Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1196: Diệt môn




Lệ Trường Hải sắp liều mạng, hắn chỉ lưu lại một câu sau cùng:

- Trốn!

Chỉ có điều Triệu Vũ Niên lại cười lạnh:

- Trốn? Không ai trong các ngươi có thể trốn!

Triệu Vũ Niên xuất chỉ như kiếm, hắn điểm ra ba chỉ, ba đạo lực lượng hủy diệt hợp nhất với nhau, ngay sau đó chấn động kinh khủng bộc phát, lực lượng cường đại rung chuyển hư không, trực tiếp gạt bỏ nguyên thần trong Duy Ngã Đạo Kiếm.

Bước ra một bước, Triệu Vũ Niên tới trước mặt Duy Ngã Đạo Kiếm, hắn cầm lấy chuôi kiếm, cũng bộc phát lực lượng cường đại trấn áp Duy Ngã Đạo Kiếm phản kháng, thân thể Lệ Trường Hải đổ máu, ánh mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng, sinh cơ trong cơ thể xói mòn nhanh chóng, thi thể của hắn rơi xuống đất.

Kỳ thật trong chưởng môn trì kiếm ngũ phái, trừ tông chủ Ba Thục Kiếm Các một lòng đúc kiếm, Lệ Trường Hải là người có thực lực kém nhất, cũng có thể xem là bình thường.

Nếu đặt ở thế lực khác, có lẽ Lệ Trường Hải là lãnh đạo không tệ.

Nhưng thân là người cầm quyền trong thế lực trì kiếm ngũ phái, bản thân bình thường chính là tội lỗi.

Nếu Mạnh Kinh Tiên của Dịch Kiếm Môn bình thường, hắn dựa vào cái gì ngăn cơn sóng dữ giúp Dịch Kiếm Môn, bảo trụ vị trí Dịch Kiếm Môn trong trì kiếm ngũ phái?

Nếu Kiếm Thần Sơn ‘ Vô Phong Kiếm Tôn ’ Liễu Trầm Phong bình thường, Kiếm Thần Sơn dựa vào cái gì bảo trì uy danh Kiếm Thần Sơn khi thực lực đang rơi xuống đáy cốc, làm cho đám đạo chích không dám trêu chọc?

Nếu Danh Kiếm Sơn Trang Hà Vô Sơn bình thường, hắn dựa vào cái gì có thể dẫn đầu Danh Kiếm Sơn Trang thượng vị khi Dịch Kiếm Môn bị trọng thương, trở thành thế lực đứng đầu trì kiếm ngũ phái?

Lệ Trường Hải thân là chưởng môn Thanh Thành kiếm phái, hắn cũng tận chức tận trách, qua nhiều năm như vậy, hắn buông tha quyền lực của mình, chuyên tâm đi uẩn dưỡng Duy Ngã Đạo Kiếm, càng tốn hao tâm lực điều tiết mâu thuẫn trong môn phái, tối thiểu người bên ngoài xem ra, Lệ Trường Hải đã dốc hết tâm huyết, tận chức tận trách.

Chỉ có điều thế gian này có một số việc không phải ngươi cố gắng là được, tuy tình huống ngày hôm nay không phải do Lệ Trường Hải tạo thành, nhưng lại không thoát khỏi quan hệ tới tính cách của hắn.

Nếu đổi chưởng môn khác, một ít người cấp tiến sẽ lựa chọn dùng hết tất cả lực lượng tru sát Tô Tín, diệt sạch tất cả nguy cơ.

Một ít người tâm cơ thâm trầm sẽ cảnh cáo Phương Thụy, bảo hắn không được động thủ với Tô Tín để tránh kết thù kết oán cùng Lục Phiến Môn, nếu như Phương Thụy dám can đảm xem ân oán của mình vượt qua lợi ích tông môn, như vậy phải lập tức tru sát Phương Thụy.

Chỉ tiếc Lệ Trường Hải không làm được hai điểm này, hắn lại lựa chọn mặc kệ nó, cuối cùng xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Lệ Trường Hải đã chết, người Thanh Thành kiếm phái cảm giác mình không còn tự tin chống cự.

Tuy trước kia Lệ Trường Hải bảo bọn họ bỏ trốn, đáng tiếc đến cuối cùng không có ai chạy trốn

Thậm chí ba tên võ giả Dương Thần cảnh đã thiêu đốt tinh huyết, trước kia đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế tận lực không ra tay cho nên bọn họ còn có thể ngăn cản vài chiêu.

Hiện tại là lúc đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ra tay toàn lực, chỉ qua vài chiêu, bọn họ đã đuổi giết đám võ giả Dương Thần cảnh đang thiêu đốt tinh huyết.

Cường giả Dương Thần cảnh Thanh Thành kiếm phái đã chết hết, những người còn lại không làm nên trò trống gì.

