Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 18-2




18.2

Tạ Đắc nhớ tới lúc nhỏ hồ đồ cho Tân Ý Điền uống nước trái cây có bỏ thuốc ngủ, vẫn rất áy náy, cậu không ngờ sẽ tạo ra kết cuộc tồi tệ đến vậy. Ông trời không quên trừng phạt cậu, bây giờ cuối cùng đã đến rồi.

Nửa đêm Tân Ý Điền tỉnh dậy đi WC, thấy điện thoại di động trên bàn máy tính nhấp nháy báo có tin nhắn mới, mở ra xem, là tin nhắn của Tạ Đắc, chỉ có hai chữ: xin lỗi. Đã rạng sáng đồng hồ điểm ba giờ bốn mươi bảy phút. Cô ngồi ghế yên lặng một hồi, sau đó nhắn lại, “Đi ngủ sớm một chút.”

Điện thoại của đối phương liền gọi đến, “Còn chưa ngủ?”

“Ngủ được một lúc, mới tỉnh. Còn anh, vẫn không ngủ?”

“Ngủ không được.”

Tân Ý Điền suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Sự việc ấy em đã quên rồi, anh đừng để trong lòng.”

“Ừ.” Không ai có thể giải thích được sự kiện xảy ra vào hè năm mười sáu tuổi ấy đã ảnh hưởng sâu sắc cực độ đến cậu ra sao. Tâm sinh lý từ một cậu bé trở thành một người đàn ông, mà sự ra đi của Tân Ý Điền lại khiến tâm lý cậu trưởng thành sớm hơn. Loạiảnh hưởng này chẳng những không dần phai nhạt theo thời gian mà lại liên tục duy trì đổi mới, lớn lên theo sự trưởng thành và sự biến đổi tâm lý của cậu, mỗi một lần nhớ lại, cảm nhận và thể nghiệm càng tăng thêm một bậc.

Cậu lại nhớ lại Tân Ý Điền nằm nghiêng trên giường, hình ảnh ánh nắng bao phủ làn da toàn thân cô, cô nhắm mắt ngủ say, dáng vẻ ngọt ngào thánh thiện. Tim cậu đột nhiên bị sít chặt, chặt đến khó chịu, không tự chủ được gọi tên cô, “Tân Ý, Tân Ý — “

“Ừm?”

“Anh rất sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ mình càng ngày càng có lòng tham không đáy.” Trước đây cậu chỉ cần thấy cô là đã mãn nguyện rồi, dần dần trở thành kẻ độc chiếm cô, sau đó có được cô, hiện tại –, cậu không những muốn cô thuộc về cậu, còn muốn cô yêu cậu. Cậu đối với cô dường như mãi mãi không có cách nào thỏa mãn.

Tân Ý Điền cũng không hiểu cậu thật sự muốn nói gì, nói giỡn, “Cẩn thận nhân tâm tham lam, rắn mà đòi nuốt voi nha!”

“Đúng vậy, anh nên biết vừa đủ.” Cậu tự giễu.

“Về việc đến nhà anh, em có nghĩ tới.” Tân Ý Điền đột nhiên nhắc vấn đề mà thời gian qua cô luôn né tránh, “Sức khỏe mẹ anh không tốt, em nên thăm bác. Chỉ đơn giản đến thăm hỏi, có thể chứ?”

Cậu có chút thất vọng, ý định ban đầu của cậu là để người lớn hai nhà gặp nhau ăn bữa cơm, cùng nhau bạn chuyện hôn sự của họ.”Vậy em muốn đến lúc nào?”

“Nhanh nhất cũng phải cuối tháng này, em muốn chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì? Cũng không phải đi thi.”

“Không riêng gì chuẩn bị tâm lý, còn chuẩn bị lễ vật mà. Em muốn mua vài bộ quần áo trẻ trung, cũng muốn làm tóc, làm cho mình xinh đẹp tươi tắn. Còn có quà tặng, mẹ anh thích cái gì?”

“Đừng lãng phí. Nếu như em muốn mua, tặng hoa được rồi.”

“Hoa gì?”

Cậu khựng lại rồi nói: “Cát cánh.”

“Chỉ mua mộ bó hoa? Được không vậy? Sẽ không thất lễ chứ?”

“Em đến là món quà tốt nhất.”

Cô nhoẻn miệng cười, cố ý thở dài nói: “Aizz, vì những lời này của anh, em cũng không thể làm rùa đen rụt đầu.”

Tân Ý Điền gạt mẹ trở về Thượng Lâm, sáng thứ sáu đã đến Tạ gia – nơi lâu nay chưa đặt chân tới, khi ngang qua sân nhà, cô nhìn thấy trước mắt là hoa lá, cây cỏ quen thuộc, cảm thán nói: “Nhà anh hầu như không có thay đổi nào, vẫn như xưa, ngoại trừ hoa cỏ cây cối lớn lên tươi tốt.”

