỏ vào túi cho Giang Hoài sau đó để túi lên cân điện tử:“37 được không?”

Giang Hoài nói:“Được.”

Mua đồ ở bên ngoài đa số đều là như vậy,bạn nói muốn mua bao nhiêu tiền cho dù là cố ý hay không bà chủ sẽ lấy thêm cho bạn nhiều một chút, có người là người tính toán, nhiều một chút cũng không được,chỉ cần đủ số tiền mới được.

Cũng có người cảm thấy sao cũng được, không quan trọng lắm.

Giống như Giang Hoài.

Người buôn bán thường thích những người khách như hắn, có thể bán thêm được nhiều một chút.

Nhân viên cửa hàng vừa nói giá cả của gà hấp sau đó thì lấy để trên thớt gỗ,đeo bao tay chặt gà thành miếng cho hắn.

Một nhân viên khác của cửa hàng hỏi Giang Hoài có muốn ăn cay thêm không sau đó nhanh nhẹn trộn miếng phổi vợ chồng thêm một chút gia vị tỏi mỏng, rau thơm,dầu cay cho hắn.

Giang Hoài đứng qua một bên đợi,người xếp hàng phía sau hắn tiến lên gọi đồ ăn mình muốn mua.

Bên kia, Hoàng Đan nhìn cách một tấm thủy tinh có chân gà om cay, thịt bò,mắt cậu nhìn hàng dài đang đứng nên bỏ qua ý định mua chân gà, vòng đến Giang Hoài bên kia.

Tay Giang Hoài đút túi,ánh mắt lười nhác nhìn chiếc xe, trong tầm nhìn xuất hiện một hình dáng, hắn quay đầu đi, làm như không thấy.

Hoàng Đan nói:“Di động của anh khởi động bình thường rồi.”

Giang Hoài không phản ứng.

Hoàng Đan nói:“Tôi tìm ở trên mạng tìm được mấy địa chỉ cửa hàng,buổi chiều tôi sẽ cầm điện thoại đến hỏi thay màn hình sẽ cần bao lâu.”

“Nếu hai ngày có thể thay xong,anh……”

Nhân viên cửa hàng gọi một tiếng, Giang Hoài xoay qua đưa tay xách hai túi to.

Hoàng Đan nói còn chưa dứt lời thì thấy hắn nhếch miệng

Giang Hoài không về cư xá mà đi một con đường khác.

Hoàng Đan mới từ con đường đó lại đây,chè đậu xanh trong cửa hàng nhỏ đã bán hết rồi,ông chủ nói sáng mai mới có hàng,cậu đành phải mua hai cây kem đậu xanh.

Chân đạp trúng rau hư ở trên đường,Hoàng Đan cọ lên bậc thang sau đó tiếp tục đuổi kịp người đàn ông.

Con đường rất bẩn, không khí vẫn đục.

Đường bên phải là ngoài tường của cư xá, bên trái là một loạt cửa hàng, có siêu thị,cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, cửa hàng linh kiện,tiệm vàng,càng về sau,tất cả điều là sạp bán rau cải.

Nguyên chủ tự mình nấu cơm, cho nên đối với còn đường này có rất nhiều đoạn ký ức ngắn.

Hoàng Đan từ nguyên chủ trong trí nhớ biết được, sáng sớm mỗi ngày có rất nhiều gian hàng buôn bán đồ ăn tụ tập ở ven đường, có xách túi bạc dứa,chạy xe ba bánh,cũng có xe tải bán hàng.

Trái cây rau dưa,thịt cá gia cầm cái gì cũng có so với các sạp hàng thì rẻ hơn một chút.

Thời gian qua nguyên chủ tính toán kỹ càng,sáng dậy sớm mua đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, buổi tối quay về nấu,dù thiếu một đồng tiền anh ta cũng cảm thấy mình được lợi ích.

Nhưng mà khi nhìn thấy xe của trật tự đô thị vừa đến, tiểu thương trên vỉa hè động tác thuần thục dọn dẹp đồ đạc nhanh chóng chạy.

Hoàng Đan thu suy nghĩ lại.

Cậu thấy người đàn ông đi vào siêu thị nhỏ, mua hơn mười lon bia.

Giang Hoài đi về,khi lướt qua bên cạnh thanh niên, hắn cười lạnh một tiếng:“Cậu thích theo dõi người khác như vậy sao?”

Hoàng Đan nói không có theo dõi:“Chuyện di động tôi còn chưa nói xong.”

Bước chân Giang Hoài không ngừng:“Di động thay màn hình dù có thể sử dụng bình thường thì cũng bị giảm tuổi thọ, đối với tôi mà nói chẳng khác nào hàng nhập lậu cả,cho nên tôi không muốn,hiện tại cậu muốn làm gì cũng được,tôi chỉ muốn ba ngàn.”

Hắn nghiêng mắt:“Còn muốn nói gì không?”

Hoàng Đan nói:“Không có.”

Đột nhiên có tiếng “Đinh linh linh” vang lên, Hoàng Đan tìm theo tiếng nhìn về phía túi quần người đàn ông,sao lại không rung nhỉ?

Giang Hoài một chút phản ứng cũng không có.

Hoàng Đan nhắc nhở nói:“Di động trong túi anh reo kìa.”

Mặt Giang Hoài nhất thời tối mịt, hắn tưởng di động của người qua đường, còn đang suy nghĩ, không biết thằng ngốc nào cài chuông điện thoại như vậy, reo lên còn không chịu nhận.

Hoàng Đan nhìn qua,sắc mặt người đàn ông rất khó coi, như là mới kịp phản ứng,không chừng trong lúc vô tình ấn thứ gì đổi chuông báo ban đầu lại.

Cũng có khả năng di động lại có vấn đề.

Giang Hoài lấy Nokia ra, hắn đến một bên tiếp điện thoại sau đó đưa mấy túi to trong tay qua:“Cầm giúp tôi.”

Hoàng Đan thò tay tiếp được:“Sao vậy?”

Giang Hoài banh cằm nói:“Tôi có việc rời đi một chút,cậu ở chỗ này chờ,tôi rất nhanh sẽ quay lại.”

