Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 3-1: Thất thương quyền [4]




3.1

Dạo này Tân Ý Điền khá là phiền muộn.

Dựa theo thông lệ phổ biến, hai người kết hôn, bên nhà trai cho nhà cửa, của hồi môn bên nhà gái ít nhất cũng phải là chiếc xe hơi có giá trị tầm tầm. Ba cô qua đời lúc cô còn học cấp hai, còn mẹ chỉ là một giáo viên tiểu học, tiền lương hai mươi năm qua có tăng cũng không vượt quá hai ngàn đồng, chẳng lẽ kêu cô hỏi cha dượng Thẩm Gia Sơn? Tiền du học năm thứ nhất là do Thẩm Gia Sơn chi ra, khi đó mặt tiền bạc cô không có độc lập, đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Do đó, cho dù Thẩm Gia Sơn có đem chiếc Rolls-Royce đưa trước mặt cô, cô tuyệt đối sẽ không nhận.

Nhưng mà cô không thể để cho một nhà già trẻ Ngụy gia coi thường cô. Lần trước Ngụy Tiên nói cô có chi tiền sửa sang, bởi vậy trên tờ chứng nhận bất động sản có thêm tên cô, kết quả gặp phải phản đối của những người có liên quan trong nhà. May là cô tính tình rộng rãi, nói đùa: “Có thêm tên hay không với việc đầu bạc răng long không có tí quan hệ nào, cũng không ảnh hưởng chúng ta đăng ký kết hôn. Cho nên giấy bất động sản này, cứ như ban đầu là hay nhất, giảm bớt phiền phức.” Trái lại Ngụy Tiên rất kiên trì, nói chờ đến khi họ kết hôn xong, nhất định phải thêm tên của cô vào.

Hai người quyết định về Tân gia một chuyến, chính xác mà nói, là Thẩm gia. Vương Nghi Thất được biết họ phải đi Thượng Lâm, “Thật tốt quá! Em cũng có việc phải đi, nhưng mà tự mình lái xe, đang muốn kiếm bạn đồng hành, nếu không một người mà lái xe suốt bảy tám tiếng đồng hồ thật sự chịu không thấu. Chừng nào thì anh chị đi? Em có thể chiều theo thời gian của hai người.”

Tân Ý Điền đối với đề nghị của cô vẫn do dự. Bất luận là đặc điểm, tính cách hay là những sự gặp gỡ, việc đã trải qua, hai người không phải cùng một loại người. Ngay từ đầu cô đã “Thế làm phiền em quá” để mượn cớ từ chối. Nhưng mà Vương Nghi Thất gọi điện thoại tới, thái độ thành khẩn mà nói: “Không phải anh chị làm phiền em, mà là em cần sự giúp đỡ của anh chị. Bạn trai chị biết lái xe chứ? Một mình em lái không nổi một đoạn đường xa như thế đâu.”

Tân Ý Điền hỏi ý kiến của Ngụy Tiên, anh nói có thể giảm bớt tiền vé máy bay, cớ sao mà không làm. Cô đành phải đồng ý thôi. Một buổi sáng thứ Sáu, ba người từ Bắc Kinh xuất phát.

Chiếc xe một mạch tiến về phía Nam, nhìn phong cảnh dọc đường nhàm chán mà lại tương tự nhau làm Tân Ý Điền mệt mỏi muốn ngủ. Lúc đầu là Vương Nghi Thất lái, lái rồi lái cho đến khi mí mắt nặng xuống, Ngụy Tiên lại không ngừng nói chuyện với cô để tránh làm cô buồn ngủ. Được nửa đường sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong xuôi, đổi thành Ngụy Tiên lái. Còn hơn để Vương Nghi Thất lái lạng qua lạng lại, Ngụy Tiên lái xe thận trọng như tính tình của anh, bởi vậy đến tận trời tối đen cả nhóm mới đến Thượng Lâm.

Sau khi đưa họ đến nơi cần đến, một mình Vương Nghi Thất lái xe đi.

Đứng trước cửa sắt nhà họ Thẩm, Tân Ý Điền tần ngần không bấm chuông. Mẹ Tân biết họ muốn tới, từ sáng sớm đã bắt đầu trông, rất chú ý nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe được tiếng xe, bà vội vàng chạy ra, mở cửa nhìn, vui vẻ nở nụ cười, trách mắng: “Đứng ngây ra ở bên ngoài làm gì? Mau vào, mau vào.” Nói xong tay bà xách hành lý trong tay Ngụy Tiên, hỏi anh: “Đi đường mệt không?”

