Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 31: Tình cảm không biết từ lúc nào đã bắt đầu




Đến buổi tối, không ngoài dự liệu, Cảnh Dực Tước lại một lần nữa đứng đợi Mộ Mục ở ngoài cửa phòng. Khi đã biết rõ tâm ý ái mộ của vị nam chính nào đó, Mộ Mục đã không còn cảm thấy kỳ quái nữa.

“Đi thôi.” Mộ Mục đóng cửa phòng, bình tĩnh mà nói một câu rồi đi về phía thang máy.

Không cần quay đầu lại, Mộ Mục cũng biết Cảnh BOSS tuyệt đối sẽ vứt bỏ trạng thái cao lãnh mà phi thường khoái trá lao đến.

Đúng như dự đoán, sau khi Cảnh Dực Tước ấn thang máy, vẫn giống như lúc trước mà có chút “Chân chó” hỏi, “Bác không đi cùng sao?”

“Vừa nãy ông ấy gọi điện nói là sẽ đi ăn cùng với chú Trác…” Mộ Mục trả lời, nhưng trong đầu lại nhớ tới giọng nói có chút khàn khàn của cha, không phải là bị ăn thật chứ?!

“Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tôi biết một chỗ tốt lắm.” Cảnh Dực Tước nhân cơ hội nói ra quyết định của mình, cùng Mộ Mục đi ra ngoài hẹn hò gì gì đó, thực sự là cực tốt.

Mộ Mục mạn bất kinh tâm(1) liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu. Sau đó cũng lười chú ý đến tâm tình mừng rỡ rõ ràng của người bên cạnh, nhưng lại một lần nữa cảm thán bản thân mình đúng là quá trì độn.

Lên lầu một, hai người vừa mới bước ra thì đồng thời thang máy bên cạnh cũng mở. Cha con Mộc gia cũng bước ra.

Nhìn thấy Cảnh Dực Tước, Mộc Việt vội vã mang nụ cười nịnh nọt, lôi kéo con trai lại gần để chào hỏi.

“Cảnh thiếu, trùng hợp như thế, ngài đây là đi ăn cơm sao?” Mộc Việt hoa ngôn xảo ngữ.

“Ừm.” Cảnh Dực Tước lạnh lùng mà trả lời một tiếng.

Mộc Việt bị Cảnh BOSS lạnh nhạt cũng không tức giận, chuyển hướng sang Mộ Mục đứng bên cạnh, “Cháu Mộ cũng ở đây à.” Trong lòng lại nghĩ, Mộ Thần còn giả trang nho nhã thanh cao làm gì, xem thường ta nịnh nọt lấy lòng, lần này gặp quý nhân, cư nhiên lại bán con trai.

Nhìn thấy thái độ không thèm trả lời của Mộ Mục, tuy trong lòng Mộc Việt đã nhụt chí nhưng vẫn nở nụ cười như cũ bảo Mộc Hoa chào hỏi.

Mộc Hoa giống như một con rối của Mộc Việt, nghe lời mà cười vấn an, “Cảnh đại ca, Mộ đại ca.” Lúm đồng tiền trên mặt càng lộ khí chất khả ái của cậu

Vì lúc trước Cảnh Dực Tước nhận lầm người nên có chút lúng túng, cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, gật gật đầu, hi vọng chào xong là có thể rời đi, miễn cho Mộ Mục biết được gì đó.

Mộ Mục nhìn thấy mỗ Cảnh đối với những khác người thì luôn cao lãnh nhưng lần này cư nhiên lại ngoại lệ nở nụ cười, trong lòng có chút kỳ quái.

Trước khi Mộc Việt mở miệng, Mộ Mục đã đưa ra lời mời, “Chúng tôi muốn đi dạo ở sơn trang bên cạnh, không biết hai người có quen đường hay không.”