Hắn nói rất nhanh, kết quả khi quay lại đã là mười hai giờ trưa.

Nắng lúc này rất mạnh,phơi đến cả da đầu nóng lên,một chút gió cũng không có,lại vừa nóng vừa khó chịu,trên con đường nhỏ này chỉ có mấy người ít ỏi trái ngược với con đường lớn bộn bề người và xe tấp nập.

Giang Hoài cau mày đứng tại chỗ, nhìn từ đầu đường đến đây, trong phạm vi tầm nhìn cũng không có phát hiện bóng dáng thằng nhóc đâu.

Chắc về nhà sớm rồi.

Nghĩ đến trời nắng hè,người nào lại coi lời nói của người không quen là quan trọng chứ, cũng không ngốc như vậy mà đứng đợi ở dưới ánh mặt trời này.

Giang Hoài đang muốn đi thì nghe phía sau truyền đến tiếng gọi, hắn xoay người, nhìn thấy thanh niên từ trong cửa hàng nhỏ đi ra, trong tay còn hai mấy túi to của hắn.

Hoàng Đan đi đến trước mặt người đàn ông:“Anh không phải nói chỉ đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại,sao lại đi lâu như vậy chứ?”

Giang Hoài kinh ngạc:“Cho nên cậu không trở về?”

Hoàng Đan gật gật đầu:“Ừ.”

Thực ra do cậu quên thời gian.

Trong cửa hàng có cái quạt nhỏ, còn có TV, Hoàng Đan ngồi ghế trúc nhỏ cùng với ông chủ bán kem đậu xanh nói chuyện,hai người vừa ăn vừa xem TV, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, thời gian bất tri bất giác đã đến giữa trưa.

Hoàng Đan chuẩn bị quay về cư xá,cậu chào hỏi ông cụ, vừa ra tới thì nhìn thấy người đàn ông ở cách đó không xa.

Lặng im ngắn ngủi qua đi, Giang Hoài dùng ánh mắt đồ ngốc nhìn thanh niên:“Tôi với cậu không thân cũng chẳng quen,sao cậu lại nghe lời như vậy?”

Hoàng Đan luống cuống, chỉ có thể vo tròn bản thân mình:“Chúng ta là bạn cùng phòng.”

“Bạn cùng phòng?”

Giang Hoài cười nhạo:“Được rồi, bạn cùng phòng, đưa cái túi to cho tôi.”

Bàn tay lớn đưa đến, ở vị trí gan bàn tay* có một đường vết rách da,trong da thịt trộn lẫn máu và xi măng gì đó, Hoàng Đan nhìn chằm chằm,cậu rơi vào trầm tư, gần đây có công trường sao?

*Gan bàn tay:vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái.

Túi lớn bị lấy đi,khi Hoàng Đan hoàn hồn thì người đàn ông chỉ để lại cho cậu cái gáy.

Giang Hoài bước chân lớn, rất nhanh đã quăng Hoàng Đan ở phía sau.

Hoàng Đan leo thang lên lầu,cửa lớn mở ra,cậu lau mồ hôi trên trán,vì đói nên dạ dày đã bị đau.

Trong phòng thuê tràn ngập mùi khói dầu,mùi thơm hỗn hợp rau hẹ trứng gà rán, tất cả đều từ phòng thứ nhất bay ra.

Hoàng Đan nhìn thấy cách bài trí trong phòng thông qua cánh cửa mở rộng, giường ngủ được đặt sát bên phòng A Ngọc,chỉ cách một vách ngăn như vậy khó trách A Ngọc có thể nghe rõ ràng tất cả.

Nấu cơm đều để trên tấm ván gỗ dài,mặt trên đặt đầy chai lọ, nồi nia xoong chảo, trên vách tường treo một loạt quần áo mùa đông dày hút đầy mùi khói dầu,đồ đạc trong phòng đặc biệt trông có vẻ rất chật.

Vương Hải đang bận việc bên cạnh lò vi ba, Trần Thanh Thanh cũng đứng bên cạnh, hai người bọn họ còn chưa ăn cơm trưa.

Hoàng Đan nghe mùi thơm, càng đói bụng thêm.

Hôm nay không hiểu được sao ai cũng ăn cơm đều rất muộn.

Chủ phòng thuê cũng có mùi khói bay ra, Lý Ái Quốc đang xào rau,chị Trương còn chưa trở về.

Hoàng Đan nghe được Lý Ái Quốc tiếp điện thoại,chắc là khách nữ nào muốn thuê,ông ta nói cái gì: “Tiểu muội, tôi biết,cô xem như vậy được không, buổi chiều tôi qua xem xem TV có thể sửa hay không, nếu sửa không được thì đổi cho cô một cái khác,cô yên tâm đi nha.”

Lý Ái Quốc thái độ cùng ngữ khí đều rất tốt.

Hoàng Đan trở về phòng rót cho mình ly nước, ùng ục nửa chết nửa sống uống hết.

Cậu lấy táo trong túi đến buồng vệ sinh rửa.

Giang Hoài đang loay hoay nồi cơm điện, không biết có tật xấu gì, thình lình có tiếng từ ngoài cửa truyền đến, hắn bị dọa nhảy dựng,xanh mặt mắng: “Móa!”

Đem đồ mở nút chai bỏ đi, Giang Hoài cau mày ngọn núi:“Cậu đứng ở cửa làm gì?”

Hoàng Đan nói:“Chỗ tôi có nồi cơm điện.”

Cậu cắn một ngụm táo, giọng nói mơ hồ:“Có thể cho anh mượn dùng.”

Hơn một giờ sau, Hoàng Đan tay cầm bát đũa của mình, ngồi đối diện với Giang Hoài.

Trên bàn có gà hấp muối, miếng phổi vợ chồng, bia, cơm trắng tỏa hơi nóng, còn có rau xanh mơn mởn một bàn.

Hoàng Đan bới cơm ăn một ngụm rồi lại một ngụm.

Giang Hoài ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế, hai chân đặt trên đầu giường, hắn hút thuốc uống bia, chưa ăn đồ ăn, hình như đang nghĩ đến cái gì,có chút xuất thần.