“Bác à, để con cầm, để con cầm.” Ngụy Tiên vội đoạt hành lý, chuyển sự chú ý của bà, “Không mệt, chỉ là hơi đói bụng.”

Mẹ Tân nở nụ cười, “Cơm sắp xong rồi. Sáng sớm mẹ cố ý đến chợ cá phía nam mua một con ba ba thật lớn, chưng cách thủy đó.” Quay đầu nhìn kỹ khuôn mặt của con gái đang đứng ngay cái đèn trên hành lang, yêu thương mà nói: “Con sao lại gầy như này? Ở bên ngoài không có ăn no hay sao?”

Tân Ý Điền có chút dở khóc dở cười, “Đương nhiên ăn no mà.”

“Khí sắc cũng không tốt. Thân thể là năng lực cách mạng...”

Tân Ý Điền nhanh chóng cắt ngang bà, “Đó là do ngồi xe mệt thôi.”

Thẩm Gia Sơn nghe được tiếng động đi ra. Ông khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, vóc người gầy guộc, ánh mắt vẫn sắc bén như xưa, tư duy vẫn minh mẫn, mặc dù cơ thể có chút đau nhức vặt vãnh, nhưng không có bệnh gì to tát. Tân Ý Điền nhìn thấy ông, khách sáo gọi một tiếng “Bác Thẩm”. Ông nhiệt tình bắt chuyện hai người: “Ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.”

Tân Ý Điền giúp mẹ bưng thức ăn lên bàn. Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc áo sơ mi gắn đầy hột màu xanh ngọc, người sực nứt mùi nước hoa từ trên lầu đi xuống, mái tóc bóng lưỡng ẩm ướt chải hất phía sau. Cô chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra cậu thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói này là Thẩm Quân Hòa.

Thẩm Gia Sơn thấy thằng con thay giày, sắc mặt không vui mà nói: “Ăn xong đã, mày lại muốn đi đâu nữa?”

Thẩm Quân Hòa tăng tốc động tác, cầm chìa khóa xe, đầu cũng không quay lại chạy thẳng ra ngoài, tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào, “Đi ra ngoài một chút.”

Qua một lát, một người mặc đồ ngủ, cô gái sắc mặt tái nhợt như u hồn lướt vào phòng khách, tiến đến Thẩm Gia Sơn đang xem tin tức: “Ba có thể chỉnh nhỏ âm thanh một chút không? Con đau đầu, ồn muốn chết.” Thẩm Gia Sơn thở dài, tắt TV, ngồi vào bàn ăn.

Mẹ Tân cẩn thận dè dặt nói: “Quân An, người con hôm nay có khỏe hơn chút nào chưa?”

“Không có.” Mặt cô cứng nhắc không chút thay đổi mà nói.

“Còn Kỳ Kỳ? Đang ngủ sao?” Mẹ Tân thấy cô không trả lời, nhanh chóng múc một bát canh ba ba để trước mặt cô. Ngửi thấy mùi cá, cô nhíu nhíu mày, chụp cái bát đổ vào thùng rác bên chân, “Con không ăn cái này.” Cô ăn vài đũa rau xanh, một hột cơm cũng không đụng liền đi.

Mẹ Tân ở phía sau gọi một tiếng “Quân An”, Thẩm Gia Sơn không nhịn được nói: “Mặc kệ nó, chúng ta ăn.” Ông vô cùng thất vọng đối với đứa con gái này. Nhưng mà con gái không ra gì này, cuối cùng cũng là máu mủ mình sinh ra.

Cuộc trò chuyện bên bàn cơm đơn giản chỉ là một ít chuyện lặt vặt liên quan đến công việc và sinh hoạt. Cả nhà dường như không có hứng nói chuyện, vội vã ăn xong kết thúc bữa cơm.

Từ khi bắt đầu cấp hai Tân Ý Điền học nội trú trong trường, Thẩm gia cũng không có phòng riêng cho cô, do đó cùng với Ngụy Tiên ở phòng dành cho khách. Đứa bé phòng kế bên khóc ầm ĩ vẫn chưa dừng lại, làm cho cô không cách nào ngủ được. Mẹ Tân gõ cửa đi vào, ngồi đầu giường cô, nói nhỏ: “Quân An cũng đáng thương lắm, đứa bé sinh ra chưa được nửa năm thì ly hôn. Mọi người nên thông cảm cho nó một chút.”

“Con cái cũng có rồi, sao phải ly hôn?”

