Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 29




Rốt cuộc bệnh của Lý An Sinh vẫn chuyển nặng. Đến nửa đêm, cậu ta rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, sốt cũng tăng cao.

Triệu Vũ thức đến hừng đông, sau khi theo dõi mấy lần, cảm thấy nhiệt độ giảm xuống rồi mới dần yên tâm. Anh ta biết đối phương ưa sạch sẽ, mà bây giờ bản thân lại không tiện tắm rửa thay đồ, nên để tránh làm bẩn cái giường ngay đến cả một nếp nhăn cũng không có, anh ta liền đi tìm một cái chăn, quấn quanh mình rồi ngả lưng xuống sofa. Không biết có phải tại mấy nay ngủ nhiều quá hay không, mà khi trời vừa tờ mờ sáng, Triệu Vũ đã mở mắt.

Thanh Minh trời mưa, từng giọt tí tách tí tách rải khắp Ngô Thành. Trong không gian u ám, sắc xanh lam yếu ớt của bầu trời cũng như bị lây phần âm trầm. Cảnh vật chìm trong lớp bụi nước dày đặc không thoát ra được. Triệu Vũ đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng phía ngoài kia thật an tĩnh mà ngâm mình trong làn mưa ướt át, giống hệt những con thú dữ to lớn đang trầm ngâm. Qua hơn nửa tiếng sau, xe cộ trên chiếc cầu vượt uốn lượn đã dần dần nhiều lên. Thế nhưng, lúc này, đèn đường vẫn le lói, khiến cho con người ta cảm thấy một sự cô đơn nhàn nhạt.

Triệu Vũ rửa mặt rồi đi đến đẩy cửa phòng Lý An Sinh, khẽ chân bước tới cạnh giường, ngồi xuống sờ trán người kia. Lý An Sinh khi ngủ cởi bỏ đi vẻ mặt sắc bén, chỉ còn lại nét đẹp khiến người chạm tới rồi liền không muốn buông ra.

Đã hạ sốt! Triệu Vũ chậm chạp rút tay về, thầm nghĩ, anh ta cũng nên về thôi.

Lúc Triệu Vũ đóng cửa lại, Lý An Sinh liền từ từ mở mắt ra.

Người kia luôn coi cậu ta như cái bình sứ, gặp gió là bay, trượt tay là vỡ. Không biết là do đối phương bản tính trời sinh đã thế hay là nhiễm cái khí thế của kẻ làm đại ca từ nhỏ mà che thân che bạn che vợ, cái nào cũng xông xáo không nề hà, mặc kệ bản thân có phải cũng đang mắc kẹt trong khó khăn hay là không. Đối với việc này, Lý An Sinh vừa yêu cũng vừa hận, nhưng là lúc này cậu ta đang bị ánh sáng u ám ngày mới chiếu rọi, cho nên yêu có phần nhiều hơn! Lại nói, năm mười bốn tuổi ngày đó, khi Lý An Sinh bị đại ca trường học cùng đám côn đồ đánh ngã trong nhà vệ sinh nam, cậu ta thật ra chưa từng sợ hãi. Có thể mấy năm nay về sống với cha khiến cậu ta dần học được cách đẩy đưa khéo léo, thế nhưng từ trong xương cốt máu tủy, cậu ta vẫn là một người cố chấp y như mẹ mình. Sự mâu thuẫn đó đã khiến cậu ta dù rất muốn lôi Triệu Vũ lại, ôm vào trong lòng, hôn môi, làm tình, bù đắp lại khoảng thời gian suốt sáu năm quá khứ, đồng thời xác nhận chủ quyền của bản thân, thế nhưng, lý trí lại dồn ép tất cả, bắt cậu ta phải nằm yên trong chăn giả bộ làm một cái bình sứ suốt cả đêm.

