Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 6




Nó từ từ mở mắt. Khung cảnh đầu tiên ập vào là.......... cái trần nhà màu hồng! Dần ý thức được nơi mình đang nằm, nó ngồi dậy và ngó quanh quất. Vẫn một màu hồng tươi, vẫn cái bàn làm việc với chiếc máy tính và vẫn con người đó đang cặm cụi gõ gõ. Nó nhìn lên đồng hồ treo tường mới biết bây giờ đã 7h tối. Nếu không nhờ những tiếng gõ bàn phím kịch liệt của cô Hiệu trưởng thì chắc còn lâu nó mới dậy. Mà rốt cuộc cô ấy làm những gì mà suốt từ sáng đến tối chỉ ngồi trước máy tính vậy nè?

Nó nhón chân, rướn cổ lên, lén nhìn qua đầu cô thì giật mình ngã phịch xuống sàn nhà:

- Cô... cô đang.... cày Gunny???

OH MY GOD! Thế mà nó tưởng cô chăm chỉ làm việc từ sáng tới tối đấy. Ha.. ha.. đời thật là hài. Bà cô quay sang nó, khuôn mặt không biểu cảm, lạnh lùng phát ngôn:

- Em ổn chứ?

- D.. dạ.

- Tốt, giờ em có thể về được rồi!

Nói rồi cô lại quay ra, gõ cộp lên bàn phím 1 cái. Nó chưa hết choáng, lúng túng đứng dậy đi về.......

- Cẩn thận.....

Nó quay đầu lại nhìn và chân vẫn bước thêm 1 bước.... "CỘP"

- ...va phải kệ sách!

Hay quá ta............. Nó đụng rồi cô mới nhắc là sao chứ???

Bực mình giật cái túi đựng đồng phục trên bàn, nó nện chân hậm hực xuống nền nhà vừa đi vừa xoa xoa cục u to tướng. Giờ cũng đã tối rồi, nó ra đường bắt taxi để về.

........

Trong phòng Hiệu trưởng sau khi nó đi được mấy phút:

- Alô, mày à? Xong rồi, tao mà lị. Thế ảnh với chữ kí của "tình êu" tao đâu? Nhớ đấy, mai tao qua công ty mày lấy. Ừ, thôi nhé. Bye.

Giá mà nó biết từ chiều tới giờ là 1 màn kịch được sắp sẵn nhỉ? Nó sẽ tự hào lắm đây vì được vào vai chính và đóng cùng những người lạ mặt. Nhưng nó thì do mẹ nó sắp đặt, còn "người đó" đóng vai trò gì?

Mãi không thấy taxi đến, nó quyết định đi bộ về nhà cho khỏe thay vì gọi người tới đón. Giờ này chắc quán của thằng Tùng đang bận rộn lắm, nó cũng không muốn làm phiền. Còn Hoàng Anh chắc đang đi dự tiệc sinh nhật rồi, thôi thì coi như nó luyện cho cơ thể dẻo dai cũng được, hờ hờ.

Con đường này về chiều tối khá vắng vẻ. Những bóng đen của mấy con côn trùng bay rập rờn rập rờn làm nó sởn tóc gáy. Giữ vẻ mặt bình thản, nó đi qua 1 đoạn khá tối...

Gì chứ, nó là ai nào? Vũ Hoàng Minh đấy ạ, là Red của Dark Moon, trời không sợ, đất không sợ........ chỉ sợ mỗi ma thôi ạ.

Nó đang bước từng bước chậm, rồi nhanh hơn, nhanh hơn và đi gần như chạy. Tiếng bước chân của nó qua đôi giày cứ nện "cộp, cộp" trên đường. Nó thở phào 1 chút khi thấy ánh sáng ở đoạn đường phía trước thì "BỊCH", một cái gì đó bay ra từ con hẻm bên trái nó làm nó thót tim, mọi hoạt động của cơ thể như ngừng hết lại, chỉ còn nghe tiếng "thịch, thịch" và tiếng bước chân chậm rãi. Nó len lén nhấc đôi chân run rẩy lên để chạy thì 1 bàn tay nắm lấy cổ chân nó....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA................

Nó dùng hết sức lực chạy thật nhanh cho đến khi mệt lả và chậm dần lại. Nhưng nghĩ tới cái cảm giác tê run như có dòng điện chạy qua khi cái bàn tay kia nắm lấy chân mình, nó lại vùng chạy tiếp.