Hoàng Đan thò đũa gắp hai miếng thịt bò mỏng manh vào trong bát, cơm trắng dính vào một tầng dầu cay,nhìn đã rất muốn ăn.

Cậu cúi đầu đưa vào trong miệng, thuận miệng hỏi:“Phòng này của anh một tháng bao nhiêu tiền?”

Giang Hoài nói:“Một ngàn.”

Hoàng Đan nuốt đồ ăn trong miệng xuống, so với tiền thuê phòng của cậu hơn đến ba trăm, dùng mắt cũng có thể nhìn ra khác biệt chổ nào.

Quả nhiên là tiền nào của nấy.

Đồ dùng secondhand trong nhà cũng chia ra mức độ cũ mới.

Giường Simmons Hoàng Đan đã rất cũ, đầu giường đều bị bẩn đen,ở giữa còn hãm đi xuống vài cái,đặc biệt bất công nhất là tối ngủ rất không thoải mái.

*Giường Simmons: giường cao cấp.

Nhìn giường gỗ hai người màu vàng nâu lớn của Giang Hoài, rất rộng có thể ở trên giường lăn được đến mấy cái, nằm trên đó nhất định rất thoải mái, hơn nữa giường thấp như vậy, rớt xuống cũng không sợ đau.

Trước mắt Hoàng Đan còn chưa nhìn qua phòng của Triệu Phúc Tường và còn phòng ngủ của chị Trương nữa.

Nhưng mà gian phòng Triệu Phúc Tường ở và phòng  A Ngọc là phòng khách ngăn ra,hai phòng bố cục giống nhau như đúc, Hoàng Đan tò mò đối với phòng chủ nhà hơn một chút.

Phanh —

Giang Hoài tùy ý ném lon bia trong tay xuống đất rồi lại lấy ra lon khác, hắn uống một ngụm bia,vuốt vuốt khoanh bật.

Ngay sau đó, khoanh bật cũng bị Giang Hoài ném ra ngoài.

Hoàng Đan không thích ăn gà,cậu không đụng gà hấp muối, chỉ ăn miến phổi vợ chồng:“Nói với anh chuyện này.”

Giang Hoài nghiêng người,kéo gạt tàn lại đây, kẹp thuốc bên miệng, nhả một hơi khói rồi gẩy tàn thuốc vào gạt tàn,thằng nhóc này sao lại phiền như vậy? Cơm cũng không chặn được miệng cậu ta?

Hoàng Đan ăn luôn rau thơm trong bát:“Tôi nghi ngờ gần đây có người nhìn lén.”

Giang Hoài ngoạm thuốc cười:“Không phải là cậu sao?”

Hoàng Đan:“……”

Cậu nghiêm túc nói:“Không phải tôi.”

Giang Hoài miệng mũi thả khói thuốc:“Rình lén thì tôi chỉ nhìn thấy một người,đó chính là cậu.”

Hoàng Đan bát đũa buông xuống, nhíu mi tâm nói:“Thật không phải tôi mà là người khác.”

“Cho nên?”

Giang Hoài đem lon bia để trên mặt bàn, mắt hắn lạnh đảo qua, ánh mắt sắc bén cực kỳ có năng lực xuyên thấu:“Cậu muốn tôi nghe được gì từ nội dung câu chuyện này?Hử?”

Hoàng Đan nó:’’Tôi không quen thuộc với những người khác.”

Giang Hoài hít điếu thuốc:“Tôi với cậu lại càng không quen thuộc.”

Hoàng Đan nói:“Giữa chúng ta không chỉ có quan hệ tiền tài mà còn cùng nhau ăn cơm nữa.”

Giang Hoài ấn đầu thuốc xuống, nhắc tới ăn cơm là nóng nảy đến phiền lòng,hắn lấy nồi cơm điện của thằng nhóc này nấu cơm, đối phương đứng như cọc ở bên cạnh, quỷ mới biết vì sao hắn lại cảm thấy rất đáng thương như vậy.

Thứ tư tưởng đồng cảm này, Giang Hoài không nên có.

Thấy người đàn ông trầm mặc, Hoàng Đan tiếp tục nói:“Anh không phát hiện sao?”

Giang Hoài nói:“Phát hiện.”

“Tôi không nên để cậu ăn cơm ở đây.” Hắn bưng gà hấp muối lên nói:“Không cần ăn gà nữa.”

Hoàng Đan hỏi:“Mùi vị dở lắm sao?”

Giang Hoài nói:“Mặn.”

Khóe miệng Hoàng Đan thoáng co, biết rõ người đàn ông ám chỉ cậu nói nhiều, cậu nói:“Đây là gà hấp muối nên phải mặn thôi.”

Giang Hoài:“……”

Hoàng Đan nói:“Gà ở bang bang chicken rất ngon.”

Giang Hoài nắm chặt lon bia:“Cậu nói thêm một chữ, tôi liền……”

Hoàng Đan đánh gãy người đàn ông:“Biết rồi,anh sẽ khiến tôi khóc kêu cha gọi mẹ chứ gì.”

Cậu  thở dài:“Nhưng tôi vẫn muốn nói, trừ anh ra, tôi không còn ai thích hợp để nói chuyện hết.”

Giang Hoài uống hai ngụm bia, cầm lấy đôi đũa gắp hạt đậu phộng, tay phải hắn giống như bị thương, gắp vài lần cũng không gắp được.

Hoàng Đan gắp chuẩn một lần, trong thời gian ngắn gắp cho hắn hơn mười hạt đậu phộng.

Gân xanh trên thái dương Giang Hoài thình thịch nhảy lên.

Hoàng Đan không để ý áp xuất thấp trên người hắn, cậu đẩy đẩy kính mắt lên trên:“Trong nhà thuê chung này có một đôi mắt.”

Giang Hoài liếc liếc nhìn cậu:“Hai đôi.”

Ngụ ý là,kẻ nhìn lén mang mắt kính, có bốn con mắt.

Hoàng Đan không nói gì:“Chuyện ngày đó,tôi đã nói là hiểu lầm sao anh lại không tin chứ?”

Giang Hoài nói:“Không tin.”

