Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 74




“Ổn định!” Mục Trường Sinh nhìn độc mộc nói.

Vết rạn nứt trên cầu độc mộc không tiếp tục kéo dài ra nữa, tuy vô cùng khó khăn nhưng cũng chống đỡ được.

Đợi đến khi thức tỉnh giả cuối cùng đạp lên cây cầu kia qua sông, độc mộc không biết gác trên sông bao nhiêu năm rốt cục trong từng tiếng rên rỉ già nua rên rỉ gãy thành hai đoạn, rơi vào trong sông.

Nhưng mà trước mắt mọi người cũng không hề để ý cái này, bọn họ nhìn sương mù lượn lờ dưới bóng đêm, rừng cây nhỏ yên tĩnh không tiếng động, trong lòng không hẹn mà cùng tràn ra từng tia cảm giác sợ hãi, nỗi sợ hãi này đến không hề có nguyên do, là một loại cảm giác không rõ, nhắc nhở mọi người không nên đi vào, đi vào có khả năng sẽ mất mạng!

Trong mắt không ít người lộ ra vẻ do dự. Có điều đã qua sông, độc mộc cũng đứt đoạn mất, huống hồ đây là một lần nhiệm vụ vô cùng quan trọng, cho dù có người thoáng do dự, cũng chỉ là trong thời gian một cái nháy mắt, rất nhanh, tầm mắt mỗi người đều tập trung vào chủ nhân của mình, cùng đợi mệnh lệnh.

Mục Trường Sinh đi về phía trước một bước, nhìn sương trắng như có sinh mệnh, phiêu phiêu thoáng qua, gió thổi không tan, quay đầu về đám người Quý Trạch nói: “Nếu có Vọng Hư kính, hẳn là ở tận cùng bên trong, ai trước tiên?”

Quý Trạch híp mắt nhìn rừng cây, gió đêm phất qua khuôn mặt anh, mang đến từng tia hơi nước cùng mùi tanh hôi, ngửi thấy mùi này, anh không kiên nhẫn nhíu mày một cái, nói: “Mục tiên sinh chắc chắn hơn, cậu trước tiên đi!”

Mục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn Ứng Thiên một cái, đối phương lập tức gật đầu, cùng hắn tiến vào rừng cây.

Những người khác theo sát phía sau.

Đất dưới chân ẩm ướt tơi xốp, giày đạp lên trên sẽ có tiếng xào xạt nhỏ bé.

Mục Trường Sinh vốn đi tuốt đàng trước, Ứng Thiên cùng hắn sóng vai đi chung, Quý Trạch dẫn người theo sát phía sau chỉ cách ba bước. Thế nhưng đi không bao lâu, hắn nhận ra rằng không thấy người phía sau, không chỉ là người phía sau, ngay cả Ứng Thiên đi thẳng bên người hắn, cũng đột nhiên biến mất.

Một khắc trước y còn cười nhẹ với Mục Trường Sinh, sau một khắc y đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, không có bất kỳ dấu hiệu, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động ở trước mặt hắn biến mất.

Bước chân Mục Trường Sinh dừng lại, linh thức tản ra, đập vào mắt đều là sương trắng quanh quẩn trong rừng cây, không có bất kỳ khí tức người nào khác, không nói nhân loại, ngay cả một ít động vật nhỏ hoặc là bò sát cũng không hề có một chút vết tích.

Điều này hiển nhiên là không bình thường. Ánh mắt xoay một cái, Mục Trường Sinh hiểu rằng mình rơi vào linh vực của một quý tộc khác.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn đi vào trong linh vực người khác.

Tuy rằng trời sinh có linh thức, mà bởi không thể tu luyện, cảm giác của thân thể Mục Trường Sinh đối với sóng linh khí luôn luôn vô cùng trì độn, trước đây khi ở Mục gia còn có hộ vệ chống đỡ cho hắn, hiện tại tùy tiện một quý tộc bố trí linh vực, hắn cũng có thể bất tri bất giác đi vào.

Nếu là hắn đi vào linh vực người khác, như vậy hiện tại tại trong mắt Ứng Thiên, biến mất không phải y, mà là chính hắn. Không biết bọn người Ứng Thiên sẽ gặp phải cái gì.

Ý niệm này Mục Trường Sinh vừa sinh ra, chủ nhân mảnh linh vực này liền xuất hiện.

