Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 12-1: Ay sưa đêm trung thu




12.1

Tạ Đắc ngồi ngay ngắn tại bàn chủ tọa trong cuộc họp, thấy mọi người bên dưới hiện vẻ mặt uể oải, ngắt lời trình bày của giám đốc bộ phận tài vụ, “Ăn cơm trước, nửa tiếng sau tiếp tục.” Các vị trưởng phòng và giám đốc đều nhao nhao chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành. Trên hành lang bên ngoài có người ở phát cơm hộp. Tạ Đắc đi qua lấy một phần, trên đường về phòng làm việc thấy phòng tiếp khách có đèn, tiện tay gõ gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Tân Ý Điền buồn chán đứng chỗ cửa sổ ngắm cảnh đêm, nghe được tiếng gõ cửa thì quay đầu lại. Tạ Đắcthấy cô, rất bất ngờ, “Đến đây lúc nào?”

“Năm giờ mười phút.” Cô trả lời với vẻ mặt không biểu cảm.

Tạ Đắc giơ cổ tay nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi.”Đã ăn chưa?” Cậu hỏi. Thấy cô sa sầm mặt không nói lời nào, liền đem hộp cơm trong tay đưa cô, tự mình ra ngoài lấy thêm một hộp, sau đó ngồi ở sofa nhai thức ăn đầy miệng. Tân Ý Điền cũng đói bụng, yên lặng ngồi xuống đối diện cậu. Mở ra thấy thức ăn nhanh, lại là món thịt xào trứng cô không thích, nhất thời mất hứng ăn uống.

“Sao lại không ăn?”

“Bình thường cậu hay ăn thứ này? Mua bên ngoài?” Cô cầm đôi đũa, lựa trứng gà trong đó để ăn.

“Về mặt ăn uống tôi không xoi mói, có cái gì ăn cái đó.” Cậu ăn rất nhanh, một hộp cơm to nhanh chóng thấy đáy.

Tân Ý Điền ngoại trừ vị mặn thì không ăn ra vị nào nữa. Cô đứng dậy rót nước, cũng rót cho cậu một ly, trong lòng rất nhiều cảm xúc, sắc mặt tự nhiên mà trở nên dịu dàng trở lại, “Cậu ăn chậm một chút, phần của tôi cho cậu.” Cô đẩy hộp cơm hầu như không đụng đến đưa trước mặt cậu.

Tạ Đắc ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, ăn hết phần cơm còn thừa lại của cô. Cậu uống nước xong, rút tờ khăn giấy lau miệng nói: “Tôi còn phải họp, không thể đưa em về. Tôi gọi Đổng Toàn đưa em– “

“Không cần!” Cô từ chối nhanh chóng, “Tôi tự mình về, không cần người đưa. Tinh dầu đâu?”

Tạ Đắc nhìn cô một cái thật sâu, thấy sắc mặt cô không tốt, thái độ kiên quyết, không có gò ép, ném khăn giấy vào thùng rác, chậm như rùa mà bảo: “Ở nhà.”

“Vậy cậu bắt tôi đến công ty cậu!” Cô lớn tiếng trách mắng, trừng cậu thở phì phì.

Tạ Đắc không phản ứng, cầm lấy túi xách của cô ở trên sofa đưa cô. Hai người đứng rất gần, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của nhau. Cậu từ trên nhìn xuống cô khẽ nói:”Tôi tưởng em sẽ không đến.”

Tân Ý Điền tức giận không thể kìm nổi, giậm chân quát: “Tôi đợi lâu như vậy!”

“Được rồi, được rồi –” Tạ Đắc liên tục dỗ cô, đẩy lưng cô ra ngoài phòng tiếp khách, “Lát nữa tôi bảo người đến trả em. Em ở đâu? Thẩm gia? Vẫn địa chỉ trước đây, chưa có dọn nhà chứ? Tôi đưa em xuống, tự em bắt xe, năm phút nữa tôi còn phải lên họp.”

Cô tức giận lẩm bẩm: “Cậu cả ngày rốt cuộc đang bận cái gì? Ăn cũng không có thời gian để ăn cho tử tế!”

Cô không bắt xe đi ngay, mà là đi cửa hàng mua kem dưỡng da dùng tạm. Đi ra thấy ven đường thấy có bảng hiệu “Bánh bao canh Tô Ký”, bỗng nhớ những ngày đại học cùng bạn bè đến “Tô Ký” chén một bữa ngon, hoài niệm dâng trong lòng.