Hoàng Đan:“……”

Cậu hồi tưởng một chút, lần đó ở siêu thị chính xác là có theo dõi, sau này có hai lần nữa suy ra cũng có chút giống.

Giang Hoài soi mói đánh giá:“Nếu chuyện cậu nói là sự thật, người kia muốn nhìn lén, cũng nên tìm mấy cô gái đẹp như A Ngọc,Trần Thanh Thanh, mà không phải là cậu, nhìn từ trên xuống dưới không có chỗ nào để xem cả.”

Hoàng Đan xem nhẹ trào phúng của người đàn ông:“Đều có mà,tôi nghi ngờ, đôi mắt đó đang nhìn lén mọi người chúng ta.”

Giang Hoài đem lon nước bóp bẹ:,“Chuyển đi.”

Hoàng Đan sửng sốt.

Giang Hoài vén mí mắt một chút:“Nếu nghi như vậy thì chuyển đi đi, còn ở nơi này làm gì?”

Hoàng Đan không thể chuyển đi, nếu chuyển ra khỏi nơi này thì làm sao tìm ra kẻ nhìn lén, hoàn thành nhiệm vụ thế giới này?

Cậu trầm mặc, đối với người khác xem ra bản thân mình lại không hợp lý.

Nghi ngờ có người nhìn lén lại không chịu chuyển đi, đây không phải đang làm trò cười sao?

“Nhóc con, chuyện này không vui chút nào.”

Giang Hoài lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, không cho cự tuyệt nói:“Cậu có thể đi rồi.”

Hoàng Đan bưng bát đũa mình rời đi, lại gõ cửa tiến vào để hai miếng băng keo cá nhân lên trên tủ TV:“Cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm trưa.”

Cậu từ trong phòng Giang Hoài đi ra, đối mặt với A Ngọc mới dùng toilet xong.

A Ngọc hỏi Hoàng Đan sao lại đi ra từ phòng Giang Hoài.

Hoàng Đan nói chi tiết.

A Ngọc nghe vậy, lộ ra cảm xúc sửng sốt trong giây lát rồi lướt qua, cô mở cửa mời Hoàng Đan tiến vào:“Hôm nay là một ngày không tệ, một người đồng nghiệp và ba vị khách cũ của em đều là sinh nhật hôm nay, Giang Hoài cũng vậy.”

Mày Hoàng Đan động động, đến sinh nhật Giang Hoài mà A Ngọc cũng biết?

A Ngọc đoán được Hoàng Đan đang nghi hoặc:“Em ở trong hành lang nhặt được ví da của anh ta, lúc ấy vì phải nhìn thông tin nên mới mở ví da ra xem.”

Hoàng Đan nói:“Xem một lần đã nhớ sao?”

A Ngọc dỡ ra một bao hạt dưa vị gạch cua Ba Con Sóc, đổ cho Hoàng Đan một ít:’’Trí nhớ của em rất tốt.”

Trong mắt cô hiện lên vẻ hồi ức:“Thời điểm khi còn đến trường,em chỉ cần đọc một quyển sách trên ba lần thì có thể học thuộc lòng hoàn toàn không quên.”

Hoàng Đan ăn nhân hạt dưa, A Ngọc mới 20 tuổi, cũng đã chiếm nhiễm hơi thở của xã hội, giống một từ tầng dưới chót lăn lộn đi lên thành người từng trải, trên người cô đã hoàn toàn không nhìn ra được sự ngây ngô và tính trẻ con của cái tuổi này,đối với khát khao về tương lai,nhiệt tình với công việc tất cả đã không còn lại một chút nào.

Cô trang điểm đậm,mang giày cao gót màu đỏ luôn phải làm tan biến mệt mỏi trên khuôn mặt thay vào đó là sự thành thạo để giao tiếp với khách hàng.

A Ngọc nói:’’Em học xong trung học thì không học tiếp nữa.”

Hoàng Đan nghiêng đầu hỏi:“Vì sao?”

A Ngọc nhún nhún vai:“Còn có thể vì sao, đương nhiên là vì em không thích đi học nữa.”

Hoàng Đan nói:“Trí nhớ của em rất tốt, thành tích hẳn là không tệ.”

Giọng nói của A Ngọc như là đang nói chuyện của một người không liên quan đến mình vậy:“Đứng nhất lớp thôi.”

Hoàng Đan:“……”

A Ngọc nói:“Trong nhà em hi vọng em có thể thi đứng nhất lớp cho nên em mới thi.”

Hoàng Đan thu lại vẻ mặt, đây là lần đầu tiên A Ngọc nhắc tới gia đình,cậu một bên nghe, một bên sưu tập thêm manh mối.

“Sau này em không muốn nghe theo ý họ nữa.”

A Ngọc nhàn nhạt nói:“Cuộc sống của em,có lẽ em chỉ muốn theo đuổi cuộc sống của mình.”

Cô đổ hạt dưa cho Hoàng Đan:“Cho nên khi em xác định mình ghét đi học thì không đến trường đi học nữa.”

Hoàng Đan không có khẩu vị ăn, nói không ăn nữa,cậu nhìn cô gái trước mắt:“Em hiện tại làm ……”

“Thế nào?”Giọng nói A Ngọc lạnh xuống:’’Em cũng là bán sức lao động, đừng dùng ánh mắt đồng tình nhìn em, em không cảm thấy mình đáng thương đâu.”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ nói:“Trong nhà em cần tiền?”

A Ngọc dở khóc dở cười:“Lâm Ất,anh sẽ không cho rằng em làm chuyện này là bị ép buộc đó chứ, trong nhà em có người thân bệnh nặng nên cần số tiền lớn để lo thuốc men nên thiếu rất nhiều tiền, còn phải nuôi em trai em gái,vì vậy không thể không cố gắng hết sức?”

Cô lắc đầu:’’Cuộc sống không phải phim truyền hình,làm sao mà có nhiều chuyện như vậy.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

A Ngọc xoay người đi rót nước:“Em chỉ là lười thôi.”