Đến khi về được tới nhà, nó khóa cửa cẩn thận và chui tọt vào ôm chầm lấy bà Năm - vu' nuôi của 2 anh em. Bà không hiểu gì nhưng vẫn để nó ôm khư khư như thế, vỗ về:

- Con ngoan của Năm, không sao rồi, không sao rồi...

Mãi 1 lúc sau lấy lại bình tĩnh, nó buông bà ra và đỏ mặt:

- Con... con.... thôi con đi tắm đây!

Nó chạy vụt lên phòng và đóng sầm cửa lại. Bà Năm chỉ biết vừa lắc đầu vừa cười:

- Lớn cả rồi đấy, có thèm kể chuyện với Năm nữa đâu. Haizz, mình cũng già rồi....

* *

*Nó tắm rửa rồi xuống phòng ăn mấy miếng qua loa.Vu' Năm cứ nhìn nó cười tủm tỉm làm nó xấu hổ không biết chui đi đâu. Hôm nay anh nó không có nhà, ăn cơm xong nó lại chạy lên phòng ngay. Nó cần bù đắp cho mấy ngày thiếu ngủ vừa qua.

Buông phịch người xuống giường, nó đặt cái a lô lên đầu giường và quay sang ôm bé chuột bông Keyly iu vấu. Nó nhìn lên trần nhà, vừa cười vừa nghĩ đến hình ảnh của người đưa khăn cho nó lúc chiều. Lúc đó nhìn dáng anh ta đen thẫm giữa những tia sáng mặt trời như có thêm đôi cánh vô hình vô cùng rực rỡ. Trong thoáng chốc nó đã nghĩ đó là thiên thần... Có lẽ anh ta đã đưa nó xuống phòng cô hiệu trưởng, nhưng nó chưa kịp biết mặt, biết tên của anh ta rồi. Mà cũng quên không hỏi bà cô đó nữa, haizz, thôi kệ. Giờ nó phải ngủ đã.......

Nhưng hình như nó quên mất cái gì??

RRRRRRREEEEEEEEEEEEEEEGGGGGGGGGGGGGG~~~

- Grừ..... hmm!!!!!!!!!!!!

Nó tức giận đập cái đồng hồ dập xuống bàn và quyết định....... ngủ tiếp. Nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày vào học, nó vội vàng vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đến trường. May mà tối qua bà Năm đã vâng lệnh mẹ nó mà đặt cái đồng hồ có chuông báo thức to nhất vào phòng nó, chứ không thì chắc nó tiêu đời sớm quá.

Nó đến trường với tâm trạng háo hức về 1 buổi học "vui vẻ" ở trường mới. Trò để chọc quê thầy cô nó thiếu gì. Ở trường cũ, nó còn được miễn hẳn khoản học và ghi chép chỉ để thầy cô được giảng bài trong lớp. Nó đang hi vọng lắm đây, cái gì mới cũng vui mà, he he.

Bước đến cổng trường, nó gần như choáng ngợp bởi những con siêu xe đen bóng xếp hàng dãy dài trong nhà xe. May mà nó không đi đấy, nếu không chẳng biết phải để vào chỗ nào nữa. Không biết có chuyện gì mà học sinh đang đứng túm tụm lại bàn tán, nó cũng lẻn vào nghe ngóng:

HS1: Tối qua Hoàng Kỳ đã xử bọn lưu manh hay bén mảng đến trường ta rồi đó, mọi người biết chưa?

HS2: Tưởng gì chứ, tối qua tôi đi qua cái đoạn tối tối gần trường đó, thấy cậu ta đang đánh nhau với khoảng 6,7 thằng, tôi liền đứng lại xem 1 lúc. Tên cuối cùng hình như vừa hét vừa chạy đi ấy.

- Trời!_ Nó buột miệng kêu lên. Thì ra là có kẻ đang đánh nhau, vậy mà nó cứ tưởng là ma chứ. Nhưng cái tên kia vừa nói cái gì ấy nhỉ? Kẻ cuối cùng? Nó ư?

Nó bực mình bỏ lên trên lớp. Dù tên vừa nãy không biết đó là nó nhưng nó vẫn ức lắm. Ai đời thủ lĩnh của Dark Moon lại bị nhầm là bọn lưu manh tép riu như thế. Ít ra cũng phải nói nó chiến đấu anh dũng đã chứ, chưa gì đã chạy như thế thì chết nó à, hjc.