Cửa hiệu “Tô Ký” từ chật chội đơn sơ đã trở thành sạch sẽ rộng rãi, nhưng mùi vị ngon tuyệt hoàn toàn giống như trước đây. Cô cực vui ăn ngấu nghiến hưởng thụ mỹ thực, ăn xong còn mua thêm một phần. Theo đường cũ quay về đi đến phía dưới tòa nhà Tạ thị, gọi điện thoại giao bánh bao canh gạch cua cho Đổng Toàn. Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ hiểu rõ và vui mừng của Đổng Toàn, cô vô cùng ngại ngùng, liền giải thích thừa thãi “Tạ Đắc nhờ tôi mua, anh đưa cậu ta làm bữa khuya.”

Ngày hôm sau cô đem quần áo sơ sinh đưa Hà Chân, hai người ngồi trong phòng ăn cho giáo viênThượng Đại ăn bữa trưa. Hà Chân nói với vẻ không thể tin nổi: “Ngụy Tiên thật sự ở chung với Vương Nghi Thất à? Cậu thế này không phải dẫn sói vào nhà sao?” Cô thở dài, tự giễu: “Gì mà dẫn sói vào nhà, là giang sơn đổi chủ rồi!” Hà Chân phát biểu xong cảm khái một hồi, vỗ tay cô nói: “Không ngờ Ngụy Tiên là người như vậy, chúng ta không cần anh ta! Đàn ông như quần áo, cũ không đi, mới sẽ không đến.”

Tân Ý Điền hai tay khoanh ngực hỏi cô: “Cậu nói tớ có điểm nào kém Vương Nghi Thất? Không đẹp bằng cô ta?” Cô thật sự hoài nghi rằng Vương Nghi Thất về mặt tình dục có phải khiến cho Ngụy Tiên ngạc nhiên mừng rỡ hay không, đương nhiên chuyện riêng tư thế này cô không cách nào đem ra thảo luận trước mặt Hà Chân.

Hà Chân cố sức ho một tiếng, vỗ ngực bảo: “Cậu đừng có rối rắm nữa, mau chóng quên béng chuyện này đi. Chúng ta kiếm một người tốt hơn Ngụy Tiên, cho tức chết bọn họ! Đúng rồi, Tạ Đắc không phải vừa trẻ, lại có tiền, trông lại đẹp trai sao, cậu ta dường như rất thích cậu, cậu dứt khoát cùng chung với cậu ta là được rồi!”

“Đừng có mà nghĩ bậy bạ –” Tân Ý Điền không hài lòng cắt ngang cô.

“Tạ Đắc có chỗ nào không được? Làm sao cậu lại bài xích cậu ta! Bây giờ tình chị em rất thịnh hành đó.”

Tân Ý Điền trừng mắt liếc cô, buồn bực nói: “Căn bản là cậu không biết cậu ta. Tớ vẫn thích sống với người có tính cách kiện toàn hơn.”

Hà Chân nhất thời ngây người, hồi sau mới hỏi: “Lẽ nào tính cách cậu ta có khiếm khuyết? Có điều cậu ta xem ra quả thực rất không thích nói chuyện, làm người ta có cảm giác phiền muộn. Tớ cứ tưởng kẻ có tiền đều như vậy, rất đề phòng người khác, không dễ dàng thân cận.” Dừng một lúc cô lại nói: “Kỳ thực, nếu phân tích tỉ mỉ, mỗi người ít nhiều đều có một tí vấn đề không thế này thì thế khác. Có khi về mặt tính cách, có khi về mặt tâm lý, vàng không phải vàng mười, thì con người cũng không hoàn mỹ thôi. Nhân cách Ngụy Tiên dù sao cũng kiện toàn đấy, cũng đâu phải rập khuôn quy củ!”

Tân Ý Điền bất đắc dĩ nhìn cô, “Được rồi, được rồi, ý tốt của cậu tớ xin nhận, mình đổi chủ đề khác đi. Dạo này cậu sao rồi? Có chuyện gì vui không?”

Hà Chân nghĩ nghĩ, vỗ tay nói: “A, đúng rồi! Tôn Quý Thanh cậu còn nhớ chứ? Lần trước anh ta gọi điện cho tớ, hỏi tớ mượn phòng học. Cuối tuần này bọn họ muốn họp lớp. Mọi người biết tớ làm giảng viên Thượng Đại, hỏi tớ mượn địa điểm tổ chức họp lớp.”

“Ai?” Tân Ý Điền nhất thời không phản ứng kịp.

“Học trưởng Tôn đó, trước đây không phải cậu có qua lại với anh ta một thời gian sao?”

“Á, cái người rất thích ăn kẹo!” Tân Ý Điền đã nhớ ra, liền bụm miệng cười, “Bây giờ anh ta thế nào? Kết hôn chưa? Làm ở đâu?”