Cô ngửa đầu uống nước,lấy mu bàn tay lau vệt nước bên miệng,“Mấy năm nay em từng làm rất nhiều công việc, phát hiện việc này là nhẹ nhàng nhất, nằm không cũng có thể kiếm tiền, hơn nữa còn nhiều hơn những người lao tâm khổ trí bên ngoài.”

Thoải mái?

Tầm mắt Hoàng Đan quét trên người cô gái,làn da cô rất trắng, hai đầu gối lại có da rất dầy cứng rắn,là do quỳ lâu trên mặt đất tạo thành, không riêng như thế, trên cánh tay còn có mấy vết bầm tím mới, rất bắt mắt, trên cổ cũng có đều là của khách để lại.

A Ngọc nhìn ra tâm tư Hoàng Đan, lộ ra biểu tình không để tâm nói:“Tiền cũng không phải gió tự thổi đến,muốn có cũng phải trả giá một chút.”

Cô cởi mở vui đùa:“Em chỉ là bị thương ngoài da,anh thường xuyên tăng ca thức đêm, so với nghề này của em thì nghiêm trọng hơn nhiều,anh phải chú ý nhiều đến thân thể đó.”

Hoàng Đan:“……”

Mỗi người đều có bí mật,cậu có, A Ngọc cũng có.

A Ngọc nói:“ Hôm nay sinh nhật Giang Hoài,anh cũng ăn cơm với anh ta,chẳng khác nào chúc mừng sinh nhật anh ta cả”

Hoàng Đan trố mắt.

A Ngọc nói:“Lần đó em nhìn thấy trong bóp da của Giang Hoài có một tấm ảnh đen trắng, bên trong là một đôi nam nữ tuổi trẻ và một đứa bé trai,chắc là ảnh gia đình anh ta.”

Cô không nhanh không chậm nói:“Để hình người thân ở bên người lại là hình đen trắng,ố vàng đến nhìn không rõ lắm khuôn mặt trong ảnh chụp,sau lưng ảnh chụp có chữ viết ngoằn ngoèo,viết cha mẹ,con nhớ hai người lắm, hơn nữa còn có ảnh chụp anh ta đứng bên tường của cô nhi viện,cũng là đen trắng,trong ảnh chụp bé trai đứng chung với một số đứa nhỏ nữa.”

A Ngọc kéo dây buộc tóc màu đen ở cổ tay, lưu loá cột tóc dài lên:“Giang Hoài là cô nhi.”

“Anh ta giữ lại ảnh chụp, có hai loại khả năng, một loại là cha mẹ anh ta đều đã qua đời, còn có một loại, anh ta bị lạc mất cha mẹ mình.”

Hoàng Đan xoa bóp ngón tay,cô gái này rất thông minh.

A Ngọc nói:“Cho nên em nghĩ, hôm nay sinh nhật Giang Hoài,chắc là rất hi vọng có một người có thể cùng ăn cơm,thay thế cho cha mẹ anh ta.”

Hoàng Đan sáng tỏ.

Khó trách người đàn ông gọi cậu qua.

Khoảng hơn ba giờ chiều, Hoàng Đan ngồi giao thông công cộng, lại chuyển tàu điện ngầm, mang theo điện thoại của Giang Hoài đến địa chỉ cửa hàng sửa chữa mà cậu tìm được trên mạng.

Sau khi Hoàng Đan đi, trong phòng thuê rất ầm ĩ.

Trần Thanh Thanh mở nhạc múa quảng trường ở trong phòng, âm hưởng bên trong là [Trên mặt trăng ].

Nửa người trên của cô ta mặc áo ba lỗ chữ Y sau lưng, có chút xuyên thấu,còn có thể thấy được nội y màu lam viền ren lúc ẩn lúc hiện bên trong, nửa người dưới là quần cụt vận động màu xám vận động làm lộ ra hai cái chân có chút thô.

Lông tơ của Trần Thanh Thanh rất phát triển,trên tay chân lông rậm rạp dài mảnh sít sao nằm trên làn da,có thể cầm lược chải được luôn rồi.

Vương Hải mua cho cô ta đồ tẩy lông nhưng Trần Thanh Thanh không dùng qua, còn nói anh ta ghét bỏ mình.

Hai người cãi nhau một trận, Vương Hải rốt cuộc cũng không nhắc đến việc này nữa.

Trần Thanh Thanh mồ hôi đầm đìa vừa hát vừa múa.

Tối qua Vương Hải thức đêm sửa bản vẽ thiết kế mới vừa ngủ thì bị kia tiếng ca hát đánh thức,anh ta trở mình trên giường,thương lượng nói:“Thanh Thanh,em không thể mở nhỏ âm lượng máy tính một chút sao?”

Trần Thanh Thanh rẽ trái, quẹo phải, nâng chân trái, lại nâng đùi phải:”Mở nhỏ tôi không nghe rõ thì làm sao mà tập?”

Vương Hải từ trái lật đến bên phải, từ bên phải lật đến bên trái,anh ta ngồi dậy gãi tóc:“Em mở lớn tiếng như vậy anh không ngủ được.”

Trần Thanh Thanh thở phì phò nói:“Vậy thì đừng ngủ, ban ngày anh ngủ, buổi tối lại ngủ không được.”

Vương Hải ngáp:“Được rồi, không ngủ.”

Anh ta đi ra ngoài rửa mặt trở về,người có tinh thần một chút thì đi đến chỗ Trần Thanh Thanh.

Dáng người Trần Thanh Thanh không nóng bỏng, nhưng cũng không phải loại khô cằn,cô ta vì vận động nên ngực phập phồng lên xuống, áo trắng ướt đẫm khiến cho đường cong có vài phần mê người.

Vương Hải ôm eo cô ta:’’Vợ à,buổi tối cho anh hôn đi.”

Trần Thanh Thanh lập tức cự tuyệt:“Không được.”

Vương Hải ôm eo cô ta, uất ức nói:“Lâu rồi em không cho anh hôn.”

Trần Thanh Thanh đẩy Vương Hải ra,xem video tiếp tục múa:“Lần trước không phải anh mới hôn sao?”

“Lần trước? Chuyện nửa năm trước rồi.”