“Trước đây chúng nó kết hôn mẹ và lão Thẩm không tán thành. Thằng đó không phải người tốt, lừa gạt Quân An có thai đứa bé, cái này không kết hôn cũng phải kết hôn thôi. Bài bạc đem cả của hồi môn của Quân An thua sạch, trở mặt muốn ly hôn nó. Quân An chết sống không chịu. Lão Thẩm tức giận giậm chân, hận chính mình già cả mắt mờ, đem con gái gả cho thằng súc sinh như thế, bắt Quân An phải ly hôn. Quân an đứa trẻ này, tốt xấu chẳng phân biệt được, trái lại đi hận lão Thẩm.”

Tân Ý Điền nghe chuyện Thẩm gia cảm thấy như xem phim nhiều tập chiếu trên tivi, đối với việc này không có phát biểu ý kiến. Đứa bé phòng bên yên lặng được một lúc, lại khóc ré lên. Cô day day chân mày, hỏi: “Sao mà khóc dữ dội như vậy, một mình em ấy chăm sao?”

Mạ Tân gật đầu: “Nó đối với đứa bé bảo bối này rất bướng, không dễ dàng chịu cho người khác ôm. Mẹ không dám nhúng tay. Không biết đứa bé này xảy ra chuyện gì, cứ đến tối lại khóc.”

“Thế còn Thẩm Quân Hòa?”

“Quân Hòa? Quân Hòa dù sao suốt ngày không có ở nhà.”

“Họ không làm khó dễ mẹ chứ?”

“Này, mẹ đến đây nhiều năm như vậy rồi, có cái gì làm khó mẹ chứ.” Mẹ Tân cười cười với cô. Tân Ý Điền cảm thấy nụ cười của mẹ mình có chút miễn cưỡng.

“Lão Thẩm không tệ đâu.” Cuối cùng mẹ Tân nói một câu.

Tân Ý Điền tựa đầu giường nhìn nếp nhăn trên mặt mẹ mình, trong lòng thầm nghĩ: như vậy không hẳn là không tốt. Cô kéo chắn nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ đi ngủ sớm một chút đi, đừng làm mình mệt. Con cũng muốn ngủ.”

Chiều ngày hôm sau Ngụy Tiên trở về Bắc Kinh. Tân Ý Điền vốn định phụ mẹ thêm một ít, do đó xin nghỉ thêm một ngày, nhưng mà bầu không khí áp lực trong Thẩm gia cùng với tiếng khóc thâu đêm của đứa bé, làm cô thà rằng cùng Hà Chân chen chúc trong ký túc xá, cũng không muốn quay lại Thẩm gia.

Hà Chân ở lại giảng dạy, ở trong ký túc xá giáo viên. Có học sinh trong lúc lên lớp ngang nhiên nghi ngờ cô “Có soạn giáo án không vậy”, làm cô tức giận đến mặt cũng tái xanh. Tân Ý Điền vỗ vai cô nói: “Cậu vẫn là còn trẻ chưa có kinh nghiệm mà, lần sao mà có đứa nào bất kính với cậu, cậu phải uy hiếp nó muốn đánh rớt nó.” Hà Chân chủ yếu phụ trách phần học thí nghiệm, thời khóa biểu thứ Hai sắp xếp đầy nhất, có ba lớp học phải làm thí nghiệm, cơm trưa toàn ăn tại văn phòng, do đó sẽ không đếm xỉa đến kẻ rãnh rỗi Tân Ý Điền này.

Tân Ý Điền nhàn rỗi nhàm chán đành phải một mình đi loanh quanh trong Thượng Đại. Cô đứng trước bảng thông báo quản lý học viện đọc chuyện to việc nhỏ, trên một tờ thông báo đơn điệu vô vị, lịch học các lớp, phiếu điểm vậy mà cũng cảm thấy thú vị dạt dào. Góc trái bên dưới có một tờ thông báo khẩn cấp màu vàng, bị tờ thông báo văn phòng khoa che khuất hơn phân nửa, mặt trên viết chính là: những sinh viên sau đây có học phần môn tự chọn chưa hoàn thành, để không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp, xin mời mau chóng liên hệ với giáo viên đứng lớp thi lại. Phía dưới là danh sách các tên, cuối cùng bất ngờ lại là tên Tạ Đắc.