Chẳng qua chỉ là cảm vặt mà thôi! Còn nhớ năm đó, khi cậu ta vừa tới Đế Đô, sống với người cha xa cách quá lâu đến mức nhìn con mình cũng chẳng còn hứng thú và đám người giúp việc thờ ơ lạnh nhạt, cậu ta đã từng cả ngày ngơ ngẩn trầm uất, thi thoảng xuất hiện ảo giác còn làm tay mình bị thương, may mà đến giờ, các vết sẹo đã nhạt đi rất nhiều. Còn có lần, cậu ta nhốt mình trong phòng kín, đến một giọt nước cũng không lọt qua được, cha cậu ta hãy tưởng cậu ta đang chuyên tâm ôn luyện để chuẩn bị xuất ngoại! Mãi đến khi lương tâm trỗi dậy, cưỡng bức phá cửa, mới phát giác con mình mặt mũi trắng bệch, người gợm gầy rộc cả đi, toàn thân trên dưới không còn sinh khí, như thể sắp sửa về miền Tây phương. Chỉ là cái miền Tây phương này không phải là Canada ở phía Tây mà là miền Tây phương cực lạc! Sau lần ấy, cha Lý một mực cho là con trai bị di truyền bệnh thần kinh từ mẹ, đợi chữa trị ổn thỏa xong liền vội vã mua vé tống khứ người đi, chỉ sợ không may chết ở nhà mình. Ra đến nước ngoài rồi, bác sĩ tâm lý liền trở thành đối tượng giao tiếp duy nhất của cậu ta. Cứ thế cho đến tận khi quy luật cuộc sống trở lại bình thường, làm việc ăn uống qua hai ba năm mới dần dần chấm dứt việc trị liệu. Bây giờ, chỉ vì chút bệnh cỏn con này mà cậu ta lại bày ra một bộ yếu ớt để xin xỏ sự dịu dàng ngắn ngủi của người kia, thật là quá mức giả dối giảo hoạt!

Lý An Sinh chậm rãi ngồi dậy. Đợi cơn choáng váng qua đi, cậu ta mới lảo đảo bước xuống giường, đi vào nhà tắm tắm nước lạnh. Cậu ta thay một bộ quần áo mới, hơi lạnh từ sau lưng chậm rãi lủi lên, thế nhưng cậu ta giống như chẳng cảm nhận được gì, đi tới phòng bếp hâm nóng một phần mì đông lạnh, rồi ngồi cạnh quầy bar trong bếp từ tốn ăn. Mùi vị thật sự không ngon lắm. Lý An Sinh lấy máy tính bảng, vừa ăn vừa kiểm tra email, trong vô thức cũng coi như nuốt được vài miếng.

Chính vì như thế mà lúc Triệu Vũ xách theo túi đồ ăn sáng mở cửa ra, đập ngay vào mắt anh ta chính là cảnh Lý An Sinh đang ngồi cạnh quầy bar thẳng tắp nhìn mình!

Lý An Sinh “…”

Triệu Vũ mặt không đổi sắc thả đồ ăn sáng cùng chìa khóa dự phòng lên mặt tủ giày.

Lý An Sinh thấy vậy có chút luống cuống, nhưng rất nhanh, cậu ta đã trấn tĩnh lại, tỏ ra thản nhiên bước về phía Triệu Vũ (chứ thực tế là cậu ta còn quên cả việc phải xỏ dép), hỏi “Anh, bên ngoài có lạnh không?”

Triệu Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn, tỉnh bơ đáp “Không lạnh. Có vẻ cậu ổn hơn rồi nhỉ?”

