Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 2-2: Gần như vậy, xa đến thế




2.2

Cậu chưa đi được mấy bước, điện thoại lại rung lên, hai chữ “Tân Ý” nhấp nháy trên màn hình. Còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, cậu đã ấn phím nghe đặt ngay bên tai.

“Lúc tôi đi làm để rơi điện thoại trên sofa trong phòng khách, về nhà mới thấy cuộc gọi của cậu.” Tân Ý Điền giải thích. Cô vừa nói vừa vào phòng ngủ, lần mò bật công tắc đèn trên tường, đột nhiên một tia sáng chói mắt xẹt qua, zzz một tiếng, phụt tắt hết đèn.

“Á?”

Tạ Đắc nghe thấy tiếng kêu khác thường của cô, hỏi làm sao vậy.

“Nổ bóng đèn rồi, trong nhà không có đồ dự phòng, tôi phải xuống lầu đi mua, lát nữa gọi lại cho cậu.” Cô vội vã nói xong liền ngắt điện thoại. Đến khi cô đi ra mới phát hiện toàn bộ căn nhà một mảng tối đen như mực, ánh đèn từ tầng lầu đối diện xuyên qua cửa sổ phòng bếp chiếu vào, cho thấy chẳng phải là bất ngờ cúp điện.

Cô bạn Tiểu Quách cùng thuê nhà từ trong phòng mình nhảy ra, gào oa oa: “Sao lại không có điện? Sao lại không có điện? Anime của em đang coi gần hết rồi, laptop đột nhiên tối đen!”

Cô lần lượt bật công tắc đèn từng phòng, y như cũ không thấy một tí ánh sáng, Tiểu Quách đi theo phía sau cô hỏi: “Hay là chưa đóng tiền điện?”

“Không thể nào? Lần trước chị đóng luôn một lần hơn 600 tiền điện.”

“Có lẽ lần này chúng ta xài quá nhiều. Bên ngoài khu phố có máy ATM của ngân hàng Công Thương, có thể nộp tiền điện, em đi nộp. Tối nay nhất định phải đem bộ anime này coi cho bằng hết, thà bị treo mỏ, hơn là đi chết.”

Chưa đến mười phút, Tiểu Quách thở hồng hộc chạy về nhà, người chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng: “Có điện chưa, có điện chưa?” Câu trả lời nhận được là một căn phòng tối tăm.

“Chị Tân, em qua nhà bạn em ở một đêm.” Cô mang theo laptop chạy đi mất. Tân Ý Điền đi vài bước, không đụng phải cái này thì cũng chạm phải cái kia, đành phải nhàm chán ngồi ngơ ngẩn trong phòng tối như bưng. Điện thoại nhắc nhở có tin nhắn mới, mở ra xem, lại là Tạ Đắc, hỏi cô đèn đóm xong hết chưa. Cô đáp chưa, lập tức cậu gọi điện thoại tới — “Sao thế?”

“Không biết nữa, tất cả đèn đóm trong nhà không sáng. Công ty quản lý nhà cũng tan sở rồi, chỉ đành đợi sáng mai mới giải quyết thôi.”

“Có thể do cường độ dòng điện quá lớn, cầu chì tự động ngắt. Chị lật công tắc xuống.”

“Cầu chì là cái gì? Công tắc ở đâu?” Cô nghe mà không hiểu ra sao.

Tạ Đắc bảo cô mở đồng hồ điện ra. Cô mò mẫm đến chỗ lên cầu thang, trên nắp đồng hồ điện treo một ổ khóa, mà chủ cho thuê nhà không có đưa chìa khóa cho cô. Tạ Đắc hỏi cô có mấy loại dụng cụ như kềm nhổ đinh hay không, bẻ khóa ra. Cô lắc đầu, “Không có. Nhưng tôi có thể hỏi mượn hàng xóm.” Ngụ đối diện cô là gia đình ba người địa phương, trong nhà ắt hẳn có mấy thứ dụng cụ này. Gõ cửa không thấy ai đáp, có lẽ họ dắt con đi chơi cuối tuần rồi.

Cô đành chịu mà quay về gọi điện cho Tạ Đắc. “Xem ra hết cách rồi. Bỏ đi, tắm rửa ngủ sớm một chút là được thôi.” Nghĩ đến chuyện tắm táp, lúc này cô mới nghĩ đến máy nước nóng cũng cần điện mà. Ngồi trong bóng tối, cô mới sâu sắc lĩnh hội được nhà bác học vĩ đại Edison.