“Tất nhiên là quen rồi, cháu không biết đâu, mấy ngày trước chúng ta đã tới đó rồi, bình thường không có việc gì A Hoa cũng hay đi dạo ở đó, nó có thể dẫn đường cho hai người.” Mộc Việt vội vã mở miệng, sợ rằng nếu như chậm trễ sẽ vụt mất cơ hội ôm đùi lần này.

Cảnh Dực Tước nghe Mộ Mục đưa ra lời mời như vậy, vừa định nói mình có thể dẫn đường cho cậu ấy, tuy rằng hôm nay hắn chọn đi đến chỗ này là do nghe được từ chỗ Cao Địch và Giản Kỳ...

Nhưng lúc ánh mắt của Mộ Mục lia tới, người nào đó trực tiếp câm miệng, tiếp tục ngoan ngoãn làm phông nền trang trí.

“Những người trẻ tuổi như mấy đứa hoạt động ta sẽ không nhúng tay vào.” Mộc Việt biết mình sẽ không được hoan nghênh, sau khi đem Mộc Hoa đẩy tới, cũng thức thời tìm được bậc thang của mình mà đi ra ngoài.

Bốn người đi tới Tửu Điếm để lấy xe, Mộc Việt lôi kéo Mộc Hoa qua một bên, nhỏ giọng dặn, “Xem ra tình huống lần này tên Cảnh thiếu coi trọng con trai Mộ Thần, con cũng cơ trí cho cha một chút. Tốt xấu gì cũng phải lưu lại một ấn tượng, đừng chỉ ăn xong một bữa cơm rồi vẫn trở thành người qua đường Giáp. Tên Mộ Thần kia luôn nghĩ cha là con buôn, vì tiền có thể bán con. Nhưng cha nói cho con biết, hắn chỉ là chưa gặp được quý nhân khiến hắn có thể bán con mà thôi, lần này coi như xong, liền đem con trai nhà mình bán mất…” Nói xong lời cuối cùng, Mộc Việt bắt đầu nói tới việc Mộ Thần giả thanh cao.

“Cha, xe đến.” Mộc Hoa nhìn thấy hai người nọ đã lái xe tới, vội vã mở miệng đánh gãy lời nói của Mộc Việt tự biên tự diễn.

Bốn người bước đến mới phát hiện xe này chỉ có thể ngồi hai người, nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.

Được rồi, lúng túng chỉ có hai người của Mộc gia.

Mộc Hoa vừa muốn đánh vỡ trầm mặc, đột nhiên, một chiếc Mercedes cấp S(2) lái tới.

“Chú Trác.” Mộ Mục gọi người mới xuống xe.

“Mục Mục à, ” Trác Tịch không ngờ có thể gặp phải con trai bảo bối của “Tức phụ” nhà mình, “Muốn ra ngoài sao?”

“Dạ, chú Trác đi mua đồ ăn?” Mộ Mục nhìn Trác Tịch xưa nay một thân nghiêm cẩn giờ đây lại mang theo hai túi thức ăn.

“Khụ, ừm, là cháo hải sản mà cha cháu thích nhất…” Trác Tịch có chút không được tự nhiên mà giải thích.

Mộ Mục hiểu rõ mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó nghĩ đến tình huống lúng túng vừa nãy, nhanh chóng mở miệng, “Chú Trác, cháu có thể mượn xe của chú chút được không, xe của Tước chỉ có thể ngồi hai người, cho nên…”

Không đợi Mộ Mục nói xong, Trác Tịch liền rút chìa khóa đưa cho cậu, sau đó từ ái (?!) mà nở nụ cười, “Được. Mọi người đi chơi đi. Cháo mau nguội, tôi đi lên trước.”

Sau khi Mộ Mục nhìn Trác Tịch rời đi, cầm chiếc chia khóa lên, hỏi “Ai lái xe?”

“Vậy để tôi đi.” Mộc Hoa nhớ vai trò người dẫn đường của mình, tiếp nhận chìa khóa.

Mộc Hoa ngồi xuống vị trí lái xe, đóng cửa.

