Tôi Là Ai

Chương 34




Độc Nhãn vừa mới tự chấn an, giờ lại tự mình dọa mình, hắn ta căng thẳng đến mức sắp phát bệnh "Tôi.. tôi đúng là vô ý quá. Lại để cho Lại lão đại chờ lâu."

Sim cười, nhưng lại khiến Độc Nhãn rùng mình. Hẳn là hắn ta đang cảm thấy đến chủ và tớ bên này đều quái dị như nhau.

Độc Nhãn ngập ngừng "Vậy chúng ta vào đi."

Sim quan sát bọn người đằng sau Độc Nhãn một lúc, rồi nhường đường "Mời."

Độc Nhãn bây giờ không chỉ lo cho hắn mà còn lo cho Vân Phi nữa. Mặc dù cô đã hóa trang thành đàn ông vô cùng hoàn hảo, nhưng nếu vẫn bị phát hiện thì đúng là hậu quả khó lường mà.

Nhưng không ngờ đã được cho qua, Độc Nhãn thở phào nhẹ nhõm được một giây rồi.

Ai cũng biết nguyên tắc của ông trùm này khó thay đổi như nguyên lí tự nhiên vậy. Như thể là mặt trời không thể nào mọc hướng tây.

Sim dẫn bọn họ vào một phòng ăn lớn, trang hoàn vô cùng lộng lẫy. Đầu bên kia bàn ăn, một người đàn ông mặc vest vô cùng lịch sự, đang nhắm mắt dưỡng thần, lại tạo ra một khí thế bức người khiến Độc Nhãn càng lúc càng căng thẳng.

Sim bước đến chỗ người kia, cung kính nói "Lão đại, người đã đến."

Lại Ngạn Vũ từ từ mở đôi mắt sâu, vô hồn, lạnh lùng và bí hiểm. Nhưng không thể nói là đôi mắt ấy không có sức hút, Vân Phi chỉ nhìn từ xa mà lại bị cuốn vào, mê mẩn nhìn.

Lại Ngạn Vũ liếc mắt sang từ người, chợt thấy ánh mắt lộ liễu của Vân Phi, anh dừng lại. Trông đôi mắt linh hoạt như vậy, lại thêm dáng bộ rất mảnh khảnh, là con gái sao?

Vân Phi chợt thấy ánh mắt người đó dính lên người mình, liền nép vào sau Độc Nhãn. Cô đã đeo mặ nạ da người rồi, vẫn bị phát hiện sao?

Trước khi đến đây, Vân Phi cứ nghĩ Độc Nhãn đã miêu tả hơi quá về một con người, nên cô không hề có cảm giác sợ hãi hay lo lắng nào.

Nhưng bây giờ đối mặt thì cô mới hiểu được, thế nào là khí chất thực thụ.

Lại Ngạn Vũ thấy Vân Phi e dè thì chuyển mắt đi, ra hiệu cho Sim. Sim nhanh chóng nói "Mời các vị ngồi."

Độc Nhãn hơi giật thót, cười cười ngồi xuống "Tôi có hơi chậm trễ một chút, lão đại thông cảm. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Lại Ngạn Vũ vẫn ngồi im quan sát, không hề nói gì. Trên mặt thì Độc Nhãn vẫn cười cười nói nói, nhưng chẳng ai biét bên dưới của hắn ta đã run sợ đến sắp tè ra quần.

Độc Nhãn thầm cầu nguyện rằng lão đại này sẽ nể tình ông là người đi trước mà chừa một con đường sống.

Trong phòng ăn này rơi vào trạng thái ảm đạm đến đáng sợ.

Châu Kim Lăng đã mai phục trước trên một tán cây lớn, nơi có thể quan sát phòng ăn một cách rỏ ràng nhất, đặc biệt là vị trí của Lại Ngạn Vũ.

Tòa nhà của Lại Ngạn Vũ canh gác vô cùng cẩn thẩn, một người lạ mặt không thể nào trà trộn đến nơi mà không bị phát hiện.

Châu Kim Lăng chỉ có thể nấp trên cây ngoài tòa nhà đó rồi chờ thời cơ. Anh cũng đã nghe ngóng về người này, hành sự theo bản thân, kì kì quái quái, vô cùng độc tài. Tâm cơ lớn nhất của hắn hiện tại là đang mở rộng quyền lực lên khắp đất nước này. Nên hắn đang tổ chức gặp mặt với những người có tiếng tăm, bàn bạc sát nhập. Nếu không được liền thủ tiêu tại chỗ.

Nếu hôm nay mục tiêu mới của Lại Ngạn Vũ không thỏa hiệp được thì lúc đại loạn diễn ra, Châu Kim Lăng sẽ ra tay được.

Lại Ngạn Vũ không nói gì, Sim cũng không nói gì, Độc Nhãn càng không dám nói gì.

Một lúc lâu sau...

Lại Ngạn Vũ nói "Độc Nhãn tiên sinh, chắc đã biết mục đích cuộc gặp gỡ hôm nay."

Giọng nói của anh tạo ra một uy lực như một vị thần.

Độc Nhãn gật gù "Biết... tôi biết."

Lại Ngạn Vũ nói "Vậy Độc Nhãn tiên sinh nghĩ thế nào?"

Trước khi đến đây Độc Nhãn đã nghĩ mình sẽ đòi bảy phần, chỉ cho đi ba phần. Nhưng tình hình hiện tại lại quá ép tim. Hắn ta đang sợ điều kiện này sẽ không được chấp nhận, nhưng nếu cho nhiều hơn thì còn cái gì nữa.

Độc Nhãn suy tính những đường khác, thấy không có phương án nào phù hợp hơn, nên ông ta hạ quyết tâm.

Độc Nhãn hít một hơi rồi nhìn Lại Ngạn Vũ nói "Bảy ba. Tôi bảy, Lại lão đại ba. Tôi nghĩ đây là hợp lí. Dù gì tôi vẫn là người đi trước. Lại lão đại hiểu mà phải không?"

Lại Ngạn Vũ lại nhìn chằm chằm Độc Nhãn, đôi mắt sâu âm trầm không chút gợn sóng.

Sóng lưng Độc Nhãn cứ như có những dòng điện chạy qua, khiến hắn không hề giữ được bình tĩnh. Vừa mới kiên định đó, Độc Nhãn bây giờ lại thấy lo sợ. Có nên tăng lên một chút?

Không. Không được. Lời đã nói không thể rút lại. Sao cũng chỉ là một thằng nhóc thôi.

Giọng nói của Lại Ngạn Vũ vang lên khiến cho suy nghĩ của Độc Nhãn nhanh chóng phân tán. Lại Ngạn Vũ bình tĩnh nói "Ngược lại."

Chỉ hai chữ ngắn ngủn mà lại ngồi đợi một quãng thời gian dài như vậy, thật khó để đại não có thể hoạt động kịp.

Ngược lại? Là có ý gì?