“Anh ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi vào Trung Thạch Hóa (Tổng công ty Dầu khí và Hóa chất Trung Quốc). Wow, bây giờ ghê gớm lắm, có nhà có xe, phúc lợi này nọ phải gọi là quá được đi, là kim quy tế (chàng rể giàu có) đó! Không ít đàn bà con gái thanh niên thèm thuồng anh ta.”

“Anh ta còn chưa kết hôn? Tuổi tác cũng không nhỏ đâu?”

“Aiz, người ta mới ba mươi, thanh niên nổi tiếng lại anh tuấn, nhất là ở cái nơi dầu chảy phì nhiêu như Trung Thạch Hóa– “

“Tớ cảm thấy hứng thú hơn chính là –” Tân Ý Điền nhịn không được bật cười, “Bây giờ anh ta ra đường có phải trong túi còn chứa một bó lớn kẹo que hay không, ha ha ha — “

Vậy mà nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tôn Quý Thanh gọi điện thoại tới hỏi Hà Chân có ở trường học không, anh ta tiện đường ghé qua lấy chìa khóa phòng học. Hà Chân bảo anh ta chờ cô ở dưới lầu thí nghiệm. Hai người vội vã ăn xong, tính tiền rời khỏi.

Tôn Quý Thanh không cao không thấp, dáng người gầy mà không yếu, bỏ được vẻ ngây ngô non nớt thời sinh viên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân trở nên thành thục mà vững vàng. Anh liếc sơ thì đã nhận ra Tân Ý Điền, cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng ở đây! Lần trước nghe người ta nói em đã về nước, sắp kết hôn rồi.”

Hà Chân lo lắng nhìn Tân Ý Điền một cái. Người kia điềm nhiên như không mà nói: “Đâu có, em vẫn độc thân. Anh nghe ai nói thế? Lại nhầm lẫn gì rồi?”

“Phải không?” vẻ mặt Tôn Quý Thanh xấu hổ, sờ sờ mũi nói: “Vậy có thể anh nghe nhầm rồi.”

Hà Chân dẫn anh ta xem phòng học. “Đủ lớn không? Đây là phòng học lớn nhất của khoa tụi em, mở hội khiêu vũ cũng đủ đó.” Anh gật đầu, “Không sai, không sai, phía trước xếp bàn thành chữ L, áp dụng hình thứctiệc đứng; phía sau để trống, dựng một sân khấu, ca hát nhảy múa đều được. Chủ đề được gọi là ‘Tái hiện hôm qua’!”

“Good idea!” Tân Ý Điền vỗ tay tán thưởng, “Chủ ý không tệ!”

Anh cực lực mời, “Tối ngày mốt mấy em cũng đến đây đi! Thứ Sáu, chắc là không có việc. Đến đây đi, đến đây đi, nhiều người vui hơn!”

Tân Ý Điền cười chối từ, “Buổi họp lớp của các anh, vớ vẩn như tụi em đến xem náo nhiệt gì.”

“Đâu phải chỉ mỗi lớp anh, chỉ cần là Thượng Đại, mặc kệ là đàn anh, đàn chị, hay là mấy em lớp dưới, đều có thể đến, dẫn theo người nhà cũng được luôn.”

Hà Chân nói: “Vậy chẳng phải có rất nhiều người đến?”

“Đúng vậy, nếu không anh hỏi em mượn phòng học lớn vậy để làm gì? Đêm say sưa giữa mùa thu đấy!”

Hà Chân nghe thế liền hưng phấn, chọc cánh tay Tân Ý Điền hỏi: “Cậu đi không? Đến lúc đó có thể gặp lại rất nhiều bạn cũ đó.”

Tân Ý Điền có chút động tâm, do dự nói: “Tối thứ Sáu ư — “

Hà Chân xúc giục bảo: “Cậu lại chẳng có việc, một mình buồn bực ở nhà làm gì, đối diện với cái tivi và bắp rang ngây ra? Coi như ra ngoài giải sầu cũng tốt mà! Tớ rất chờ mong, đã lâu không náo nhiệt như vậy!”

Tân Ý Điền xoay người lại, đối diện Tôn Quý Thanh cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Tôn Quý Thanh thấy cô nở nụ cười long lanh trong tích tắc, giật mình một lúc nói: “Bảy tám năm rồi, thật sự em một chút cũng không thay đổi.”

Tân Ý Điền trêu đùa: “Học trưởng anh thay đổi nha –” cô chỉ chỉ vào đôi mắt của đối phương, “Không còn đeo mắt kính nữa, rất cool!”

Đối phương cười rộ lên, “He he, thay đổi ẩn hình.”