“Thật ra vẫn còn cách.” Tạ Đắc dừng một chút nói, “Đem cái nắp bên ngoài tháo xuống là được.” Lúc nhỏ cậu không biết làm hỏng không ít thiết bị điện trong nhà.

“Tôi không biết làm sao mà tháo xuống.” Tân Ý Điền nhìn đồng hồ điện trên tường mà nhức đầu, khung bằng kim loại trên bề mặt lan ra áng sáng yếu ớt lạnh lẽo.

“Chị ở đâu?” Tạ Đắc vốn dĩ đã trở về phòng, lúc này cầm chìa khóa xe ra cửa.

“Cậu đến Bắc Kinh sao?” Tân Ý Điền ngạc nhiên mà hỏi, liền nói tiếp: “Không gì đâu, một đêm không có điện mà thôi, ngày mai bên quản lý nhà sẽ đến. Đêm rồi, cậu không cần đến đâu.”

“Không phiền đâu, đến nhanh thôi. Chị đi mua đèn cầy trước đi, dù sao tháo đồng hồ điện tôi cũng thành thạo.”

Tân Ý Điền bỗng nhiên bật cười, nhớ đến một việc lúc trẻ. Khi đó cậu ta vẫn là một cậu bé, miễn cưỡng có thể gọi là thiếu niên, giống như những cậu bé khác, mê mẩn với các loại thiết bị máy móc.

Cô thắp đèn cầy vừa mua, thu dọn qua loa phòng khách một chút, Tạ Đắc liền đến. Sau khi lên lầu cậu không vào nhà, xem trước đồng hồ điện một tí, nói cô cần phải tháo đinh ốc trên bốn góc nắp hộp xuống, Tân Ý Điền giơ đèn cầy kề sát cậu để thấy rõ hơn, nhón mũi chân ngửa mặt hỏi: “Tìm thấy cầu chì chưa?” Cô ngửi được trên người cậu tản mát ra một mùi hương ngòn ngọt nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không. Trong đầu vẫn lờ mờ đang nghĩ là thứ gì, mùi dầu gội đầu, sữa tắm cũng không có mùi hương dễ chịu như vậy, dầu thơm lại càng không nhẹ nhàng thoang thoảng như vậy.

Tạ Đắc tháo công tắc xuống, đèn trong nhà vẫn không có phản ứng. Cậu trầm ngâm một hồi, động tác thuần thục mà gỡ một chiếc đũa mỏng manh, đó là cái ống dài khoảng hai ba xen-ti-mét, đón lấy ánh sáng để nhìn, nói: “ống cầu chì nổ rồi.”

“Vậy phải làm sao?” Tân Ý Điền vẻ mặt thất vọng nhìn cậu.

“Đổi cái khác.” Bị cô dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhờ cậy, cậu cảm thấy mình biến thành một người hùng.

“Siêu thị ở ngoài có bán không?”

Cậu không biết rõ, vì vậy không lên tiếng.

Tân Ý Điền nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không chúng ta cùng đi? Tôi không biết phải mua loại nào nữa.” Anh mắt nhìn cậu tràn ngập mong mỏi và kỳ vọng.

Hai người xuống lầu, sánh vai đi đến một siêu thị lớn gần khu phố. Ngửi được mùi bánh mì bay ra từ quầy phía trong, lúc này Tân Ý Điền mới phát hiện mình đói bụng.”Tôi còn chưa ăn cơm nữa, cậu ăn chưa?”

Buổi tối cậu hầu như chưa ăn, vừa nãy lại bận liên tục, bây giờ cũng hơi đói bụng. Tân Ý Điền thấy cậu không nói lời nào, tự mình quyết định cầm hai khúc bánh ngọt, đi ra tính tiền, lấy một túi nhựa trong đó đưa cho cậu, “Ăn dằn bụng trước đi. Lát nữa có điện rồi tôi nấu cơm cho cậu, trên đường đi làm về sẵn dịp mua thức ăn rồi.” Nói xong áy náy cười với cậu.