Kia là một thiếu nữ thân hình cao gầy, tướng mạo diễm lệ, cô từ sâu trong rừng cây sương trắng quanh quẩn đi ra, trên tay mang găng đen cầm một con rối.

Mục Trường Sinh chỉ là liếc mắt nhìn con rối kia một cái, lại cảm thấy khá là quen mắt.

“Cảm thấy quen sao?” Bên trong thanh âm quyến rũ khàn khàn mang theo hơi thở nguy hiểm, Lạc Âm lạnh mặt, âm thanh vang vọng trong rừng cây: “Con búp bê này chính là anh!”

Mục Trường Sinh nghe vậy kiểm tra một chút thân thể của mình, quả nhiên nhìn thấy tứ chi của mình không biết vào lúc nào bị từng cái dây nhỏ cuốn lấy.

Nhìn thấy Mục Trường Sinh phát hiện sợi tơ trên người hắn, Lạc Âm liền buông tay ra, con rối trong lòng bàn tay lại không rơi xuống xuống, mà là bị chùm dây nhỏ trong tay cô kéo lại.

Cô xòe năm ngón tay, có vài sợi dây nhỏ nửa trong suốt đang cuốn quanh trên tứ chi con rối nối liền ngón tay cô. Tay cô chỉ khẽ động, con rối liền bị lôi kéo làm ra động tác tương ứng.

“Khôi lỗi sư.” Mục Trường Sinh mở miệng nói, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thanh đạm không gợn sóng, tựa hồ con rối bị khôi lỗi sư dùng dây nhỏ cuốn lấy, có hình dạng không phải hắn, “Không biết cô trước khi muốn đối phó ta có hay không nghe qua, bất kỳ năng lực thiên phú gì của thức tỉnh giả, đối với ta mà nói, đều không có tác dụng.”

Vừa dứt lời, từng sợi dây nhỏ quấn trên người Mục Trường Sinh đứt đoạn.

Dây nhỏ trong tay cô ta cũng theo đó đứt ra, con rối giống như Mục Trường Sinh rơi xuống đất, Lạc Âm mở to hai mắt, có chút không dám tin nhìn Mục Trường Sinh, lẩm bẩm nói một câu, “Hắn ta nói không sai, Ngôn Linh sư thật là lợi hại.”

Mục Trường Sinh nhíu mày lại, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

Chạm phải ánh mắt Mục Trường Sinh, Lạc Âm lập tức cười lạnh nói, “Làm đứt thì đã có sao? Có thể hoàn toàn che đậy sức mạnh của thức tỉnh giả khác thì lại làm sao? Mục tiêu của chúng ta xưa nay cũng không phải anh, tôi chỉ là phụ trách ở đây ngăn cản anh mà thôi.”

===

Ban đầu Quý Trạch dẫn người theo thật sát phía sau Mục Trường Sinh, nhưng trong nháy mắt, bóng lưng Mục Trường Sinh vẫn luôn có thể nhìn thấy đột nhiên biến mất.

Người có phản ứng đầu tiên là Ứng Thiên, ánh mắt y sững lại, trong mắt nhất thời lộ ra mấy phần hung quang!

Túc Thanh Nguyên nhìn thấy Ứng Thiên như vậy, vội vã đè lại bờ vai y, nói với Ứng Thiên đồng thời cũng là hướng mọi người: “Sóng linh lực sinh ra trong nháy mắt vừa rồi tôi nghĩ mọi người cũng hết sức quen thuộc, Mục Trường Sinh hẳn là đi vào trong linh vực người khác đặc biệt bày ra vì hắn. Mà Mục Trường Sinh là Ngôn Linh sư, trò hề này đối với hắn không có tác dụng. Đối phương có thể nghĩ trăm phương ngàn kế dẫn chúng ta lại đây, tất nhiên đã đều đem tình huống của chúng ta điều tra rõ ràng. Cố ý dẫn ra Mục Trường Sinh, e rằng chính là muốn hạ thủ với chúng ta, mọi người cẩn thận một chút.”

Nghe Túc Thanh Nguyên nói, sắc mặt mọi người thay đổi, Ứng Thiên ngược lại lại lập tức bình tĩnh.

Túc Thanh Nguyên nói hiển nhiên là phù hợp nhất trong tình huống này, Quý Trạch liền để thủ hạ tăng mạnh đề phòng. Sâu trong rừng cây tối tăm bỗng nhiên sáng lên từng mảng từng mảng hồng quang. Thần sắc mọi người căng thẳng, đề cao cảnh giác tới cực điểm.