Mà tại sao dạo này nó trở nên yếu đuối thế nhỉ? Bực quá đi, đã bực lại còn bực thêm. Chỗ ngồi mà hôm qua nó định chiếm đã có kẻ đến ngồi trước. Nó sẵng giọng quát:

- Chỗ này của tôi rồi, cậu đi chỗ khác ngồi đi!

Hắn quay sang nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc rồi nói:

- Chỗ này vốn dĩ là của tôi. Mà cậu có biết tôi là ai không?

- Cậu là ai mặc xác cậu, chỗ này tôi lấy!

Nói rồi nó quăng cái ba lô lên bàn, trong lớp đã có tiếng xì xào bàn tán. Nó thì cứ giương mắt ra khiêu khích hắn còn mắt hắn thì đỏ ngầu lên.

Hắn ta kìm nén cơn tức lại, chớp mắt 1 cái và nhếch miệng lên:

- Vậy coi như đây là món quà cuối dành cho cậu vì đã thách thức Hoàng Kỳ này. Cuối giờ mời cậu ở lại, chúng ta sẽ nói chuyện như những thằng đàn ông với nhau.

Khuôn mặt hắn cười.mà nó ngỡ như đang tức giận vô cùng. Chắc chưa bao giờ có người dám đụng đến hắn. Nhưng nó ngán gì chứ. Mà tên Hoàng Kỳ hả? Là cái tên chết tiệt tối qua làm nó bị hiểu nhầm hả?

- OK, được thôi!!

Hay lắm, cứ thế nhé, nó sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho biết mặt.

Hắn quay sang 1 thằng bàn khác, dùng ánh mắt đe dọa kiểu như "Mày có biến đi cho tao ngồi không?". Tên đó hoảng sợ làm rơi cả bút, vội vàng cắp sách vở chạy đi. Nó mỉm cười đắc thắng. Bọn trong lớp thì xì xào chán cũng quay sang hỏi chuyện nó:

- Bạn mới đến phải không? Mình là Uyên Uyên, Bạn tên gì thế?

- Tôi là Vũ Hoàng Minh. Nó cười xã giao làm cho hơn nửa lớp rụng tim. Mấy thằng con trai cũng lại nói:

- Ông đụng vào người không nên đụng nhất cái trường này rồi, cẩn thận đấy.

Uyên Uyên cũng nói, giọng lo lắng:

- Cậu nên xin lỗi và trả lại chỗ cho cậu ấy thì hơn, cậu ấy rất tốt, nhưng khi giận thì trông đáng sợ lắm.

Nó liếc sang bàn hắn 1 cái rồi nói:

- Tôi không sao. Các bạn muốn lo thì hãy lo cho cậu ta đi. Trông bộ mặt cậu ta lúc này THẢM HẠI như một con mèo mắc mưa vậy.

Trong khi nó cười vui vẻ thì bàn bên kia ngùn ngụt sát khí. Hắn đứng dậy đập bàn, tiến lại chỗ nó, gằn từng chữ:

- Đi theo tôi.

Nó dửng dưng như không nghe thấy gì, lại còn ngoáy ngoáy lỗ tai và hỏi Uyên Uyên:

- Cậu có nghe thấy tiếng chó sủa không?

Hắn tức giận lao vào xách cổ áo, lôi nó đứng dậy, gầm gừ:

- Mày muốn chết ngay tại đây đúng không?

Nó giơ tay lên...... ngoáy mũi thản nhiên:

- Chưa cục **** nào dám chạm vào tôi như cậu lúc này đâu.

Nó nói thật mà, sao đầu hắn xì khói ra thế kia nhỉ? Hắn nắm chặt tay lại định vung nắm đấm vào mặt nó và nó cũng đã sẵn sàng nghênh chiến thì "Bộp". Cú đấm của hắn bị chặn lại bởi 1 bàn tay khác, không phải nó:

- Đừng gây sự nữa.

Một "hắn" khác nói. Nó kinh ngạc nhìn hắn rồi nhìn "hắn" đến loạn cả lên. Rồi như phát hiện ra điều gì đó, nó đập tay ra vẻ "biết rồi":

- Ra là thế!

Nó quơ tay vào khoảng không trước mặt hắn và "hắn":

- Chắc chắn ở đây có tấm gương rồi!

Cả lớp ngã lăn ra sàn. Thật bó tay với nó. 2 kẻ đứng trước mặt nó hét lên:

- Tại sao lại không nghĩ là sinh đôi hả??