“…Ổn rồi.” Lý An Sinh vô thức giơ tay ra. Thế nhưng khi ngón tay lạnh lẽo vừa chạm tới mu bàn tay người kia, cậu ta lại vội vã giật lại. Thân nhiệt Triệu Vũ vốn đã luôn nóng như lửa, lúc này ra ngoài mua đồ ăn sáng tiện thể chạy bộ tập thể dục quay về, cả người lại càng là nóng. Nếu để mà so ra, thì một người ở nhà như Lý An Sinh, trái lại lại càng giống như người vừa chui ra khỏi hầm băng. Triệu Vũ thật ra có chút bực mình vì Lý An Sinh không biết quý trọng sức khỏe bản thân, nhưng sau khi bị đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương chạm khẽ một cái như thế xong, trong lòng lại mềm nhũn, dù vậy, ngoài miệng, anh ta vẫn cứng rắn nói “Thôi, kệ, tôi đây cũng lười nói cậu. Tôi mua ít đồ ăn sáng đấy, cậu tự mình ăn đi. Tôi phải về rồi.”

“Khoan đã.” Lý An Sinh nhìn túi đồ ăn liền biết ngay Triệu Vũ mua phần của hai người, trong lòng cậu ta không khỏi thầm hối hận, chân tay cũng hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống. Cậu ta vừa cởi túi vừa nói với Triệu Vũ “Anh, anh cầm theo một phần đi.”

Triệu Vũ rũ mắt nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài của Lý An Sinh đang nhặt đồ ăn, ờm một tiếng đáp lại.

Lý An Sinh nhỏ giọng dặn dò “Bình thường làm việc vất vả, anh nhớ ăn nhiều một chút.”

Triệu Vũ đổi thành tư thế đứng thẳng, trong họng lần nữa phát ra tiếng ờm.

Lý An Sinh mấp máy môi, cúi người lựa đồ ăn. Trong túi vốn cũng chẳng có mấy, thế nhưng ngón tay cậu ta lại cứ như không muốn lui ra mà lật tới lật lui các thứ, hòng cố gắng kéo dài thời gian.

Triệu Vũ thấy cậu ta như vậy, trong lòng bất giác vui vẻ, liền làm như không thấy hai phần bữa sáng đã được chia sẵn như nhau, chỉ biếng nhác nhặt lấy một nắm cơm nắm nho nhỏ, xoay người mở cửa nói “Tôi đi đây.”

Lý An Sinh ngừng tay, ngẩng lên nhìn bóng lưng người kia.

Triệu Vũ làm như thờ ơ nhắc “Nhớ đi dép, coi chừng lạnh.”

Mãi đến khi vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu Vũ rốt cuộc mới để lộ ra nụ cười kiềm nén suốt từ nãy tới giờ. Anh ta tựa vào tường thang máy, đỡ tay vịn cười run cả người, trong mắt đâu đâu cũng là ý cười. Thật đúng là đạo trời xoay vòng, từ trước cho đến nay đều là anh ta luống cuống chân tay, mất hết mặt mũi đại ca trước mặt giám đốc Lý, giống như tối qua, chỉ cần đối phương vừa mở miệng nói mấy câu, anh ta đã á khẩu đến mức hận không thể cắm đầu bỏ chạy. Nhưng nhìn bây giờ mà xem, cái vị giám đốc Lý lúc nào cũng ung dung bình thản kia rốt cuộc cũng để lộ ra sơ hở! Sự hoảng loạn luống cuống trong nháy máy ấy ngốc nghếch y như một tên nhóc con lén lút giấu đi bài thi bị điểm kém vì sợ cha mẹ mắng.

Cười xong, Triệu Vũ lại buồn bực nghĩ: Mình vui cái gì cơ chứ?

Ngày nghỉ luôn ngắn. Triệu Vũ ở nhà nằm được mấy ngày đã phải đứng dậy lăn mình đi làm.

