Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 36




Tạm biệt Y Thủy Mi, lúc Mục Trường Sinh và Ứng Thiên ngồi xe đến bệnh viện, đã là một tiếng sau.

Bệnh viện trung tâm lúc này cũng không quạnh quẽ, so với sáng sớm trái lại càng nhiều người hơn. Mục Trường Sinh vừa đi vào bệnh viện, liền nghe thấy được một cỗ khí vị quái lạ do mùi nước khử trùng, mùi thuốc và các mùi vị khác trộn chung với nhau, có chút không khỏe nhíu nhíu mày, bất quá hắn cũng không định đem Ngôn linh lãng phí trên phương diện này, bởi vậy không nói gì, cùng Ứng Thiên đi về hướng cầu thang.

Từ khi thân thể khá hơn một chút, Mục Trường Sinh càng ngày càng chú trọng rèn luyện thân thể, lúc có thể lực bước đi tuyệt đối sẽ không đi thang máy.

Cùng đại sảnh bệnh viện so ra, ở cầu thang ít người hơn nhiều. Chỉ có điều khi đi đến tầng thứ ba, bất ngờ gặp một người quen.

Lưu Tam trong miệng ngậm một điếu thuốc, đang từ trên lầu bốn đi xuống, miệng còn đang mắng chửi. Lúc này điện thoại di động vang lên, sau khi hắn ta nhận được, lập tức ân cần hô, “Trương ca.”

Một đầu khác của điện thoại di động, “Trương ca” không biết nói cái gì, Lưu Tam lộ ra một nụ cười khinh bỉ ác liệt, ngữ khí căm giận, “Lão già kia, ngoan ngoãn đem tiền cho em thì chuyện gì cũng không có… Thế mà còn dám đem tiền giấu đi, nếu không phải em lanh lợi suýt chút nữa đã bị ông ta lừa gạt… Cũng không ngẫm lại, lão ta chỉ có một mình nhi tử là em, cất nhiều hơn nữa tương lai tiền không phải đều là của em sao! Hiện tại cho cùng tương lai cho có cái gì khác nhau. Tính khí đã cố chấp còn thối, đừng hy vọng tương lai em nuôi lão… Đúng đúng, em đánh cho lão một trận, lão bất tử kia, mấy ngày không đánh lão còn tưởng rằng lão có thể quản giáo em… Cái kia, Trương ca, lúc trước em hôn mê nửa tháng, thật nhiều thứ đều… A, em biết, ngài yên tâm, khẳng định giúp ngài giải quyết… A? Lão bất tử kia, yên tâm, lão bây giờ nằm trên giường đó, có thể làm gì…”

Mục Trường Sinh đứng đầu cầu thang tầng ba, đem lời nói kia không sót một chữ tất cả đều nghe được, càng nghe sắc mặt càng không dễ nhìn, đáy mắt nhất quán bình thản dường như tích lũy gió bão, âm trầm đến dọa người.

Thân thể của hắn vẫn luôn không tốt, tuy rằng trong thuốc Lưu đại phu cho không chứa nhiều ít linh khí, nhưng sau khi hắn uống thuốc Lưu đại phu có chút khởi sắc là sự thực, bề ngoài không có gì, tâm lý vẫn đem chuyện này để ở trong lòng, đem Lưu đại phu thành ân nhân mà đối xử.

Biết Lưu Tam là con trai độc nhất của Lưu đại phu, Mục Trường Sinh tuy rằng không thích hành vi xử sự của người này, nhưng vẫn dùng Ngôn linh làm cho hắn ta tỉnh lại, còn tưởng rằng trải qua biến cố này hắn ta có thể hối cải làm người mới, đối xử tử tế một lòng vì lão phụ thân, không nghĩ tới…

Mục Trường Sinh vẫn là đánh giá cao Lưu Tam, đồng thời cũng càng thêm khắc sâu hiểu được thế giới này và Khánh quốc bất đồng, nếu là ở Khánh quốc, tử nữ vô cớ không phụng dưỡng cha mẹ chính là tội lớn, có ai dám đánh đập từ phụ một lòng vì con? Người như Lưu Tam vậy, ngũ mã phân thây cũng không quá đáng.

“Mộc ca, tôi đi giáo huấn hắn ta.” Ứng Thiên nhìn Mục Trường Sinh, kéo lên tay áo muốn xông lên.