Đợi đến khi mảnh hồng quang đến gần rồi, tất cả mới phát hiện đó là từng con hồ điệp màu đỏ.

Cánh bướm mỏng manh tinh xảo, phía sau còn kéo theo một chuỗi ánh sáng màu đỏ nho nhỏ, mỗi một lần vung cánh nhẹ nhàng bay lượn, đều là một hồi thị giác hưởng thụ tuyệt vời.

Trong con ngươi Túc Thanh Nguyên phản chiếu dáng dấp từng con hồ điệp, cực kỳ tỉnh táo nhắc nhở, “Mọi người cẩn thận, này căn bản không phải là hồ điệp, mà là từ thiên phú của thức tỉnh giả Ngự hỏa sư có thực lực cực mạnh dùng hỏa diễm tạo ra sát khí, thoạt nhìn đẹp đẽ, nhưng dính lên một chút có thể lập tức lấy mạng người ta!”

Quý Trạch nghe vậy, cao giọng nói: “Tả Tư Phục, mở lồng phòng hộ, Triệu Thành An, cảm ứng vị trí phe địch, những người khác tập trung sức mạnh, tiêu diệt những con bướm này!”

Lời còn chưa dứt, một lồng phòng hộ hình tròn nửa trong suốt màu xanh lam đều đem mọi người tại đây bao lại vào trong, cùng lúc đó, hồ điệp thuần túy từ hỏa diễm ngưng tụ thành xẹt qua trên lồng phòng hộ. Trong chớp mắt đã tạo ra mấy gợn sóng bên trên.

Hàng ngàn hồ điệp trên không trung cùng quay về, tập thể lần thứ hai va chạm với lồng phòng hộ, trong lúc có không ít bị thức tỉnh giả đánh rơi, hóa thành từng ngọn lửa nhỏ rớt xuống, rơi xuống đất, lập tức thiêu hủy một mảng cỏ lớn, nhiệt độ của lửa làm cho người kinh hãi.

Tả Tư Phục hai tay chống lên trêm, vẫn duy trì lồng phòng hộ, nhưng mà trên trán của anh đã che kín mồ hôi, không thể làm gì khác hơn là nói với Quý Trạch: “Không được, nơi này có gì đó quái lạ, sức mạnh của tôi bị áp chế, chỉ có thể sử dụng một phần ba. Còn tiếp tục như vậy, lồng phòng hộ sẽ không chịu đựng nổi.”

Thức tỉnh giả khác cũng dồn dập biểu thị gặp tình huống tương tự.

Quý Trạch cau mày đáp một tiếng, “Đã biết.” Anh bây giờ cũng chỉ có thể sử dụng một phần ba thực lực, nhưng mà hỏa hồ điệp từ chỗ tối nhảy ra càng ngày càng nhiều, tựa hồ không ngừng nghỉ, năng lực của đối phương hiển nhiên không có bị áp chế như bọn họ.

Hôm nay tới đây có tổng cộng 178 thức tỉnh giả, Tả Tư Phục hiện tại chỉ có thể sử dụng một phần ba thực lực, duy trì lồng phòng hộ lớn như vậy bảo vệ tất cả mọi người xác thực cực kỳ cật lực.

Ứng Thiên hồ điệp ở giữa không trung cực kỳ phách lối hướng về bọn họ va chạm hồ, nói: “Ta đi ra ngoài trước hấp dẫn bọn chúng, mọi người tùy ý.”

Nói rồi đi ra ngoài trước.

Hồ điệp lít nha lít nhít nhìn qua cơ hồ hòa làm một thể phát hiện có cngười sống từ trong lồng phòng hộ đi ra, lập tức hưng phấn nhào tới.

Hồ điệp lít nha lít nhít động tác nhìn qua có vẻ chầm chậm kì thực hết sức nhanh giống như lốc xoáy quét về hướng Ứng Thiên. Kết quả dĩ nhiên là vồ hụt.

Nếu nói riêng về sức mạnh vật lý: tốc độ cùng sức mạnh, ở đây không có bất kỳ người nào có thể theo kịp Ứng Thiên.

Túc Thanh Nguyên cũng từ trong lồng phòng hộ đi ra, hắn rút ra tiểu kiếm đeo phía sau lưng, một kiếm quét ngang, hồ điệp dồn dập bay hướng về hắn bị kiếm khí xâm nhiễm, biến thành từng khối từng khối băng nhỏ từ giữa không trung rơi xuống.

