Tôi là Ê-ri

Chương 37




Sống trong cung điện

Lần đi Hồng Kông này, tôi không phải trả nợ bất kỳ ai như lần trước. Tôi chỉ phải trả khoản nợ vài chục nghìn bạt tiền vé máy bay và chỗ ăn ở nên không phải làm việc vất vả. Sau đó, tôi cứ liên tục đi về giữa Thái Lan và Hồng Kông được khoảng ba, bốn lần, mỗi lần một tháng cho đến khi đủ một năm. Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Chin-ya, anh biết tôi đi Hồng Kông, nhưng không biết tôi đến đó làm gì.

Chin-ya đồng ý để tôi quay lại Nhật nhưng anh nói sẽ có nhiều thứ phải thay đổi không giống như trước. Lúc này, anh vẫn quan hệ với người phụ nữ kia và cô ta thỉnh thoảng đến phòng anh ngủ lại. Tôi nói với Chin-ya rằng không sao. Khi nào đến nơi, tôi sẽ sang nhà bạn ngủ nhờ, kiếm việc làm và sẽ ly hôn. Chúng tôi thỏa thuận mọi thứ với nhau một cách ổn thỏa. Chin-ya thừa hiểu là tôi sẽ phải quay lại làm nghề cũ. Nhưng cũng chẳng sao vì đằng nào tôi cũng sẽ ly hôn với anh. Tôi báo với anh rằng, khoảng ba, bốn ngày nữa tôi sẽ bay sang Nhật Bản.

Nhưng thật không may, một sự cố vô tình xảy ra khiến tôi không thể thực hiện được dự định của mình. Một đêm, tôi đến một bệnh viện nọ để mua thuốc ngủ uống. Hồi đó, tôi nghiện thuốc ngủ rất nặng và phải uống hàng đêm mới có thể ngủ được. Có lẽ là do tôi quá lo lắng về cuộc sống hiện tại của mình và căng thẳng về vấn đề với Chin-ya nên hay bị mất ngủ. Sau khi mua thuốc xong, trong người tôi chỉ còn lại bốn nghìn bạt và dự định sáng hôm sau sẽ đi Pratunam[1] mua một chiếc va ly mới để chuẩn bị sang Nhật. Lúc đó cũng đã gần nửa đêm, tôi đợi mãi mà không thấy xe bus nào chạy qua nên quyết định sẽ bắt taxi về. Tôi đứng vẫy taxi ở đường Sapan Kwai để về quận Bang Sue. Tôi nghĩ mình nên uống một viên thuốc an thần Dormicum. Đó là loại thuốc phát tác rất nhanh và mạnh. Tôi nghĩ là cứ uống trước để khi về đến nhà thuốc ngấm là vừa. Thật không may, uống xong rồi chờ mãi vẫn không thấy có chiếc taxi nào chạy qua.

[1] Pratunam: Khu chợ bán buôn khá lớn ở Bangkok.

Cho đến khi có một chiếc xe khách loại nhỏ dừng lại trước mặt. Người phụ xe hỏi:

“Cô muốn đi đâu?”.

Tôi trả lời:

“Đi Bang Sue”.

Anh ta nói:

“Giờ này chắc không còn xe nữa đâu, để tôi đưa cô về. Không phải sợ”.

Lúc đó trên xe cũng đang có hai cô gái đang ngồi. Họ nói:

“Không sao đâu em, không phải sợ. Bọn chị đang đi đến tỉnh Nonthaburi nên vừa hay cũng chạy qua chỗ em”.

Tôi thấy có phụ nữ ngồi trên xe nên đồng ý bởi nếu cứ đứng chờ trên đường sẽ rất nguy hiểm. Tôi cần phải trở về nhà gấp trước khi thuốc phát tác.