Với thực lực một mình Đại Chu, đối phó Thanh Thành kiếm phái còn sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, thực lực bản thân Đại Chu có thể nghiền áp Thanh Thành kiếm phái, nhưng Thịnh Kinh thành không có khả năng không lưu người thủ hộ, các đạo của Đại Chu không có khả năng không phái người trấn thủ.

Cho nên bởi như vậy Đại Chu có thể vận dụng lực lượng lưu động cực kỳ có hạn, nếu như Thanh Thành kiếm phái thật liều chết phản công, nói không chừng Đại Chu sẽ bị một ít tổn thương.

Hiện tại có Tô Tín liên hợp Thiên đình cùng Địa phủ, Đại Chu tổn thất cực kỳ bé nhỏ, tối thiểu còn nằm trong phạm vi thừa nhận.

Vô số quân đội Đại Chu giết vào bên trong Thanh Thành kiếm phái, có thể nói chém giết chó gà không tha, tru sát toàn bộ.

Cũng không phải Đại Chu ra tay tàn nhẫn, Tô Tín cũng không cố ý phân phó.

Đây là thói quen làm việc của quân đội từ xưa đến nay.

Tông môn truyền thừa rất đặc thù, không thể không nói, tối thiểu còn truyền thừa ổn định hơn thế gia truyền thừa huyết mạch rất nhiều.

Nếu như ngươi diệt một thế gia, chỉ cần giết chết võ giả thiên phú tốt là đủ, trên cơ bản có thể dần dần tiêu diệt đám người còn lại.

Nhưng tông môn thì khác, cho dù chỉ còn một người, người này mang theo công pháp truyền thừa, nói không chừng nó có thể quật khởi lần nữa.

Vì dùng phòng ngừa vạn nhất, cho nên phải tru diệt toàn bộ Thanh Thành kiếm phái, cho dù là đệ tử chưa tới cảnh giới Tiên Thiên cũng như thế.

Từ lúc Đại Chu đóng đô thiên hạ, uy áp giang hồ đều làm như thế, trên cơ bản đều là chó gà không tha.

Thanh Thành sơn xanh tươi đã bị màu đỏ bao phủ.

Tô Tín nói với người Lục Phiến Môn và quân đội:

- Các loại tài nguyên trong Thanh Thành kiếm phái sẽ chia đều cho quân đội và Lục Phiến Môn, toàn bộ công pháp truyền thừa sẽ nộp lên.

- Đa tạ đại nhân!

Người Lục Phiến Môn và quân đội cung kính thi lễ với Tô Tín, vẻ mặt hưng phấn.

Thủ trưởng hào phóng như Tô Tín thật sự không nhiều.

Đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phá tông diệt môn, đoạt được thứ gì cũng phải nộp lên, sau đó sẽ do cấp trên tiến hành phân phối.

Như Tô Tín trực tiếp vung tay, giao tất cả cho người phía dưới, người hào phóng như vậy rất ít.

Kỳ thật Tô Tín không phải thật hào phóng, Thanh Thành kiếm phái thân là thế lực đỉnh cấp trên giang hồ, có một ít thứ làm Tô Tín đỏ mắt.

Nhưng lần này Tô Tín diệt uy hiếp lớn như Thanh Thành kiếm phái, có thể nói hành động lần này mọi người cho rằng là do Tô Tín chuẩn bị, hiện tại hành động thành công, Thanh Thành kiếm phái cũng bị diệt, uy hiếp của Tô Tín cũng được giải quyết, ngươi còn không biết xấu hổ tranh giành với chúng ta?

Tướng ăn quá khó nhìn không phải chuyện tốt, đã không có biện pháp nuốt vào, Tô Tín dứt khoát liền ban thưởng tất cả, tốt xấu gì cũng có thể kết thiện duyên với quân đội và người Lục Phiến Môn, từ đó lưu lại ấn tượng không tồi.

Hơn nữa hành động của Tô Tín lần này cũng thắng được cảm giác tốt của không ít người, tối thiểu mấy vị cường giả quân đội cảm giác Tô Tín không tệ, biết làm người.

Chỉ có điều Tô Tín làm như thế lại buồn nôn đám người Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền quá sức.

Bọn họ đang trông coi bên ngoài, nhìn xem có cá lọt lưới hay không.

Chỉ có điều đám người Tô Tín tấn công quá ác, hội tụ ba phương Đại Chu, Thiên đình và Địa phủ, trên giang hồ có bao nhiêu thế lực có thể sống sót?

Đối mặt Thanh Thành kiếm phái không có cường giả Chân Vũ cảnh, thực lực như vậy là nghiền ép, đừng nói là cá lọt lưới, cho dù là con ruồi cũng không bay nổi.