Quý Trạch mệnh lệnh thức tỉnh giả thuộc tính thủy tiến lên, thuộc tính cùng hồ điệp tương tự chính là ở một bên yểm trợ, mọi người sức mạnh tuy rằng bị áp chế đến chỉ có thể phát huy ra một phần ba, mà đến cùng người đông thế mạnh, dưới sự hấp dẫn chú ý của Túc Thanh Nguyên và Ứng Thiên giúp giảm một phần hỏa lực, các loại linh quang đầy màu sắc tranh nhau lấp loé, trước sau đem từng bầy từng bầy hồ điệp đánh rơi. Cũng từng bước một đem chiến tuyến hướng về phía trước.

Rừng cây dưới ánh lửa phản chiếu ra một mảnh sáng mờ trong màn đêm, nhưng vẫn luôn đuổi không hết sương trắng quanh quẩn trong rừng.

Quý Trạch hơi suy nghĩ, đất dưới chân thoáng chốc một trận phun trào, hóa ra ngàn ngàn vạn vạn cọc đất đâm phá đánh rơi lên không đánh rơi từng con hồ điệp.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thành An, hỏi: “Đã tìm được chưa?”

Triệu Thành An gật đầu, đưa ngón tay chỉ hướng mười giờ, lạnh lùng nói: “Là ở chỗ đó!”

Mọi người phân ra tâm thần nhìn hướng Triệu Thành An chỉ, chỉ thấy một thiếu nữ mặc một thân đen, nhìn qua cùng lắm mười hai mười ba tuổi lại có mái tóc trắng phơ từ chỗ tối chậm rãi đi ra, rõ ràng là tướng mạo tinh xảo vô hại, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ lại lạnh lùng đến cực điểm, như đang nhìn từng cái xác chết.

“Cuối cùng cũng ra a!” Ứng Thiên cười lạnh nói: “Nói, tụi bây đem Trường Sinh đi nơi nào?”

Nơi này không chỉ thực lực bị áp chế, cả sóng linh khí cũng có thể che giấu đến gần như không, căn bản không tìm được cái linh vực kia ở nơi nào.

Bạch Y cũng không trả lời, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng động, một tia lửa đỏ thanh mảnh quấn quanh trên ngón tay trắng như sương tuyết của cô, càng tụ càng lớn, cuối cùng hóa thành một hỏa long cực lớn giương nanh múa vuốt nhào tới Ứng Thiên.

Năm ngón tay Ứng Thiên cong thành hình móng vuốt của loài thú ra sức vồ một cái, sức mạnh cường hãn xé cả không khí, đem thân thể hỏa long cực lớn trước mắt đục ra năm lỗ thủng.

Chân trái đạp mạnh xuống đất, thân thể tựa như phi điểu giương cánh bay lên trời. Trong ánh lửa chói mắt, hai tay y cùng vươn ra, nhanh như chớp, trong chớp mắt xé nát con rồng lửa kia.

Hai tay Bạch Y kết ấn, ánh lửa bị xé tan trong nháy mắt quay về tụ lại, biến thành một người lửa khổng lồ, nhanh chóng vươn hai tay muốn ôm lấy Ứng Thiên. Nhiệt độ cực nóng quá mức làm cho không khí vặn vẹo, lần này nếu không tránh khỏi, dùng thân thể nhân loại tuyệt đối sẽ trong nháy mắt bị nướng thành than.

Ánh mắt Ứng Thiên lóe lên một tia khinh bỉ, tốc độ người khổng lồ này thoạt nhìn vô cùng nhanh nhưng trong mắt y cũng không khác gì động tác chậm cả.

Ngay tại lúc y muốn tránh né, một xích sắt bỗng nhiên từ phía sau kéo tới, chặt chẽ quấn lấy y, khiến cho động tác của y không thể không dừng lại.

Trong ánh lửa chói mắt, một thức tỉnh giả tuổi còn trẻ đưa cổ tay kéo thô xích thật chặt quấn trên người Ứng Thiên, trong đôi mắt khi nhìn về phía Ứng Thiên lộ ra cừu hận lạnh thấu xương, “Tên yêu ma kia! Đi chết đi!”

Hai tay Ứng Thiên dùng sức, bứt ra xích sắt. Nhưng vẫn đã muộn, mắt thấy hai tay hỏa nhãn cự nhân hợp lại, đem y chộp vào lòng bàn tay…