Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 12: Ngốc manh~




Sau khi Cảnh Dực Tước nghiên cứu xong các loại kế sách tình yêu, cuối cùng lại tổng kết được một điều: “Lâu ngày sinh tình”.

Trước tiên nên làm bạn bè, đương nhiên dựa theo tình huống hiện tại nên bắt đầu từ internet rồi từ từ phát triển đến hiện thực, sau đó sẽ khiến cho mối quan hệ bạn bè này từng bước một trở thành quan hệ người yêu.

Cho nên, Cảnh Dực Tước làm việc cực kì quyết đoán, lập tức tiến hành bước thứ nhất. Từ trong danh sách thành viên của nhóm, tìm ra tài khoản của người nọ rồi đánh một câu “Tôi là Quân Lâm”, tiếp theo là gửi yêu cầu kết bạn đó đi.

Sau khi gửi xong, người luôn tự tin như Cảnh Dực Tước lại thấp thỏm, quả thực là một giây như trăm năm vậy. Hắn không ngừng tưởng tượng rằng đối phương có thể từ chối hoặc là trực tiếp quên luôn hay không. Dù sao từ những lời tán gẫu của cậu cũng có thể nhìn ra sự lạnh lùng bên trong, giống như là trả lời theo quy củ vậy, thậm chí ngay cả dấu chấm tròn cũng không quên.

Rốt cục, một phút sau, kèm theo một âm hiệu “Tít Tít”, biểu tượng chim cánh cụt lấp lóe xuất hiện một cái kèn nhỏ.

Cảnh Dực Tước khống chế nỗi thấp thỏm, mở hệ thống thông báo ra thì nhìn thấy đối phương đồng ý, đồng thời cũng thêm mình làm bạn tốt.

Dung nhan lãnh tuấn của hắn rốt cục cũng nhu hòa, ghi chú một chút rồi lập tức chuyển sang một nhóm đơn độc chỉ có mình và người kia, sau đó mới gửi đến một khuôn mặt tươi cười trong quá khứ.

Quân Lâm: ^_^

Mộ: Xin chào.

Cảnh Dực Tước mới vừa gửi tin nhắn chưa tới một giây, đối phương cũng gửi lời thăm hỏi.

Nhìn ngữ khí thăm hỏi ngắn gọn khách sáo kia, hắn thật sự không biết phải làm sao bây giờ, vì vậy, sân khấu liền vắng lặng mấy phút sau.

Cảnh Dực Tước luôn nghĩ trong đầu cách hồi đáp, cuối cùng liền gửi tới một câu “Xin chào. Tôi đã nghe cậu phối âm, truyền tải tình cảm vào nhân vật rất khá, còn âm thanh cũng rất êm tai.” Cuối cùng cũng bỏ thêm một dấu chấm tròn.

Sau khi gửi đi, lại cảm thấy giọng điệu này nhìn thế nào cũng giống như như hoa si.

Đúng lúc này, người nào đó lại xoắn xuýt-ing lập tức nhận được câu trả lời.

Mộ: Cám ơn đã khen.

Nhìn thấy câu trả lời của cậu, Cảnh Dực Tước có một loại kích động muốn đổi tên thành “Vua im lặng”.

Hắn tự giác biết mình là một newbie trong chuyện yêu đương, thấy ứng phó không xong, Cảnh Dực Tước lập tức khiêm tốn mà đi cầu sự giúp đỡ.

Cái gì mà “Một trăm phương pháp tiếp cận”, “Những đề tài vĩnh viễn không nhàm chán”...

Vì vậy, cuối cùng cuộc tán gẫu của bọn họ là như vầy:

Quân Lâm: Cậu tin Tử vi không?

Mộ: Không tin.

(... Cảnh Dực Tước ở trong lòng lấy cái xiên loại bỏ Tử vi)

Quân Lâm: A Mộ, bình thường cậu thích làm gì?”

Mộ: Phối âm.

Quân Lâm: Ngoại trừ phối âm còn nữa không?

Mộ: Ngủ.

Mộ: Hết rồi.

(Cảnh Dực Tước nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng coi như không phải hỏi một câu đáp một câu.)

Quân Lâm: Cậu vẫn là học sinh sao?

Mộ: Ừ.



Thời gian hai tên ngốc hỏi đáp cứ thế trôi qua, mãi đến lúc đạo diễn Cầm Trạch ra lệnh triệu hồi mọi người, cuộc đối thoại mới kết thúc.

Lúc này, Cảnh Dực Tước đã bị công lực khiến sân khấu yên lặng của người nào đó đóng băng, hắn chưa bao giờ muốn cảm ơn đạo diễn vì đã đến như lúc này.

Mà tên nam phụ vô tâm vô phế nào đó chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, không phải nam chính kiêu ngạo lãnh diễm bị cái gì đó kích thích chứ. Hôm nay không chỉ thêm cậu làm bạn tốt, hơn nữa còn đến chào hỏi. Rõ ràng không thích cùng mình tán gẫu (sau khi cậu trả lời thì mười mấy phút sau anh ta mới hồi đáp) còn không ngừng hỏi thăm tin tức về cậu.

Mộ Mục suy đoán, sẽ không phải là Cảnh Dực Tước đã gặp nữ chính, vì thế nên mới đến đây để dò xét tình địch đó chứ. Nhưng cậu nhớ lại lúc mình và nữ chính gặp nhau, lại càng không có khả năng này. Hay là đến giúp nữ chính báo thù?! Lẽ nào mình đang nằm dưới họng súng sao?! ORZ...

Người nào đó hoàn toàn không nghĩ ra, nguyên nhân một lát sau cậu mới nhận được câu trả lời là bởi vì lúc đó Dực Tước đang vắt hết óc để tìm đề tài nói chuyện. Còn điều tra thông tin của cậu là vì Cảnh Dực Tước muốn hiểu thêm mình thôi.

Có người nói “Ngốc đến sâu xa, ngốc đến cực điểm gọi là ngốc manh.”

Hành vi của Mỗ Mộ có thể giải thích giống nửa câu đầu. Mà đồng thời, người đang muốn theo đuổi cậu – nam chính đại nhân cũng hoa hoa lệ lệ gặp bi kịch.