Mộ Mục cũng đi tới, thế nhưng không có ngồi vị trí mà Cảnh Dực Tước đã chuẩn bị ra sẵn mà lại mở cửa xe ở vị trí phó lái rồi ngồi xuống, đóng cửa.

Thật may, lần này Cảnh Dực Tước cũng biết mình đang ở bên ngoài, không tiếp tục sử dụng giả vờ oan oan ức đại pháp, mà trương khuôn mặt băng sơn, ngồi vào ngồi sau, dùng lực đóng cửa lại.

“Nhẹ một chút.” Mộ Mục nghe tiếng vang ở phía sau, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói một câu. Khí thế của tên Cảnh khuyển nào đó lập tức bị tiêu hủy.

Mộc Hoa không chú ý hành động của hai người, hỏi một câu, “Hai người muốn ăn cái gì?”

“Tùy ý, cậu đề cử đi.” Mộ Mục nói xong liền bổ sung thêm một câu, “Ăn ngon.”

Được rồi, Mộ Mục đã bại lộ thân phận của kẻ tham ăm, rõ ràng bị Cảnh đại thiếu ngồi ở phía sau bắt được điểm yếu, hắn đã nghĩ đến việc sau này lấy gậy ông đập lưng ông, càng nghĩ càng tươi đẹp đến nỗi muốn phun vài ngụm nước bọt để biểu hiện tâm trạng của mình.

Dĩ nhiên, Cảnh Dực Tước đang rơi vào mộng cảnh tốt đẹp không hề để ý tới hai người phía trước càng tán gẫu càng vui vẻ, hơn nữa, sự tình mình giấu diếm cũng bị Mộ Mục biết đến

Nghe Mộc Hoa nghi hoặc về thái độ chuyển biến của Cảnh Thiếu, Mộ Mục đã có chút minh bạch, đại khái là hắn nhầm Mộc gia thành Mộ gia.

Trong lòng Mộ Mục không khỏi có chút thổn thức, không biết phương diện nào của cậu lại có thể khiến Cảnh Dực Tước – đại BOSS ưu tú về mọi mặt coi trọng, thậm chí còn làm cho hắn trầm luân sâu hơn so với nguyên tác, không tiếc buông xuống thân phận và địa vị để lấy lòng.

Trong khi Cảnh Dực Tước vẫn còn đang ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp và Mộ Mục đang tìm tòi nghiên cứu sâu xa thì xe đã lái đến một nhà hàng đặc sắc.

Xuống xe, Mộc Hoa giới thiệu với hai người, “Nhà hàng ‘Nhà Hàng’ này không chỉ có một cái tên độc đáo, hơn nữa thức ăn bên trong cũng vô cùng đặc sắc. Có một số người đặc biệt đến đây chỉ vì thức ăn của nó.”

Nơi đây trang trí rất đơn giản thế nhưng lại có một loại hương vị mộc mạc.

Ba người ngồi xuống một hàng ghế riêng gọi là “Điệp luyến hoa”, dùng cốc trà mang phong cách cổ xưa để uống nước, chờ nhân viên phục vụ đem thực đơn tới.

Lúc sau, một người bồi bàn ăn mặc bình thường cầm một tấm tre được chạm khác lên.

Vì đây là lần đầu tiên Cảnh Dực Tước và Mộ Mục tới nơi này, chính vì thế cho nên khi nhìn thấy tên của những món ăn kia đều có chút kỳ quái, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc đó là món gì, thật tê dại!

Nhìn một hàng tên:

“Tú tài gặp gỡ quân binh”

“Máu chảy đầu rơi”

“Đạp tuyết tìm con gấu”

“Vận may cả đường”

“Súp trường thọ” và vân vân, khóe miệng trong tâm của hai người có chút co quắp.

Cuối cùng, Mộ Mục chỉ “Máu chảy đầu rơi” và “Vận may cả đường”.