Họ cho tôi ngồi ghế sau xe. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra tên lái xe đã đưa tôi vào một khách sạn. Tôi cố gắng van xin hắn cho tôi về nhà hoặc thả tôi ra để tôi tự về cũng được nhưng hắn không chịu. Hắn cho xe đậu ngay trước cửa khách sạn rồi lôi tôi vào trong. Tôi đang say thuốc nên không thể chống lại. Vào đến phòng, hắn ném tôi lên giường, định làm chuyện đó với tôi nhưng tôi trấn tĩnh và bảo hắn:

“Tôi sẽ không chống cự anh nữa nhưng tôi muốn uống nước có được không?”.

Hắn cũng biết tôi đang tính kế hoãn binh với hắn. Hắn dọa nếu tôi chống lại, hắn sẽ giết tôi và vứt xác trong phòng này. Nghĩ đến cảnh đó, tôi thấy rất sợ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mềm mỏng với hắn. Tôi cố nài nỉ hắn:

“Em đang chuẩn bị sang với chồng ở Nhật, anh đừng giết em nhé. Em chấp nhận làm mọi thứ”.

Hắn nói:

“Nếu cô không chống lại tôi thì tôi sẽ thả cho cô đi”.

Khi nhân viên lễ tân mang bia đến và đứng chờ trước cửa, hắn bảo tôi ngồi yên trong phòng chờ hắn ra lấy bia. Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại sợ hắn đến thế, sợ hắn sẽ giết tôi và tôi sẽ không được gặp Chin-ya nữa. Tôi tính nếu có bia tôi sẽ cho thuốc vào trong bia lừa hắn uống, chờ cho hắn ngủ say rồi tôi sẽ bỏ trốn về nhà. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch nhưng không ngờ hắn lại ngủ quên trong lúc đang ngâm mình trong bồn nước. Tôi tháo hết nước trong bồn tắm, lấy chăn đắp cho hắn đỡ bị lạnh rồi vội vàng bỏ ra khỏi khách sạn. Vừa hay có một chiếc taxi chạy qua. Tôi đã mở cửa, vào ngồi trong xe cẩn thận nhưng vì lo lắng cho hắn, tôi liền gọi một cậu khuân vác hành lý trong khách sạn lại và bảo cậu ta:

“Nhờ anh vào trong xem khách đang ở trong phòng giúp tôi vì anh ta đang ngủ quên trong bồn tắm”.

Cậu nhân viên khách sạn ngạc nhiên:

“Ơ, sao lại ngủ trong bồn tắm vậy?”.

Tôi nói:

“Anh ta say xe nên bị ngủ quên”.

Nhân viên đó bắt tôi phải xuống xe vào phòng xem cùng anh ta nhưng tôi từ chối và nói có việc gấp cần phải làm. Tuy thế, cậu ta nhất định không chịu cho tôi đi. Thế là tôi bắt buộc phải xuống xe. Cậu ta nói tiếp:

“Chị phải chờ cho người khách này tỉnh lại mới được phép đi”.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ “Vậy cũng không sao. Vì khi hắn tỉnh lại thì cũng là lúc trời đã sáng. Hắn sẽ không dám làm gì mình đâu”.

Nhưng ngồi chờ trong phòng chưa được mười phút thì nhân viên khách sạn đã báo cảnh sát đến bắt tôi. Cảnh sát đưa tôi đến phòng giam để hỏi cung và buộc tội tôi đã đánh thuốc mê để cướp tiền của khách trong khi khách không có đồng nào trong người. Mà thật ra hắn có hay không thì tôi cũng không biết. Đồ trang sức và mọi tài sản khác của hắn tôi đều không hề động đến. Trên người hắn vẫn còn nguyên những đồ có giá trị như đồng hồ, dây chuyền, nhẫn vàng. Cảnh sát khám người tôi thấy có bốn nghìn bạt thì tịch thu số tiền này, nói để sung công quỹ và tôi sẽ bị buộc tội ăn cắp tiền của khách. Dù cho tôi có giải thích thế nào họ cũng không nghe.