Vương Hải đem sợi tóc ướt mồ hôi của cô ta vén đến sau vai:“Khi đó anh phải hẹn trước với em một tháng,em mới chấp nhận.”

“Tại sao phải hôn?” Trên mặt Trần Thanh Thanh khó nén ghê tởm:“Bẩn chết đi được?!”

Cô ta dừng lại, một tiếng nói một tiếng thở:“Hiện tại làm gì có người nữ nào chấp chận cho đàn ông hôn,chỉ có tôi chấp nhận cho anh hôn thôi,anh còn không thấy đủ à.’’

Vương Hải aiii nói:“Vậy thì không hôn nữa.”

“Nhìn anh làm như hôn một chút thì có thể thành tiên luôn vậy.” Trần Thanh Thanh nắm quạt gió:“Lần sau đi, lúc nào tôi có thời gian thì nói sau.”

Vương Hải nói được,anh ta đến hôn má Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh hướng phía sau trốn:“Trong miệng toàn mùi hẹ khó ngửi chết đi được.”

Vương Hải cũng không có ý kiến gì, chỉ hôn trên mặt cô ta thêm hai cái:“Vợ à,bây giờ làm đi?”

Trần Thanh Thanh nói không làm:“Không thấy tôi mới múa sao,mệt gần chết làm gì còn sức mà làm cái gì.”

Cô ta chống bàn máy tính, đóng video lại, đi đổi một cái khác:“Lại nói, mỗi lần anh chỉ được có vài phút,tôi cởi quần áo rồi mặc lại cũng thấy phiền phức”

“Trời nóng thế này, trên người dính đầy mồ hôi,anh cũng đừng giằng co nữa.”

Vương Hải buông xuống mí mắt:“Anh đi ra ngoài một chút.”

Trần Thanh Thanh cảm thấy video không hài lòng,lại đi tìm cái khác, cũng không quay đầu lại hỏi:“Đi đâu đó?”

Vương Hải nói đi mua chút đồ.

Trần Thanh Thanh nghĩ tới cái gì:“Anh đi giặt ra giường đi.”

Vương Hải ngồi ở đầu giường,mang giày chơi bóng:“Trở về rồi giặt.”

Trần Thanh Thanh nói không được,phải giặt liền:“Trên mặt có mấy vết dầu,anh không giặt bây giờ thì còn muốn để tới lúc nào?”

Vương Hải nới lỏng dây giày:“Vậy em giặt một chút đi.”

Trần Thanh Thanh đập mạnh con chuột lên bàn, đụng ngã chén nước,cô ta cũng không quan tâm, phát ra tính tình ồn ào:“Họ Vương,anh còn một chút lương tâm nào không?Tôi vì anh mà đẻ non,bây giờ kêu anh đi giặt ra giường có một chút mà anh cũng không làm!”

Vương Hải lập tức lấy khăn lau nước trên bàn,một số bản thiết kế và tư liệu mới in ra đều ướt hết,anh cầm lên rồi thả từng tờ xuống đất.

Tiếp theo giây, Vương Hải cầm toàn bộ bản vẽ thiết kế và tư liệu trong tay xé nát ném ra bên ngoài,anh ta dùng sức đạp một cái chân giường, bộ dáng dữ tợn:“Muốn ầm ĩ đúng không, Trần Thanh Thanh,cô tiếp tục ầm ĩ đi.”

Trần Thanh Thanh bị dọa sợ.

Sau một trận im như tờ là tiếng khóc ủy khuất Trần Thanh Thanh,cô ta khóc nói:“Tôi cũng không phải cố ý.”

Vương Hải đứng ở bên giường:“Đúng,cô không phải cố ý,mỗi lần đều như vậy cả.”

Giọng Trần Thanh Thanh the thé:“Họ Vương,anh có ý tứ gì? Âm dương quái khí* cái gì?”

*Âm dương quái khí:nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Vương Hải không lên tiếng.

Người nổi nóng, đầu óc rất loạn,trong đầu xuất hiện cái gì thì nói cái đó, căn bản không kiềm chết được cái miệng của mình.

Trần Thanh Thanh vô số lần nói đi làm ở thẩm mỹ viện có quen biết một ông chủ, nói do chính cô ta chọn lựa:“Nếu không phải ông chủ đó tuổi lớn,tôi sẽ ở cùng với anh sao?”

Cô ta cuồng loạn:“Họ Vương, làm người phải có lương tâm,tôi theo anh đã từng có ngày bình yên sao? Vì anh,ngay cả công việc tôi cũng nghỉ, còn lấy tiền gửi ngân hàng lúc trước ra mua quần áo cho anh,anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?”

Mắt Vương Hải đỏ bừng.

“Đừng khóc trước mặt tôi.” Trần Thanh Thanh chỉ ngón tay ra cửa,khóc đến phát bực:“Cút.”

Vương Hải mở cửa đi ra ngoài.

Hoàng Đan từ trong thành phố trở về, phát hiện hoàng thái hậu nhà Vương Hải đang phá lệ lau sàn, hôm nay mặt trời cũng không mọc hướng tây mà.

“Vương Hải không ở nhà sao?”

Trần Thanh Thanh nghe được sau lưng có giọng nói,cô ta bỏ cây lau nhà qua một bên, quay đầu nói:“Đi ra ngoài.”

“A.”

Hoàng Đan phát hiện mắt Trần Thanh Thanh có chút đỏ,đã khóc sao, hai người khẳng định là cãi nhau, Vương Hải cũng nhất định đã bị đuổi ra ngoài.

Cậu thấy không phải lúc, bằng không thì có thể nắm giữ thêm một chút tin tức, thậm chí còn có thể nói chuyện đến Thượng Hải luôn rồi.

Trần Thanh Thanh lau đi sợi tóc trên trán:“Lâm Ất, nghe Vương Hải nói cậu cũng là người thành phố Y,vậy chúng ta là đồng hương rồi.”

Hoàng Đan nói:“Ừ.”

Trần Thanh Thanh nhìn cách vách bĩu môi:’’Hai ngày này tôi nghe được giọng cậu ở cách vách bên kia,hai người đến với nhau à?”

Hoàng Đan lắc đầu nói:“Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thôi.”