Đi làm đi làm lại đi làm… Chẳng qua mới chỉ nghỉ có hai ba ngày, vậy mà người đã như rơi từ cuộc sống xa hoa xuống đời khổ cực, Triệu Vũ chạy chưa được mấy chuyến đường dài, cả thể xác và tinh thần đã thấy kiệt quệ. Lái xe nhiều năm, Triệu Vũ không phải mới một hai lần nghĩ đến chuyện đổi nghề. Bạn bè người thân cũng hay khuyên anh ta kiếm cái ngành nào dễ sống một chút, dù cho lương có thấp, chí ít vẫn nhàn hơn là quanh năm suốt tháng bôn ba trên đường cao tốc. Triệu Vũ thật ra đã từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nhưng mà anh ta còn phải gánh vác gia đình, tuy là cuộc sống bây giờ đã khá khẩm lên nhiều, cơ mà anh ta vẫn muốn cố thêm tẹo nữa, tối thiểu là cho được cha mẹ anh ta một cuộc sống tốt hơn. Nếu như hỏi, việc anh ta muốn làm nhất là gì, thì kỳ thực, anh ta muốn mở một hàng làm ông chủ, thoải mái tự do. Chỉ là không người không tiền, có nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Lúc thay lái buổi tối, Triệu Vũ dừng lại ăn đêm ở một quán mì khuya, đồng thời xin nước sôi để rót vào chum trà. Trà trong chum đổi mấy bận nước, đã sớm không còn mùi vị gì, Triệu Vũ cũng coi như uống để giải khát. Đến lượt mình nghỉ ngơi, anh ta liền ngồi bên ghế lái phụ, buồn ngủ lướt lướt điện thoại.

Bởi vì là ngày đi làm, lại đã muộn, nên bảng tin không có gì mới. Triệu Vũ chán chường lần nữa mở ra taobao, ấn vào giỏ hàng, sau đó cười khẽ một tiếng. Mẹ Triệu và Triệu Vũ dùng chung một tài khoản taobao, cho nên bình thường mẹ Triệu mua gì chọn gì anh ta đều biết rất rõ (còn mẹ Triệu thì không hề hay biết). Nhìn những bộ quần áo váy vóc, túi tắm, son phấn được thêm vào giỏ hàng, Triệu Vũ liền biết ngay bệnh nghiện taobao của mẹ mình lại tái phát. Anh ta vừa nhẩm tính lương tháng này, vừa đảo qua đảo lại màn hình cân nhắc giá cả.

Tiểu Trương đang lái xe, liếc mắt hỏi “Mua đồ cho bạn gái à?”

Triệu Vũ thản nhiên đáp “Cho mẹ.”

Tiểu Trương đồng tình ồ một tiếng, an ủi “Vợ tôi cũng thế, ngày nào cũng đòi cái này cái kia, mà lạ thật đấy, có mỗi thỏi son thôi làm gì mà đắt đến tận mấy trăm lận…”

Triệu Vũ chưa nghe hết một nửa đã tắt điện thoại nhét vào túi áo, xoay người tựa đầu vào ghế lái. Tiểu Trương là một người nói nhiều, lúc lái xe đêm rất muốn có người nói chuyện cùng, thế nhưng, anh ta cũng biết Triệu Vũ bình thường không ưa nói chuyện, thấy bộ dạng muốn ngủ của đối phương, liền không thể làm gì khác ngoài im lặng.

Triệu Vũ tuy nhắm mắt, nhưng trên thực tế, tinh thần anh ta vẫn vô cùng tỉnh táo.

Nếu như mẹ Triệu có thể tình nguyện nói với anh ta bà muốn gì thì tốt biết mấy.

Bà ấy đã từng được là một Triệu phu nhân nức tiếng, một khách hàng VIP của siêu thị xa hoa bậc nhất Ngô Thành, nhìn cái gì hợp mắt, mở miệng liền một chữ “mua”, đã từng được là một bà mẹ nuôi con đến tận lớp mười một mới biết điểm tối đa là một trăm sáu mươi, một người mà nỗi bận tâm lớn nhất chỉ là “không thể mua được thứ đó ở Ngô Thành”… Hai cha con cục trưởng Triệu không khác nhau là mấy. Lúc ở ngoài kiếm tiền thì trợn mắt trừng mắt, thế nhưng về nhà lại nhất nhất chẳng coi tiền ra gì mà hiến hết cho vợ. Lại nói, nếu như ngay từ đầu, nhà Triệu Vũ biết dành ra một nửa số tiền đã tiêu xài để gửi ngân hàng làm vốn, thì có lẽ chuyện sau đó đã không rơi xuống mức thảm hại đến như thế. Chỉ là, mọi thứ cũng chỉ là chuyện không tưởng mà thôi. Cha anh ta nếu như đã có dã tâm ngay từ đầu, không lí nào lại không phải nhận hậu quả!