Cô không cho rằng Tổng giám đốc của tập đoàn Tạ thị lại có thời gian chú ý tới cái tờ thông báo không bắt mắt này. Suy nghĩ một lát, tiện đường đến văn phòng khoa hỏi Tạ Đắc còn thiếu bao nhiêu tín chỉ. Sinh viên vừa học vừa làm ở văn phòng khoa nói cho cô, môn học tự chọn có bốn loại: văn sử, tự nhiên, khoa học xã hội, nghệ thuật. Không cần phải học hết các học phần theo quy định mới được, mà là mỗi một loại đều phải đạt được một tín chỉ nhất định mới có thể tốt nghiệp. Tổng tín chỉ của Tạ Đắc đủ rồi, nhưng phần lớn là của tự nhiên, khoa học xã hội, nghệ thuật loại còn thiếu 1.5 tín chỉ.

Cô quyết định đùa Tạ Đắc một tí. Cô chạy đến trạm điện thoại công cộng gọi cho cậu, cố ý hạ giọng nói: “Sinh viên Tạ Đắc phải không? Đây là văn phòng khoa.”

Tạ Đắc rất bất ngờ vì điện thoại trường học thế mà gọi đến số di động cá nhân của cậu. Không kịp nghi ngờ, cậu khách sáo nói: “Là tôi. Xin hỏi có chuyện gì?”

“Môn tự chọn của cậu chưa đủ tín chỉ, sợ rằng phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp.”

“Tôi đã tính qua số tín chỉ của môn tự chọn, dù thế nào cũng đủ rồi mà.”

“Môn nghệ thuật cậu còn thiếu 1.5 tín chỉ.”

Cậu trầm ngâm một hồi lại hỏi: “Thưa cô, như vậy xin hỏi có thể thi lại không?”

Tân Ý Điền thầm khen cậu phản ứng nhanh, vội vã nói: “Không thể.”

Cậu bắt đầu cảm thấy không bình thường. Bài chuyên ngành bị nợ còn có thể thi lại, huống chi đây là môn tự chọn chẳng quan trọng gì. Số điện thoại cậu lưu ở trường là số đối ngoại, tuyệt đối không thể gọi được số cá nhân của cậu, càng huống chi trường học sẽ không dùng hình thức gọi điện thoại thông báo cho sinh viên chưa đủ tín chỉ. Thấy được chính mình bị đùa giỡn, mặt cậu biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Cô là ai?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khúc khích của đối phương, “Hey, tiểu Tạ Đắc, đừng nghiêm túc như thế mà. Cậu gọi tôi một tiếng cô giáo, cũng không sai đâu. Trước đây tôi từng dạy thêm cậu mà, cậu không có quên chứ?”

Bị cô trêu chọc như vậy, Tạ Đắc dở khóc dở cười, hừ nói: “Aiz, không nên nói giỡn thế này.”

“Được rồi được rồi, nếu như cậu tức giận, tôi có thể xin lỗi. Nhưng mà phần học tự chọn môn nghệ thuật của cậu còn thiếu 1.5 tín chỉ, việc này là thật đó, có dán tờ thông báo đấy, nhớ phải tìm giảng viên thi lại nha.” Nói xong cô định ngắt điện thoại, Tạ Đắc vội nói chờ một chút, “Sao chị biết tôi không đủ tín chỉ? Chị ở Thượng Đại?”

“Đúng vậy, tôi về thăm mẹ tôi, tiện thể đến thăm Hà Chân.”

Cậu lập tức nói: “Buổi tối tôi về trường học, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nào?”

Tân Ý Điền lắc đầu, “Không được rồi, tối nay tôi phải bay về Bắc Kinh, ngày mai phải đi làm.”

“Chừng nào?”

“Sáu rưỡi. Trước khi đến sân bay tôi phải về Thẩm gia một chuyến, sợ rằng ăn không kịp, lần sau đi.”

—————

[4] Thất thương quyền là môn quyền pháp trấn sơn của phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Môn quyền phổ này đòi hỏi người khi bắt đầu luyện đã phải đạt một trình độ nội công rất cao có thể dẫn khí đến mọi huyệt đạo, thu phát tuỳ tâm tuỳ ý. Nếu nội công chưa đủ khi luyện sẽ hại đến chính bản thân người luyện: Ngũ hành trong cơ thể con người, tâm thuộc hỏa, phế thuộc kim, thận thuộc thủy, tì thuộc thổ, can thuộc mộc, lại thêm âm dương nhị khí, một khi luyện Thất Thương Quyền thì bảy cơ quan đó đều bị thương tổn. Công phu luyện Thất Thương Quyền cao hơn một mức, chính cơ thể nội tạng mình lại bị tổn hại thêm một mức.