Trần Thanh Thanh giật mình:“Bạn bè?”

Cô ta nhỏ giọng nói:“Cậu biết loại con gái ban ngày không ra khỏi cửa,buổi tối bảy tám giờ trang điểm trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài, đến đêm hôm khuya khoắt mới trở về là  làm gì không?”

Hoàng Đan nói:“Làm gì?”

Giọng nói Trần Thanh Thanh thu nhỏ lại:“Cô gái.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Trần Thanh Thanh cho rằng cậu không tin:“Trên người cô gái đó có mấy vị trí bị thương, vừa thấy đã biết khi làm chuyện đó để lại,Lâm Ất, tôi xem mọi người đều là đồng hương nên mới nhắc nhở cậu.”

“Làm cái đó vô cũng bẩn, một ngày phải tiếp mười mấy người khách, trên người không biết có bao nhiêu bệnh đâu,cậu nên lo nghĩ một chút.”

Hoàng Đan nhịn không được nghĩ, nếu Trần Thanh Thanh ngày nào đó biết Vương Hải tìm cô gái,thì nóc nhà phòng thuê này có bị cô ta lật tung lên không? Làm không tốt còn ảnh hưởng đến cả mạng người luôn chứ chẳng chơi.

Lúc này hai người mới cãi nhau xong, Trần Thanh Thanh còn có tâm tư lo chuyện của cậu.

Xem ra đoán chắc Vương Hải sẽ ngoan ngoãn trở về.

Trời sắp tối, Vương Hải trở lại, trong tay xách đồ ăn mua còn có một chút hoa quả.

Hoàng Đan mở cửa ra,cậu cũng không đến khe cửa rình coi,ngồi tại trên ghế uống nước,chẳng kiêng nể gì mà xem.

Vương Hải gõ cửa đi vào.

Một lát sau, Hoàng Đan nhìn thấy Vương Hải cầm nồi cơm điện đảm đang đi ra đong gạo,anh ta giống bình thường vội vàng nấu cơm nấu ăn, Trần Thanh Thanh thoải mái nói cười với anh ta, hai người nhìn không ra là có cái gì không thoải mái với nhau.

Khoảng bảy giờ, Triệu Phúc Tường dẫn một nữ sinh về, thoạt nhìn nhỏ hơn A Ngọc,không chừng vừa trưởng thành không lâu.

Nữ sinh dán vào người Triệu Phúc Tường,tay mảnh khảnh ôm eo mập mạp của ông chú, một tay còn lại để trên bụng bia ông chú xoa xoa

Khi tới cửa,dây giày nữ sinh bị lỏng,Triệu Phúc Tường ngồi xổm xuống cài lên cho cô nhóc.

Hoàng Đan cảm thấy lần này không giống với mấy cô gái trước, Triệu Phúc Tường hình như thật sự muốn cùng người ta nghiêm túc yêu đương.

Bảy giờ rưỡi, A Ngọc đi làm.

Đến tám giờ,Lý Ái Quốc và chị Trương trở về, hai vợ chồng một đi cột chó Tiểu Hắc, một đi chuẩn bị cơm tối.

Phòng Giang Hoài không có động tĩnh, Hoàng Đan đi gõ cửa, bên trong không đáp lại.

Triệu Phúc Tường mở cửa:“Đừng gõ,người trong phòng này đến chợ tơ lụa ở phụ cận rồi.”

Hoàng Đan ngẩn người, Giang Hoài đến chỗ đó làm gì?Có mua bánh sinh nhật của mình, cũng không cần phải đến chổ đó,đối diện cư xá cũng có tiệm bánh ngọt mà.

Triệu Phúc Tường ho khan hai tiếng:“Cậu em,cậu có thứ đó không?”

Hoàng Đan hỏi:“Cái gì?”

Triệu Phúc Tường nói:“Bao.”

Hoàng Đan nói:“Tôi ngay cả bạn gái còn không có lấy đâu ra cái đó.”

“Thằng nhóc cậu lớn như vậy rồi.”

Nghe trong lời Triệu Phúc Tường dường như có bao nhiêu chê cười,ông chú cười ha ha:“Có bạn gái hay không và chuyện có bao hay không là hai chuyện khác nhau.”

Hoàng Đan phát hiện miệng của Triệu Phúc Tường rất nồng.

Nữ sinh trong đó, còn mấy người nữ lúc trước nữa,có thể cùng với đối phương chung một chỗ thật không dễ dàng.

Hoàng Đan không khỏi nghĩ tới A Ngọc.

Cậu về phòng,lấy kính màu lam bên trong hộp, cẩn thận xoa xoa tròng kính, một lần nữa đặt lại trên mũi, mang theo một chút tiền lẻ đi ra ngoài.

Chợ Khinh Phưởng ở bên trái cư xá,đi thẳng qua hai cây đèn xanh đèn đỏ là đến.

Hoàng Đan đến nơi đó, trong tay có thêm một miếng dứa,cậu vừa ăn vừa đem tầm mắt quét ở bốn phía.

Triệu Phúc Tường nói Giang Hoài ở phụ cận, có lẽ hiện tại đã rời khỏi.

Hoàng Đan ở ven đường ăn xong dứa, đem que tre ném vào bên trong thùng rác,trong những người ở phòng thuê,cậu tò mò Giang Hoài hơn A Ngọc rất nhiều,cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể tìm được đột phá trên người của đối phương.

Đột nhiên có người ở trạm xe bus hô to:“Bắt ăn trộm a –”

Hoàng Đan xoay lại thì thấy một người nam chạy rất nhanh từ trong đám người ra,đảo mắt đã chạy đến đường đối diện, quẹo vào một ngõ nhỏ.

Người nam đó hiển nhiên là tay lão làng nên đối với địa hình xung quanh rõ như lòng bàn tay.

Chuyện xảy ra bất ngờ,khi Hoàng Đan và tất cả mọi người kịp phản ứng thì ăn trộm đã không thấy tăm hơi.

Có một bóng người cao lớn từ đường đối diện bên trái xuất hiện,đuổi theo đến bên trong con hẻm.