Nó tròn mắt:

- Ừa ha. tại sao nhỉ? À, tại cái bảng tên trên đồng phục của hắn nè: Trần Duy. Còn bên này: Hoàng Kỳ.

Nó vừa nói vừa chỉ chỉ rồi kết luận:

- Đấy, có sai đâu!

Hoàng Kỳ đột nhiên sững lại, ánh mắt đưa xuống, không nói gì rồi bỏ ra ngoài. Trần Duy mỉm cười với nó:

- Cậu là học sinh mới? Tôi là lớp trưởng, có gì cần thì cứ hỏi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức có thể. Nói rồi hắn cũng bỏ ra ngoài luôn. Nó chẳng hiểu gì, quay lại bọn trong lớp với ánh mắt thắc mắc. Uyên Uyên trả lời nó:

- Họ đúng là anh em sinh đôi đấy. Nhưng Kỳ ở với mẹ, lấy họ mẹ còn Duy là anh, ở với cha và mẹ ghẻ. Ba mẹ họ li dị từ khi họ mới 5 tuổi cơ.

Nó gật gù, ra là đã đụng đến nỗi đau của 2 con khỉ. Chậc, lát phải xin lỗi thôi. Nó cười toe:

- Cảm ơn Uyên Uyên nhé!

Uyên Uyên tròn mắt, đỏ mặt:

- Không.... không có gì.

Mấy đứa con gái trong lớp hét ầm lên:

-aaaaaaaaa. Minh ơi cười lại đi!!!!!!!!!

- Dễ thương quá!!!!!!!!

Bọn con trai thì quá quen với việc này rồi, ở trường toàn nam thanh nữ tú thế này mà vẫn có những cô gái cuồng giai đẹp zậy hả trời?

Nó giật mình gượng gạo:

- Xin... xin lỗi, mình ra ngoài tý!

Nói rồi nó chạy vụt đi cho tới khi không còn nghe tiếng hét nữa. Thở phào 1 cái, nó nhận ra mình đang đứng trên sân thượng hôm qua.

Chợt lóe lên 1 suy nghĩ là biết đâu sẽ gặp lại người đó. Nó vội vàng nhìn quanh quất. Giọng một tên con trai vang lên:

- Tìm gì đấy cậu bé?

Từ trên cao, 1 cái đầu thò ra, nhìn xuống, tay chống trên cằm, miệng mỉm cười:

- Chào!

Hắn đưa tay vẫy vẫy. Nó ngước lên thì chỉ thấy cái mặt khỉ đang cầm vỏ chuối như trêu ngươi người ta thôi. Nó hỏi:

- Cậu là Trần Duy hay Hoàng Kỳ?

Hắn mỉm cười:

- Đoán thử xem?

Nó hừ 1 cái rồi nói:

- Trần Duy!

Hắn vẫn chưa thôi nhăng cái miệng ra, nói luôn:

- Sai bét!

Nó khoanh tay lại giễu cợt:

- Không thể sai được, trừ phi cậu là 1 con khỉ chính hiệu chứ không phải người.

Hắn bật cười lớn:

- Ha ha, cậu hay thật đấy. Tôi đúng là Duy, còn tên này mới là Kỳ.

Hắn túm gáy áo lôi cái bản mặt nhăn nhó của con khỉ còn lại ra, nói tiếp:

- Cậu là 1 trong số hiếm hoi những người nhận ra được 2 đứa tôi đấy. Xin lỗi vì khi nãy tên này đã hành động hơi quá.

- Không có gì, cũng do tôi gây sự với cậu ta nữa. Mà 2 cậu có thường xuyên lên đây không?

Hoàng kỳ lúc này mới cau có lên tiếng:

- Đây là địa bàn của riêng 2 đứa tôi. Hầu như ngày nào cũng lên đây cả. Chỉ có kẻ không biết điều như cậu mới dám bén mảng lên thôi.

Hắn liếc nhìn khinh khỉnh làm nó muốn đấm nhưng nó vẫn từ tốn hỏi:

- Vậy hôm qua.........

- Vào học rồi kìa!_ Hoàng Kỳ nói với Duy, ngắt lời nó.

Duy cũng cười:

- Có gì nói sau nhé, giờ vào lớp nào!