Mục Trường Sinh lắc đầu, còn chưa kịp nói cái gì, Lưu Tam đã phát hiện hai người.

Việc liên quan đến bị sưu hồn, Lưu Tam không có bất kỳ trí nhớ gì, thế nhưng Mục Trường Sinh hắn ta vẫn “Nhận thức”, nhìn thấy hắn, Lưu Tam liền phản xạ mà lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu cổ quái nói: “Nha, không nghĩ tới trùng hợp như thế, ở chỗ này gặp phải thằng nhóc mày?” Trong giọng nói không thiếu ý tứ khinh bỉ.

Nghe lời này, Mục Trường Sinh không phản ứng nhiều lắm, trong mắt Ứng Thiên lại bốc lên hai ngọn đuốc lửa giận, không chờ Lưu Tam nói câu tiếp theo, một đấm đi lên, Lưu Tam bị đánh lùi mười mấy bước, lỗ mũi chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi.

Lưu Tam bị cú đấm này đánh cho đầu óc choáng váng, thật lâu mới tỉnh hồn lại, hắn ta bưng cái mũi đau nhức, lửa giận xông lên, không chút nghĩ ngợi giơ nắm đấm vọt tới Ứng Thiên.

Kết quả tự nhiên là bị ngược đánh!

Chỗ cầu thang này là nơi vắng vẻ nhất trong bệnh viện, Mục Trường Sinh lựa chọn nơi này là bởi vì ít người đi cầu thang này, vô cùng thanh tĩnh.

Bởi vậy động tĩnh Ứng Thiên đơn phương đánh Lưu Tam mới không có người phát hiện. Bất quá Ứng Thiên vẫn vô cùng cẩn thận, hắn khí lực lại lớn, kéo một cái liền nhét vào miệng Lưu Tam một đống giấy ăn. Lưu Tam nằm viện nửa tháng, thân thể hư nhược, căn bản không có lực phản kháng, giấy ăn bị nhét vào trong miệng thậm chí còn không có cơ hội lấy ra, đã bị Ứng Thiên đè lại một trận mãnh đánh.

Đợi đến lúc Ứng Thiên ngừng lại, hắn ta cũng không còn khí lực nhúc nhích.

Khi Mục Trường Sinh đi tới trước, phát hiện Lưu Tam nằm dưới đất sưng mặt sưng mũi, bên dưới quần áo không cần nhìn, khẳng định cũng là xanh xanh tím tím, bị thương không nhẹ.

Nói cho cùng, Lưu Tam bất quá chỉ là tiểu lưu manh, lưu manh Trương ca cấp trên hắn ta còn có một cái lão đại, lão đại kia cùng Quý gia có chút ít nhiều móc nối quan hệ thân thích, một đám người thường thường dựa vào tên tuổi Quý gia trêu chọc thị phi khắp nơi, cũng vì lôi kéo tấm đại kỳ Quý gia này, Lưu Tam mới có thể nhiều lần hoàn hảo đi ra từ đồn công an.

Lưu Tam này từ trước đến giờ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy Mục Trường Sinh cùng một nhóm với Ứng Thiên đi tới, vội vã sợ bưng kín đầu, giấy ăn trong miệng còn chưa lấy ra, chỉ có thể nha nha nha xin tha.

Mục Trường Sinh quét mắt nhìn hắn ta tóc nhuộm lung tung cùng lỗ tai rậm rạp chằng chịt đinh tai, nhăn mày.

“Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã. ” (Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, không dám tổn thương là khởi đầu của hiếu – kinh Hiếu) Mục Trường Sinh cúi đầu nhìn Lưu Tam, chậm rãi nói: “Cậu nhuộm tóc xỏ lỗ tai, thương tổn không phải thân thể cậu, là máu là thịt cha mẹ cậu, đấy là bất hiếu!”

Lưu Tam thầm nghĩ thân thể của ta ta yêu sao thì yêu dằn vặt sao thì dằn vặt, cùng hiếu bất hiếu quan hệ gì? Nhưng mà Ứng Thiên ở một bên như hổ rình mồi, trên người đau muốn chết, hắn ta không dám lấy giấy ăn ra càng không thể mở miệng.

“Nhân chi thực, sự thân thị dã.” (Cái này là trong Tứ Thư á nha) Mục Trường Sinh nói xong câu này, dừng một chút, lại nói: “Suýt nữa quên mất, cùng loại người như cậu nói như vậy có ích lợi gì?”