Bóng dáng đó xẹt qua bên trong đồng tử Hoàng Đan, lưu lại dấu vết rất mạnh, hắn chạy xuyên qua đường cái cũng vào ngõ nhỏ.

Không chạy bao nhiêu xa, Hoàng Đan đã nghe được bên trong truyền ra đến tiếng đánh nhau,cậu chạy như bay qua, thấy người đàn ông động tác thành thạo ấn lên trên tường khống chế được tên trộm,.

Giang Hoài gọi điện thoại, rất nhanh cảnh sát đến bắt giam tên trộm, đem di động đối phương trộm trả lại cho người bị mất.

Người bị mất là một cô gái đẹp cao lớn, ra sức nói cám ơn với Giang Hoài, còn nói muốn lưu lại số điện thoại để mời hắn ăn cơm.

Thái độ Giang Hoài vô cùng lạnh nhạt,trình độ cự tuyệt đã lên đến nghìn dặm, giống như người vừa rồi hăng hái làm việc nghĩa không phải là hắn vậy.

Cô gái đẹp có chút xấu hổ, có lẽ do lần đầu gặp người khác phái không nể mặt như vậy:“Vẫn rất cám ơn anh.”

Cô gái cảm kích nói:“Anh trai à,nếu không có anh thì điện thoại em đã không còn rồi.”

Giang Hoài nhếch khóe miệng:“Ban học, đừng gọi bậy,tuổi của tôi đủ làm chú của cô rồi đấy.”

Cô gái đẹp không chỉ xấu hổ, còn rất luống cuống,mặt cô gái đỏ bừng, lộ ra vẻ tươi cười nói:“Nhìn không ra.”

Giang Hoài nói:“Đó là do thị lực cô không tốt.”

Hắn nhìn thanh niên bên cạnh một chút:“Cô nên học anh bạn nhỏ này tìm cửa hiệu làm mắt kính đeo đi.”

Cô gái đẹp thật sự lúc này ở không nổi nữa nên thất vọng rời đi.

Hoàng Đan không đi, nhìn người đàn ông nói chuyện với cảnh sát, nói một chút về quá trình, không có dị thường gì cả.

Giang Hoài đốt điếu thuốc, híp mắt hút một ngụm:“Sao cậu lại ở đây?”

Hoàng Đan thở phì phò.

Giang Hoài nghiêng mắt:“Thở gấp như vậy,chạy một đường tới à?”

Hắn chậc chậc:“Tuổi cậu còn trẻ,thân thể lại kém như vậy,rất thiếu hụt rèn luyện nha.”

Hoàng Đan gật đầu:“Đúng vậy.”

Nguyên chủ là trạch nam,lúc rèn luyện duy nhất là xem phim trên máy tính.

Hoàng Đan quét đến tay đang cầm điếu thuốc của người đàn ông, trên gan bàn tay có dán băng cá nhân,là cái giữa trưa cậu đưa cho anh ta.

Giang Hoài phủi phủi bụi trên ngực:“Xã hội rất loạn,lại có người hết lần này đến lần khác không có một chút ý thức an toàn nào.”

“Ví cô gái kia còn đang mở ra,cô ta chỉ lo thể hiện sức hấp dẫn của mình truớc mặt tôi nên vẫn không phát hiện ra được.”

Hoàng Đan nói:“Tại sao anh không nói?”

Đầu lưỡi Giang Hoài đưa một chút lên hàm răng:“Không mang theo đầu óc đi ra ngoài, nói cái gì cũng vô dụng.”

Người đàn ông này chính nghĩa, cũng rất lạnh lùng.

Hoàng Đan nhớ kỹ tin tức này.

Thời điểm qua đường cái, Hoàng Đan đi phía trước, đột nhiên có một chiếc xe con màu trắng lái qua bên trái chạy đến vị trí của cậu.

Trong nháy mắt,cậu cái gì cũng không có làm, đều quên hết.

Trong khoảnh khắc,áo phía  sau của Hoàng Đan được một bàn tay lớn bắt lấy,cậu bị một sức mạnh túm ra khỏi chỗ đó, bên tai là tiếng gầm gừ của người đàn ông:“Cậu con mẹ nó đi kiểu gì vậy hả? Không thấy có xe chạy đến sao!”

Trong lòng Giang Hoài rất rõ,bên sai là tài xế lái xe chạy lên lối đi bộ, không phải điều khiển xe lúc đang say thì chính là bệnh thần kinh.

Nhưng hắn không biết tại sao từ trong miệng lại phát ra những lời này.

Giờ khắc này, phản ứng đầu tiên của Giang Hoài là đau đầu,phản ứng thứ hai đau tim, sau đó hắn phát giác toàn thân xương cốt của mình đều đau.

Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn,hồn Hoàng Đan vẫn chưa ổn định lại.

Có câu nói đúng ơi là đúng, vĩnh viễn không biết tiếp theo giây sẽ xảy ra chuyện gì.

Chiếc xe đụng lên bồn hoa,khiến cho mọi người xung quanh vây lại xem.

Cảnh xác giao thông đến hỏi tình tình sau đó kiểm tra đo lường, biết xe chủ điều khiển xe trong lúc đang say thì trực tiếp dẫn người đi.

Hoàng Đan ổn lại,cậu nhìn xem xung quanh thì phát hiện người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, tình huống không đúng cho lắm nên liền đi qua hỏi:“Không sao chứ?”

Giang Hoài nhắm chặt mắt, một giọt mồ hôi lạnh từ trên mi mắt nhỏ giọt xuống:“Cậu đi trước đi.”

Giọng hắn khàn khàn,hơi thở hỗn loạn, hô hấp nặng nhọc,dáng vẻ không được.

Hoàng Đan không đi, ngồi xổm xuống nói:“Anh không sao chứ?”

“Ông đây có thể có chuyện gì?”Cảm xúc Giang Hoài cáu kỉnh:“Kêu cậu đi đi,cậu không nghe thấy à? Lỗ tai điếc sao?”

Hoàng Đan nói:“Cùng nhau đi.”

Giang Hoài đi không được, hai chân hắn như nhũn ra, trái tim nhảy lên kịch liệt,tình trạng do hoảng sợ quá độ gây ra.