Cho nên người dưới trướng Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền đều dùng ánh mắt hâm mộ và ghen ghét nhìn về hướng Thanh Thành sơn.

Người khác ăn thịt bọn họ không có súp uống, như vậy bọn họ tới Thanh Thành kiếm phái làm gì, ngắm phong cảnh?

Chính bởi vì như thế, người dưới trướng Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền càng ngày càng lục đục với nhau, thậm chí có những người âm thầm trách bọn họ trêu chọc Tô Tín do đó liên quan đến chính mình.

Thanh Thành kiếm phái rất lớn, đội ngũ Đại Chu dùng thời gian ba ngày mới vơ vét Thanh Thành kiếm phái một lần.

Dù sao toàn bộ Thanh Thành kiếm phái còn có rất nhiều trận pháp, đặc biệt là địa phương như Tàng Kinh Các có một ít trận pháp cường đại thủ hộ, còn cần cao thủ tinh thông trận pháp của triều đình phá giải.

Thứ trân quý nhất trong tông môn không phải là tài nguyên, thứ này nhiều hơn nữa cũng chỉ là tiêu hao phẩm mà thôi, sớm muộn gì cũng tiêu hao sạch.

Giá trị lớn nhất của Thanh Thành kiếm phái chính là công pháp đạo kiếm, đây mới thực sự là thứ có thể truyền thừa lâu đời.

Tuy người ngoài cho rằng công pháp đạo kiếm của Thanh Thành kiếm phái có vẻ bình thường, nhưng uy thế của lão tổ sáng lập Thanh Thành kiếm phái rất mạnh, tại sao đạo kiếm lại yếu?

Chỉ có điều hậu nhân không triệt để dung nhập đạo pháp cùng kiếm đạo làm một, cho nên không thể phát huy uy năng lớn nhất, cho nên đạo kiếm bí truyền của Thanh Thành kiếm phái không phải thứ đơn giản.

Công pháp truyền thừa phải giao lại cho triều đình.

Nhưng trước khi giao cho triều đình, Tô Tín đã xem hết một lần, cũng ghi nhớ nội dung trong đầu mình.

Kiếm hai mươi ba của Tô Tín cần đại lượng kiếm pháp cường đại gia nhập vào, công pháp đạo kiếm của Thanh Thành kiếm phái rất phù hợp.

Sau khi chuyện này chấm dứt, người Thiên đình và Địa phủ cũng rời đi.

Nội dung giao dịch hoàn thành, Thiên đình và Địa phủ cũng chướng mắt tài nguyên tu hành của Thanh Thành kiếm phái, bọn họ trực tiếp rời đi.

Tô Tín cũng ý định mang người quay trở lại Thịnh Kinh thành, lúc này trong đầu Tô Tín có âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành xuất hiện.

- Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: giang hồ cự phách ( 2)

Nhiệm vụ ban thưởng: 5000 điểm phản phái trị, ba lần rút thưởng tứ tinh tùy cơ.

Tô Tín quan sát một lúc, nhiệm vụ lần này ban thưởng phản phái trị không ít, đầy đủ Tô Tín tiêu xài một phen.

Chỉ có điều ba lần rút thưởng tùy cơ lại là gân gà.

Đối với Tô Tín hiện tại mà nói, hắn không quan tâm nhiều tới binh khí, mình đã có Phi Huyết kiếm, trừ phi hắn rút ra thần binh.

Đan dược, trừ khi là đan dược cấp bậc Đại Hoàn đan, nếu không nó không có bao nhiêu tác dụng với Tô Tín.

Tạp vật trên cơ bản không có thứ tốt.

Về phần tiêu hao phẩm, cho dù là tiêu hao phẩm tứ tinh nửa cũng chỉ có sáu trăm điểm phản phái trị mà thôi, cho dù rút trúng, Tô Tín cũng cảm giác không đáng.

Có thể nói rút thưởng tùy cơ chính là đánh cược vận khí, cho nên Tô Tín hỏi hệ thống:

- Hệ thống, ta có thể hối đoái rút thưởng tùy cơ thành phản phái trị hay không?

Hệ thống nói:

- Chỉ có ba hạng rút thưởng sơ, trung, cao mới có thể hối đoái thành phản phái trị, rút thưởng đặc thù không thể hối đoái.

Tô Tín lắc đầu, hắn cảm thấy thất vọng.

Hắn cũng không nói gì, mà là trực tiếp rời khỏi hệ thống.

Hơn năm ngàn phản phái trị không ít, cho dù ba lượt rút thưởng tùy cơ không rút ra thứ tốt cũng không sao cả.

Chỉ có điều Tô Tín hiện tại không có tiến hành rút thưởng, triều đình đang chờ tin tức, hắn cần dẫn đại quân trở về triều đình.