Hai người vừa đi dọc đường vừa ăn. Tân Ý Điền hỏi cậu đến Bắc Kinh làm gì. Cậu theo sự thật mà nói, nói muốn mở một tòa nhà thương mại ở Bắc Kinh, trước mắt còn đang trong giai đoạn đàm phán, thủ tục phức tạp, phải cân đối các mặt có liên quan với nhau, sau đó cậu e rằng phải đến Bắc Kinh công tác thường xuyên.

Tân Ý Điền nghe cậu nói những việc này bình thường tự nhiên giống như đang bàn luận về thời tiết ăn uống, không khoe khoang cũng không oán giận, buộc phải dừng chân quan sát cậu tỉ mỉ, trong lòng khá nhiều xúc động, cười nói: “Ố là la –, người giàu có nha! Ngay cả nhà tôi còn chưa mua nổi nè.” Người trước mắt này, tuổi còn trẻ, đã phú lại quý, không còn là cậu thiếu niên hay nổi nóng mà cô quen thuộc nữa. Nghĩ đến mới nãy cậu vậy mà hạ mình vì cô tháo đồng hồ điện, trong một lúc không khỏi hoảng hốt, sợ hãi dâng lên lại có chút đắc ý. Nói cho cùng không phải ai cũng có vinh hạnh thế này, dù rằng sự việc đột nhiên xảy ra.

“Mua được rồi thì làm sao? Nhà cửa và hạnh phúc lại không phải từ đồng nghĩa.” Cậu không cho là đúng.

“Nhưng cũng không phải từ trái nghĩa mà!” Tân Ý Điền nói thầm, chính cậu có rất nhiều nhà cửa, đương nhiên không cách nào lĩnh hội được sự thê lương của bộ tộc vô gia cư ăn nhờ ở đậu chúng tôi đâu. Do đó thay đổi đề tài khác, “Ngày đó xuống máy bay, là Vương Nghi Thất đưa tôi về đó, tôi còn chưa cảm ơn em ấy tử tế.”

“Hai người làm sao mà biết nhau?”

“Trò chuyện tán gẫu liền quen thôi, lúc về Bắc Kinh chúng tôi ngồi cùng nhau đó.”

Cậu “Ờ” một tiếng, không hề nói thêm. Bóng đêm bao phủ khiến Tân Ý Điền không thấy rõ biểu hiện trên mặt cậu, âm thầm tự kiểm điểm có phải đã giẫm lên mìn nổ hay không, vạch áo cho người xem lưng. Cô tranh thủ cứu mình, chỉ vào quầy bán quà vặt phía trước nói: “Tôi muốn ăn kem.” Đi vào mua một hộp vùi đầu ăn, cái này dù sao sẽ không nói bậy nữa.

Tạ Đắc đem ống cầu chì mới mua thay vào, đèn điện sáng một chút lại tắt. Cậu thở dài, “Hết cách rồi, nổ đồng hồ điện rồi, chỉ có thể đổi đồng hồ điện.”

Lăn qua lăn lại đến bây giờ, Tân Ý Điền ngược lại không gấp gáp như lúc trước, không có điện thì không có điện, ngày mai bàn tiếp. Cô đứng ở nơi ánh đèn cầy yếu ớt cào ăn tiếp hộp kem mới nãy chưa ăn xong.

Không có việc gì làm, Tạ Đắc nhàm chán ngồi ghế sofa nhìn cô ăn kem. Bóng đêm từ bốn phương tám hướng vây quanh cậu, ngọn lửa trên đèn cầy lập lòe nhảy múa trước mắt cậu, giống như một cái miệng đang nhúc nhích lại giống như một trái tim đang đập.

Tân Ý Điền cào khoảng hai ba muỗng thì ăn hết kem, kiếm ly giấy rót nước đưa cho cậu, “Nước lạnh, không có nước nóng.” Cô làm ra một vẻ mặt xấu hổ, xoa xoa hai tay nói: “Tối nay thực sự làm phiền cậu rồi.”

Cậu chậm rãi đứng lên, “Cái gì cũng giúp không xong.”

“Nếu thế, là tôi vô dụng, trước đây những việc như điện nước đều là Ngụy Tiên làm hết. Làm hại cậu bữa cơm cũng không ăn được, bận cả tối mang bụng trống rỗng về nhà, thực sự là ngại quá.”