Mà thím Triệu – người đã từng là Triệu phu nhân và sắp tới sẽ trở thành bà Triệu, đừng nói đến việc một tuần có bảy ngày thì ở ngoài rong chơi hết năm ngày, sợ là, nửa năm cũng khó mà bước vào cửa hàng tổng hợp nửa bước! Cho dù Triệu Vũ có hai tay dâng hết tiền lương đến trước mặt mẹ Triệu, bà cũng chỉ nói mỗi câu ngại đi. Không phải bà không còn tình yêu với mua sắm, mà là tất cả tình yêu đã chuyển thành việc ngồi lướt taobao! Không mua được thì xem, coi như tưởng niệm một chút thôi chứ cũng không nói với chồng con gì cả. Triệu Vũ im lặng nhìn giỏ hàng taobao chậm rãi chất đầy, rồi lại bị người ở đầu kia lưỡng lự xóa đi một hai cái, thêm vào một hai cái… Cứ thế lặp đi lặp lại, thật có chút khiến người dở khóc dở cười.

Triệu Vũ nhắm mắt nghĩ đến mấy bộ quần áo và đồ trang điểm đã nằm trong giỏ hàng cả nửa năm nay, quyết định lần này về nhất định sẽ mua!

Bốn giờ sáng, trời vẫn tối đen.

Triệu Vũ tự đặt báo thức, không cần ai gọi đã tự giác tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt thay ca cho Tiểu Trương.

Triệu Vũ ghé vào nhà vệ sinh ở trạm dừng, sau khi vỗ đầy mặt nước lạnh cùng hút hết một điếu thuốc, anh ta mới tiếp tục chậm rãi khởi động xe. Chiếc xe to lớn uỳnh uỳnh tăng tốc, nghiền nén một nửa chặng đường còn lại.

Tiểu Trương ngủ không sâu, miệng cứ rủ rỉ rù rì mãi đến khi trời sáng, cuối cùng, không chịu được quay sang bắt chuyện với Triệu Vũ “Này, Tiểu Triệu, nghe nói cậu sắp thăng chức hả?”

Triệu Vũ ngẩn người, nhưng sắc mặt vẫn bình thản nhìn về phía trước “Thăng chức gì cơ?”

Tiểu Trương “Há, cậu thế mà lại không biết à?”

Triệu Vũ im lặng.

Tiểu Trương có chút ngại ngùng “Ôi, tôi cũng là nghe anh Vương nói thôi, thấy bảo là cấp trên đề bạt cậu.”

Triệu Vũ lặp lại “Anh Vương?”

Tiểu Trương phối hợp đáp “Ờ, nghe nói ông chủ rất thích cậu, nếu như cậu thăng chức thật, đừng có mà quên các anh em đấy nhé.”

Triệu Vũ “Không bao giờ có chuyện đó đâu…”

“Sao lại không có.” Tiểu Trương nhanh mồm nhanh miệng “Anh Vương vào công ty lâu rồi mà chưa được thăng chức, lần trước đi uống rượu, anh ấy còn…” Anh ta ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sắc mặt Triệu Vũ rồi cười khan “Ôi, tôi không có ý gì đâu.”

Triệu Vũ cười cười, lộ ra chiếc răng nhanh nho nhỏ, nhìn vừa chân thành vừa tự nhiên. Tiểu Trương cũng cười theo, giống như câu chuyện vừa nãy chưa từng được nhắc tới.

Điện thoại Triệu Vũ đút trong túi quần rì rì rung động, anh ta chỉ biết, tin nhắn chào buổi sáng của Lý An Sinh lại tới nữa rồi.