Tạ Đắc và cô sóng vai đi, tâm tình rất tốt, hỏi: “Thăm lại chốn xưa, cảm giác làm sao?”

“Không tệ.” Cô mỉm cười.

Bác giúp việc Tạ gia ra đón họ, nhận hoa và trái cây tươi do Tân Ý Điền mang đến, “Bà chủ đau đầu, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tạ Đắc “Dạ” một tiếng, tỏ ý đã biết, “Đừng làm ồn bà ấy, chừng nào ăn thì gọi.” lại nói với Tân Ý Điền: “Nhà anh có chút quạnh quẽ, em cứ ngồi đi.”

Tân Ý Điền liếc mắt thấy bình hoa pha lê đặt trên bệ cửa sổ, bên trong cắm một bó hoa cát cánh trắng, trên lá đã lấm tấm đốm vàng, cánh hoa rụng gần một nửa, bảo: “Hoa này hơi héo rồi, đúng lúc thay hoa em mới mua vào đi.” Tạ Đắc chần chừ một lúc, đem bình hoa lại, bỏ hoa cũ ra, thay nước. Hai người ngồi trên sofa, một người tỉa nhánh, một người cắm hoa. Tân Ý Điền đem mấy nhánh bông bi cắm vào tô điểm thêm cho đẹp, vỗ tay cười nói: “Trắng xanh đan xen, thanh nhã hợp lòng người, đẹp chứ?” Cô đứng lên định đặt bình hoa lại cửa sổ, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh quát lớn: “Ai cho cô đụng đến bình hoa của tôi?” Cô sợ giật nảy mình, suýt chút bình hoa ôm trong người rơi xuống đất, tay chân luống cuống đặt bình hoa lên bệ cửa.

Mẹ Tạ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản màu xám, đầu tóc bù xù đứng ở cầu thang tầng hai, tay vịn cầu thang nhìn xuống Tân Ý Điền, tỏ vẻ không hài lòng. Tạ Đắc ngẩng đầu nhìn bà, cười nói: “Mẹ, mẹ dậy rồi. Bình hoa là con lấy, hôm nay mẹ quên thay nước phải không?” Mẹ Tạ đùng đùng xuống lầu, lườm Tân Ý Điền một cái, dùng giọng điệu giáo huấn: “Con nít phải nghe lời, đừng lộn xộn đụng vào đồ người khác, biết không?” Tân Ý Điền gật đầu liên tục, “Dạ biết.” Bà lại hỏi: “Mấy giờ rồi?” Tân Ý Điền vội nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh nhảu trả lời: “Mười một giờ hai mươi tám phút.” Bà quay đầu nói với Tạ Đắc: “Mười một rưỡi rồi, anh con sao còn chưa về? Hôm nay là thứ sáu, nó đâu cần đi học. Con đi ra ngoài tìm xem, cả nhà chờ nó ăn cơm đó.”

Tạ Đắc theo lời bà đáp: “Dạ, con đi tìm ngay.” Nói xong ra ngoài, dùng mắt ra hiệu với Tân Ý Điền, cô vội theo đi ra ngoài. Hai người đứng ở vườn hoa bên ngoài nói chuyện.

“Tình trạng mẹ anh em cũng thấy rồi đó, bà ở đây –” Tạ Đắc chỉ chỉ đầu, “Lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ. Trước đây còn khỏe, hai năm gần đây càng lúc càng nặng. Mẹ vẫn cho rằng anh hai còn sống, chỉ là ra ngoài chơi không về nhà. Ngày anh ấy mất, trước khi ra ngoài nói với mẹ là đi bơi, trí nhớ của bà vẫn dừng lại ở khoảnh khắc đó. Mẹ anh nói gì, em nghe thì nghe, đừng để trong lòng.”

Tân Ý Điền gật đầu. Cô tưởng tượng hình ảnh Tạ Hậu mười sáu tuổi để đầu đinh, mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần dài xanh đen, bên trong mặc quần bơi, vô cùng cao hứng đi chơi. Đó là hình ảnh cuối cùng anh lưu lại trong mọi người ở thế giới này. Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến, vẫn rất buồn bã.

Lần cuối cô gặp anh là ở đâu? Trong phòng học? Trong phòng thi? Hay trên sân vận động? Hình như không phải. A, đúng rồi, cô nhớ ra rồi!