Lưu Tam: Cái gì gọi là loại người như cậu? Lão tử là nam nhân đường đường chính chính, loại tiểu bạch kiểm như mày có tư cách gì nói tao?

Lưu Tam oán thầm Mục Trường Sinh đương nhiên không nghe thấy, những vẫn hoàn toàn không gây trở ngại hắn làm chuyện cần làm. Nhìn chằm chằm Lưu Tam ngã trên mặt đất rên rỉ, đôi mắt Mục Trường Sinh xưa nay ôn hòa bình thản hai dần dần nhiễm lên màu sắc u ám, “Bắt đầu từ đây về sau, cậu nếu dám đối với cha cậu nói một câu không phải, liền phải chịu nỗi khổ vạn kiến cắn tim; cậu nếu dám đánh cha cậu một chút, liền chịu đựng khổ sở gấp trăm lần ông ấy bị; cậu nếu vi phạm ý ông ấy…” Mục Trường Sinh bỗng nhiên lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lại không có nửa điểm nhiệt độ, “Vậy cậu liền xuống địa ngục đi thôi!”

Không lâu sau đó, khi lần nữa hai người gặp nhau, Lưu Tam đã biến thành một thanh niên tốt tuân thủ kỷ luật, hiếu thuận phụ thân, hữu ái láng giềng đại phu tốt, đương nhiên, đó là nói sau. Lúc này Lưu Tam căn bản không đem lời Mục Trường Sinh để trong lòng, còn tưởng là Mục Trường Sinh đang đe dọa hắn ta, bề ngoài nằm trên đất run lẩy bẩy, trong tâm không ngừng phát ra nguyền rủa ác độc, quyết tâm một ngày nào đó sẽ trả thù.

Mục Trường Sinh không nghe thấy nội tâm Lưu Tam chửi bới, lại không có nghĩa là hắn không nhìn thấy ánh mắt oán độc, bất quá coi như Lưu Tam hận không thể đem hắn chém thành ngàn mảnh, cũng không có quan hệ gì với hắn.

Một chữ cuối cùng hạ xuống, hắn quay người, từng bước từng bước dẫm lên cầu thang đi lên, không quay đầu lại liếc mắt một cái.

Ứng Thiên như trước cõng hai cái ba lô màu đen, bước chân nhẹ nhàng theo. Mục Trường Sinh liếc y một cái, “Cậu vừa nãy tại sao muốn ra tay đánh hắn ta?”

Ứng Thiên lại kỳ quái, “Mộc ca không phải rất muốn đánh hắn ta một trận sao?” Y nhìn thấy chán ghét trong mắt Mục Trường Sinh cơ hồ hóa thành thực chất.

Mục Trường Sinh không có gì để nói, không thể phủ nhận, hắn mới nãy xác thực muốn đánh Lưu Tam một trận, thế nhưng trong lòng nghĩ cùng biến thành hành động hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Nhưng Ứng Thiên rất nhanh liền nhận ra được ý tứ hắn, cũng khiến y lười biếng động thủ thay đổi hành động. Rất nhiều lần đều như vậy, bất kể là chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hay là những chuyện khác, không cần phải nói không cần hỏi, y có thể rõ ràng hắn muốn làm gì, cái cảm giác này… Ứng Thiên đến tột cùng còn hiểu mình hơn? Mi tâm Mục Trường Sinh nhíu một cái liền buông ra…

Lúc này trong phòng bệnh Vinh Thành đã vây không ít người, có nghệ nhân anh từng mang qua, có đồng nghiệp và bạn học quen nhau… Đại ca anh Vinh Toàn đang ngồi bên giường bệnh anh, cúi đầu không biết đang cùng anh nói cái gì.

Giỏ hoa quả và hoa tươi bày đầy phòng bệnh, Mục Trường Sinh và Ứng Thiên hai tay trống trơn tiến vào lập tức liền được tất cả mọi người chú ý.

Ngoại trừ Vinh tổng Vinh Thành, những người khác đều cho rằng Mục Trường Sinh là Mộ Trường Phong, dồn dập chào hỏi tiểu nghệ nhân nghe đâu bám lên được đùi vàng Quý công tử, thái độ vô cùng nhiệt tình.