Cả 2 tên nhảy phịch từ trên cao xuống, dáng người cao cao lọt thỏm trong ánh mặt trời. Cả 2 cái bóng đều mạnh mẽ và to lớn giống "người đó". Vậy người đã đưa khăn cho nó là ai?

Lắc đầu mạnh 1 cái, nó chắc mẩm:

- Nhất định không thể là Hoàng Kỳ được. Cái bản mặt nhăn nhó đó làm gì có lúc biết an ủi người ta bằng hành động như vậy được. Chắc chắn đó là Trần Duy rồi.

Tên khỉ đó kể ra cũng tử tế hơn tên còn lại.

Nó thật chẳng muốn vào lớp mà muốn ở lại đây cho rồi. Trèo lên chỗ vừa nãy 2 tên kia nằm, nó thả mình xuống, ngắm bầu trời xanh thăm thẳm.

Nó tự cười với chính mình:

- Ngu thật! TRÊN NÀY NẮNG BỎ MỊA, HÈN CHI MÀ 2 CON KHỈ ĐÓ XUỐNG!!!

Báo hại nó chui lên đốt da. Đùng đùng xuống lớp học, nó vừa đi vừa **** rủa:

- 2 tên khốn các người sẽ sống không yên đâu!!! Ta trù, ta ếm! Bla blo...........

Trong lớp lúc này, Trần Duy đang cho lớp đứng lên chào cô giáo thì không may cái chỉ quần bị vướng vào ghế, làm hắn cứ phải lom khom như 1 ông cụ. Hắn cười chữa cháy:

- Thưa cô, người Nhật thường cúi chào thế này ạ. Càng cúi thấp càng thể hiện sự tôn kính.

Nói rồi hắn cúi thấp hơn nữa và gỡ cái chỉ quần ra khỏi cái đinh ở ghế. Cô giáo thì che miệng thích thú khi được học sinh đẹp giai kính trọng như vậy, cho cả lớp ngồi. Còn hắn đã có quyết định sa thải chính thức cho cái quần rồi đấy.

Chỉ có Hoàng Kỳ nhận ra sự bất thường của anh mình. Hắn ngồi cười khúc khích thì bị Trần Duy phi cho cục tẩy vào mặt, cười nói:

- Em có thể thôi cười được không?

Hoàng Kỳ bèn cười phá lên:

- HA HA HA!!

Cô giáo lúc đó đang xoay sở với cái ghế bị gãy mất một chân (tác giả biết ai làm đấy ) thì nghe thấy tiếng cười. Cô tức giận phi nguyên cục phấn vào miệng Kỳ (chuẩn thế)

- LÀ EM LÀM PHẢI KHÔNG???

Cả lớp há hốc mồm nhưng vội ngậm lại ngay, sợ người tiếp theo được "ban" phấn là mình!!

Hoàng Kỳ vội vàng nhổ cục phấn ra, tức giận đứng lên:

- Cô vừa làm cái gì đó hả?

Hắn gườm gườm rồi bực bội ra khỏi lớp. Cô giáo hoảng hồn, trong phút chốc tức giận đã quên mất hắn là ai. Có lẽ cô nên làm đơn xin chuyển trường. Dạy học ở miền núi có lẽ sẽ đỡ hơn. hic.

Nó bước vào lớp thì Kỳ bước ra. Nhận thấy không khí không được thoải mái, nó ngờ ngợ đoán ra tên kia vừa làm trò quái gở nào đó mà không ngờ mình mới là tác nhân trù ẻo làm cả lớp loạn lên.

Cô giáo vừa nhìn thấy nó đã hồ hởi ra mặt. Cô quyết định rồi, ở đây dạy học để ngắm giai mỗi ngày còn hơn lên miền núi. Cô cười và bắt tay nó:

- Chào em, rất vui được đón em vào học lớp này.

Nó bắt tay cô và đáp lại:

- vâng, em là Vũ Hoàng Minh. Mong cô giúp đỡ ạ.

2 cô trò bắt tay nhau cười và........... không buông ra nữa. Nó cười:

- Cô ơi, em có thể xuống lớp được chưa ạ?

Cô cũng cười:

- Vậy em cứ xuống đi.

Nhưng cái tay....... vẫn còn đang bắt rất chặt. Cô giáo đổ mồ hôi hột. Nó cười:

- Hình như tay cô có dính gì đó đấy ạ.

Nhưng cô giáo không hề giở trò gì, vậy thì còn ai ngoài nó chứ? Nó đang cười khà khà thì..............