Môn cuối cùng của kỳ thi là số học, cô chưa làm xong, bị thầy giám thị thu bài. Cô đợi mọi người về hết rồi mới mặt trắng môi tái lững thững bước ra phòng thi, trên hành lang dưới lầu gặp phải anh đang dựa vào lan can ngẩng đầu nhìn trời. Anh thấy cô, đi tới hỏi cô làm sao vậy. Cô lắc đầu, khi xuống bậc cầu thang hơi đảo. Anh vươn tay kịp thời đỡ cô, sau đó nói một câu. Khi đó tâm tình cô rất kém cỏi, không có chú ý, chẳng buồn nói câu nào đeo ba lô đi. Lúc đó anh đã nói gì? Bây giờ cô có cô gắng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Câu nói cuối cùng của anh rốt cuộc là gì? Tân Ý Điền đau khổ suy tư.

Khi Tạ Đắc nói nói chuyện với cô thì cô để hồn vía lên mây, không ngừng lặp lại: “A –, anh nói gì?” luôn bắt cậu một câu lặp hai lần. Tạ Đắc nheo mắt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt khó dò, tựa như có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, thở dài: “Chúng ta vào trong ăn cơm đi.”

Mẹ Tạ ăn cơm vẫn còn hỏi: “Anh con còn chưa về sao?” Tạ Đắc bình tĩnh đáp lại: “Anh hai nói con là ăn ở bên ngoài, kêu chúng ta ăn trước đi. Mẹ, đây là Tân Ý, cô ấy đến thăm mẹ.” Tân Ý Điền vội gọi một tiếng “Dì”. Mẹ Tạ liếc cô một cái, chẳng cảm thấy hứng thú, ngược lại làm vẻ mặt nghiêm túc nói với con trai: “Con còn nhỏ, đừng học người khác yêu sớm, nghe chưa? Phải học theo anh con, chăm chỉ đọc sách, năm nào cũng đứng nhất.”

Tạ Đắc dở khóc dở cười, “Được được được. Mẹ ăn đi, ăn nhiều một chút, mới khỏe được.”

Sau khi ăn xong, Tân Ý Điền cùng mẹ Tạ ngồi sofa uống trà, cô kiếm đề tài để nói: “Dì à, hình như dì rất thích hoa cát cánh. Con cũng rất thích, đặc biệt là hoa cát cánh trắng.” Mẹ Tạ chìm đắm trong suy nghĩ của bà không để ý lời cô. Tân Ý Điền có chút xấu hổ, hai người ngồi cùng nhau mà không nói gì, cảm giác thật kỳ lạ, đành phải tiếp tục kiên nhẫn nói: “Dì à, trước đây Tạ Hậu thích ăn món gì?”

Nhắc tới tên Tạ Hậu, mẹ Tạ lập tức quay đầu nhìn cô, ban đầu ánh mắt bà nhìn cô mờ mịt không có tiêu cự, dần dần trở nên sắc bén, mặt biến sắc, giọng điệu thẳng thắn hỏi: “Con là bạn gái Tạ Đắc? Hình như dì gặp con ở đâu rồi.” Tân Ý Điền không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu. Bà bắt đầu đề ra nghi vấn: “Con tên gì? Trong nhà có những ai? Ba mẹ làm gì?”

Tân Ý Điền bồn chồn nhìn bà, bắt đầu cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngẩng đầu nhìn chung quanh kiếm Tạ Đắc đang ở đâu.

Mẹ Tạ quan sát cô từ trên xuống dưới, nhớ lại con mình hồi nãy nói tên cô là Tân Ý, đột nhiên bật dậy, lật bàn. Tân Ý Điền tránh không kịp, toàn bộ nước trà nóng hổi văng vào người cô, bỏng rát làm cô kêu thét một tiếng, vội nhảy ra tránh. Mẹ Tạ chỉ vào mũi cô mắng: “Đứa con gái đê tiện này, dụ dỗ con tôi chưa đủ sao, còn dám đặt chân vào cửa nhà tôi? Hôm nay ở đây tôi nói cho rõ, cô dập tắt cái tư tưởng đó đi! Muốn vào Tạ gia? Không có cửa đâu! Tôi nói cô biết, cái nhà này có cô thì không có tôi, có tôi thì không có cô — “

Tạ Đắc nghe được động tĩnh liền chạy nhanh vào nhà, động tác thành thạo vội ôm lấy bà mẹ đang kích động, “Mẹ làm sao vậy? Mẹ bình tĩnh một chút, đừng làm bị thương mình– “

Tân Ý Điền vén vạt áo lên nhìn, da phần bụng sưng đỏ một mảng, đau như thiêu như đốt, lại vô duyên vô cớ bị mắng như tát nước vào mặt, nước mắt nhất thời khống chế không được theo gò má từng giọt rơi xuống.