Cô nói khách khí như vậy, khoảng cách hai người chợt đẩy xa hơn. Bốn phía vắng vẻ không tiếng động, cái bóng cô dưới sự chiếu rọi của ánh đèn cầy biến thành một người cao to, từ mặt đất kéo thẳng lên đến trần nhà. Tạ Đắc nhìn cô trầm mặc không nói, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi đi đây”. Tân Ý Điền muốn đưa cậu xuống lầu, cậu nói một câu dứt khoát “Không cần”, đóng cửa rời khỏi.

Nghe tiếng bước chân cậu xuống lầu càng lúc càng xa, Tân Ý Điền ngồi vùi vào chỗ mà lúc này cậu ngồi. Đèn cầy sắp tàn, tia sáng như hạt đậu, cảnh này khiến cô đối với Tạ Đắc lúc nãy phải chăng trở nên mê hoặc, mà cuộc gọi của Ngụy Tiên khiến cô một lần nữa trở lại hiện thực.

Ngày hôm sau nhân viên công tác Cục điện tín đến đổi đồng hồ điện mới, kiểm tra đường dây phát hiện đèn treo trong phòng cô bị chập mạch.

Ngụy Tiên đi công tác trở về, bảo Tân Ý Điền đến nhà anh ăn cơm. Tân Ý Điền chôn trong chăn không chịu dậy, làm nũng nói: “Em không đi.”

“Ngoan, ăn một bữa rồi về.”

“Không cần, mẹ anh không thích em.”

“Nói bậy! Lúc nào mẹ cũng hỏi anh sao em không đến nhà ăn cơm.”

“Mắt thấy con trai một tay nuôi lớn sắp bị người khác cướp đi, trong lòng người phụ nữ nào sẽ sung sướng chứ? Em mới không cần tự đưa mình đến nhà làm bẽ mặt.”

Ngụy Tiên cười trách mắng cô, “Nói bậy nói bạ, em nhiều chuyện quá! Rành rành là mình lười biếng không muốn dậy.”

Nói là nói như thế, Tân Ý Điền vẫn ngoan ngoãn đến nhà họ Ngụy ăn trưa. Cô tay chân lanh lẹ giúp mẹ chồng tương lai nhặt rau, rửa rau, lột tỏi, bưng thức ăn, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho hai người lớn nhà họ Ngụy về một đứa con hiền dâu thảo. Trên bàn cơm, mẹ Phạm Hiểu Vân của Ngụy Tiên hỏi họ dự định kết hôn lúc nào.

Tân Ý Điền cắm đầu cắm cổ ăn. Ngụy Tiên nói còn sớm, không vội.

“Sớm cái gì nữa, con cũng gần ba mươi rồi.” Phạm Hiểu Vân giáo huấn con trai, lại quay đầu cười với Tân Ý Điền: “Theo thống kê khoa học này, độ tuổi sinh sản thuận lợi nhất là từ 24 đến 30 tuổi, một khi qua độ tuổi này, chính là những sản phụ lớn tuổi, rất nguy hiểm đó.”

Thà mặc kệ cái thống kê khoa học này có chính xác hay không, Tân Ý Điền chỉ có gật đầu “Ừm Ừ À” cho là có.

Đứng đầu cả nhà Ngụy Chí Thanh khụ một tiếng, nói: “Tuổi tác các con không nhỏ nữa, cũng nên cân nhắc việc kết hôn đi. Căn hộ ở Thược Dược Cư cho các con làm phòng tân hôn, trang trí tự mình trang trí. Hai ông bà già này mua cho tụi con dụng cụ gia đình, thế nào?”

Tân Ý Điền tự nhiên không dám đưa ra ý kiến phản đối. Ngụy Tiên suy nghĩ một chút nói: “Việc này còn phải hỏi qua mẹ của Điền Điền.” Dừng một chút lại nói giỡn: “Người ta nói không chừng chưa muốn đem con gái yêu gả cho con đâu.” Anh có khuôn mặt điển hình của người phương Bắc, mặt chữ điền, lông mày rậm, tầm vóc cao to cường tráng, khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn.

Phạm Hiểu Vân vỗ tay con trai với phong thái bảo vệ: “Không sợ, con trai mẹ cũng không kém! Đúng chứ?”

Tân Ý Điền nhíu mày với Ngụy Tiên, pha trò cười.