Mục Trường Sinh tập mãi thành quen, mặt không đổi sắc gật đầu, cũng không nói nhiều. Từ sau khi hắn thay thế Trường Phong đóng quảng cáo kia, người trong Hoành Nghệ giải trí cho là “Hắn” bị đóng băng dồn dập sửa lại thái độ, không ít người chủ động gọi điện thoại tới hỏi thăm “Bệnh tình” hắn.

Nghệ nhân là sự nghiệp đệ đệ, hắn hiện tại tạm thời mang thân phận cậu ấy, liền muốn giúp cậu bảo vệ quan hệ xã hội, bởi vậy đối mặt quan tâm thật giả này nọ, hắn đều quyết tâm chịu đựng đọ sức từng cái. Nhưng nếu muốn hắn ghi nhớ từng người này trả giá bao nhiêu nhiệt tình, thì không thể nào.

Vinh Thành thấy Mục Trường Sinh tiến vào, ánh mắt vốn còn chút mệt mỏi thoáng chốc sáng ngời, anh cùng Mục Trường Sinh hỏi thăm một chút, liền nghiêng đầu nhìn anh hai mình liếc mắt một cái.

Vinh tổng ngay lập tức lĩnh hội được ý tứ đệ đệ, đứng dậy rời phòng bệnh, thuận tiện đem những người khác cũng mời ra. Phòng bệnh vốn có chút chen chúc lập tức trống không, chỉ còn dư lại ba người Mục Trường Sinh, Ứng Thiên cùng Vinh Thành.

Mục Trường Sinh ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn Vinh Thành vô cùng tái nhợt như trước, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? Tôi nhớ tài lái xe của anh rất tốt.” Kết quả điều tra sự cố lần này là Vinh Thành lái xe mệt nhọc, đem chân ga xem là phanh xe đạp xuống mới gây thành tai nạn xe cộ, mà Mục Trường Sinh biết Vinh Thành lúc lái xe vẫn luôn rất cẩn thận, nếu thật mệt mỏi chắc chắn sẽ không tự mình lái xe, càng sẽ không phạm loại sai lầm này.

Nghe lời này, Vinh Thành bất đắc dĩ cười khổ, “Xem như là bất ngờ đi!”

Mục Trường Sinh: “Xem như là?”

Vinh Thành liếc nhìn Ứng Thiên một cái, ý kia rất rõ ràng.

Đây là muốn đuổi y đi ra ngoài? Ứng Thiên cười lạnh, tàn bạo trừng trở lại.

Vô luận là Vinh Thành nhìn vào lúc nào, nhìn từ góc độ nào, tướng mạo Ứng Thiên đều là loại mười phân vẹn mười, nhưng mà bị y trừng như thế, Vinh Thành hãi hùng khiếp vía, sắc mặt càng trắng hơn, trong một phút chốc, anh cảm thấy mình đối mặt không phải một người, mà là một đầu mãnh thú hung hãn.

Chú ý tới tình cảnh này, mi tâm Mục Trường Sinh cau lại, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Ứng Thiên nói: “Mộc ca, Vinh ca thật giống có chuyện gì muốn nói với anh, nếu không tôi đi ra ngoài trước đi?” Lúc Ứng Thiên quay mắt về phía Mục Trường Sinh nói ra lời này, thần sắc lại ôn hòa, khóe miệng còn mang theo hơi cười, lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không có sức lực hung hãn mới vừa trừng Vinh Thành kia.

Vinh Thành thấy thế không chờ Mục Trường Sinh mở miệng, vội vàng nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi muốn nói cũng không phải cái gì riêng tư cơ mật, hơn nữa Ứng Thiên cũng không tính người ngoài, nghe một chút cũng không có gì, nói không chừng còn có thể cho tôi chút ý kiến, ha ha…” Vinh Thành cười khan, tâm thầm nói, Ứng Thiên cái tên này không biết lai lịch ra sao, lúc ngoan ngoãn giống như mặt trời nhỏ khiến người ấm áp, Mục Trường Sinh không chú ý một cái y liền bộc lộ bộ mặt hung ác, anh không muốn đắc tội y.

“Cứ nói thật với các cậu đi! Chuyện lần này là bất ngờ cũng không phải bất ngờ.” Vinh Thành thở dài, nói: “Tôi xác thực xem chân ga là phanh xe mà đạp, mà không phải bởi vì lái xe mệt nhọc, mà là bởi vì… Tôi gặp quỷ…”