Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 13: Chỉ đạo diễn xuất




Tiểu thiếu gia từng đến nhà Thẩm Văn Hiên rất nhiều lần nhưng lần đầu tiên có cảm giác chột dạ như thế này.

Hai người nhón chân bước lên cầu thang, bước chân nhẹ nhàng như mang đệm thịt của mèo nhỏ, vèo một cái lẩn vào trong phòng Thẩm Văn Hiên.

Dì giúp việc đứng dưới lầu nhìn hai đứa trẻ đầy khó hiểu, mang ít hoa quả lên cho bọn nó cũng bị từ chối.

Nhà của Thẩm Văn Hiên cách nhà họ Chung cũng không quá xa, đứng trong cửa sổ nhìn ra ngoài đã có thể nhìn thấy nóc nhà họ Chung.

Tiểu thiếu gia dán hai mắt lên cửa sổ, cứ có cảm giác chột dạ, không biết nên nhìn vào đâu, mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Thẩm Văn Hiên cam đoan với cậu “Bố mẹ tớ không có nhà”

Hai người buông rèm cửa xuống, nghiêm túc che kín cửa sổ kính, khóa cả cửa ra vào.

Sau đó mới lén lút mở máy tính của Thẩm Văn Hiên lên.

Bên bàn còn xếp cả đống bài tập của cả hai, tiểu thiếu gia làm bài nhanh như gió còn ngoại lệ một lần để Thẩm Văn Hiên chép bài, thế mà vẫn nghiêm trang chững chạc nói “Chỉ một lần này thôi đấy.”

Thẩm Văn Hiên chẳng thèm để ý cậu, vội vàng mở chỗ hàng cất giấu trong máy tính ra.

Tiểu thiếu gia ôm chân ngồi trên đất, hếch cằm lên, tò mò hỏi Thẩm Văn Hiên “Sao cậu lại có mấy cái này? Cậu không thích con gái à?”

Thẩm Văn Hiên cầm chuột máy tính click loạn lên, gãi gãi tóc, muốn giải thích với tiểu thiếu gia nhưng lại cảm thấy không biết phải nói thế nào.

“Thì thế… dạo này có một người, một người con trai rất tốt, rất tốt với tớ, tỏ tình với tớ”

Cậu ta còn chưa nói xong.

Tiểu thiếu gia nghiêng đầu hỏi “Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu?”

Suýt nữa thì Thẩm Văn Hiên ngã lăn từ trên ghế xuống, nhìn tiểu thiếu gia bằng vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp “Sao sao sao sao cậu biết?”

Học bá mấy người đều biết thuật đọc tâm hả???

Tiểu thiếu gia vẻ mặt vô tội “Gần đây cậu chỉ ở bên cạnh cậu ta thôi”

Thẩm Văn Hiên trưng ra cái vẻ mặt như vừa bị sét đánh.

Tiểu thiếu gia kéo áo cậu ta “Cậu nhận lời Hàn Dữ Tiếu chưa? Cho nên mới muốn xem chuyện đó giữa đàn ông với đàn ông?”

“Không phải!” Thẩm Văn Hiên như mèo con xù lông, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên “Tớ thích con gái mà!”

“Ồ…” Tiểu thiếu gia dài giọng, nhìn Thẩm Văn Hiên rồi lại chỉ về hướng màn hình máy tính.

Thẩm Văn Hiên thẹn quá hóa giận “Cậu còn nói tiếp thì tớ không cho xem nữa!”

Tiểu thiếu gia ngậm miệng luôn, còn làm động tác kéo khóa miệng.

Con thuyền nhỏ hữu nghị xóc nảy nhiều lần cuối cùng cũng tạm thời vững vàng.

~~~*~~~

Thẩm Văn Hiên cũng không biết mình tải được loại phim gì về, cho nên lúc video đầu tiên chiếu hình ảnh ba người đàn ông vạm vỡ, cả cậu ta và tiểu thiếu gia đều mang cái vẻ mặt mơ màng.

“Có cả người quay phim nữa à?” Cậu ta hỏi tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc “Người quay phim thì sẽ không xuất hiện trong ống kính đâu, hẳn là đạo diễn chỉ đạo diễn xuất nhỉ?”

Thẩm Văn Hiên hiểu ra, cảm thấy tiểu thiếu gia nói rất có lý. Hai người đàn ông làm chuyện khó như vậy nhất định phải có người hướng dẫn.

Giây tiếp theo, họ nhìn thấy ba người đàn ông hôn nhau, rồi bắt đầu cởi quần áo…

Thẩm Văn Hiên vội vã tắt video.

Tiểu thiếu gia im lặng vùi mặt vào trong chăn, chỉ để hở hai cái tai đỏ bừng