Cảnh Dực Tước chọn “Tú tài gặp gỡ quân binh” và “Dưới tảng băng nóng”

Còn Mộc Hoa thì “Súp ngọc trai” và “Phá băng lấy cá chép”.

Về phần những cái khác, Cảnh BOSS rống lớn, các ngươi nhìn cái gì, mấy cái tên món ăn kia thật hung tàn, còn kỳ kỳ quái quái làm cho hắn có chút hold không được đó!!!

Lúc hắn nghe thấy Mộ Mục chỉ “Máu chảy đầu rơi”, thân thể Cảnh Dực Tước cảm thấy lạnh lẽo, gặp phải một “người vợ” hung tàn như thế, nam chính đại nhân à, anh phải bảo trọng đó nha ~~~

Tuy rằng trong bữa ăn này, khắp phòng đều lộ ra vẻ kỳ quái, tỷ như thực đơn là tấm tre còn chưa tính, lúc gọi món ăn lại đem tấm tre kia lật qua, tên gọi tắt “Phiên bài tử”...

Thế nhưng không thể không nói đến việc ở đây được rất nhiều người tán thưởng về các món ăn và cách phục vụ.

Không bao lâu sau, thức ăn đã được mang lên, Mộ Mục tỏ vẻ thì ra, người đặt tên món ăn cũng là một thiên tài!

Ví dụ đậu phụ đập nát đồng thời trộn với gạch cua, lại thêm một ít gia vị chế biến, chính là cái gọi là “Máu chảy đầu rơi”.

Mà “Vận may cả đường” lại là các loại sơ quả luộc thành màu đỏ.

“Tú tài gặp gỡ quân binh” là tôm hầm miến, “Dưới tảng băng nóng” không biết tại sao vẫn chưa tới, nhưng mà Cảnh đại thiếu quả nhiên là trung khuyển tốt, gật đầu theo nhịp liên tục để bày tỏ mình thật vừa lòng với món ăn ~

Còn mấy món bên Mộc Hoa – người dẫn đường của bọn họ, “Súp ngọc trai” và “Phá băng lấy cá chép” là cải bó xôi đậu phụ canh cá và lát cá sống.

Có khả năng ông chủ “Nhà Hàng” cũng biết tên món ăn có chút kỳ quái, cho nên nhân viên phục vụ sẽ giải thích tên từng món, để tránh phải việc khách hàng không biết cái nào thật cái nào giả.

Bởi vì vừa nãy, Cảnh Dực Tước còn nói một câu “Lấy thêm một vài món ăn nữa”, nhân viên phục vụ liền thêm món “Long hổ đấu” cùng “Súp trường thọ”, kỳ thực cũng chính là thịt rắn hầm thịt mèo và súp rùa hầm.

Cuối cùng ba người cũng ăn xong bữa ăn quái lạ nhưng lại mỹ vị này, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào, bưng 1 món tráng miệng là mấy ly smoothies(3) cao ngất, dưới đáy còn có một lớp dâu tây, “Chào ngài, cái này là ‘Dưới tảng băng nóng’, xin mời chậm rãi thưởng thức.”

Ba người nhìn lại những món ăn lúc trước, đã có thể bình tĩnh mà cầm lấy cái muôi tiếp tục ăn.

Cuối cùng cũng coi như ăn xong món tráng miệng, Mộc Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt rõ ràng của Cảnh Dực Tước, thức thời mà lấy lý do muốn đi vệ sinh mà trốn mất.

“Mộ, cái hôn hôm kia…” Cảnh Dực Tước ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi.

Mộ Mục nhìn nam chính đại nhân mặt đầy “E thẹn” (!!!), hắn cũng không phải là đang tỏ tình....

“Anh cảm thấy phiền? Việc này giữa bạn bè là rất thông thường mà, lẽ nào lần trước anh nói muốn làm bạn với tôi là giả?”

“Rất, rất thông thường?” Cảnh Dực Tước vì việc mình rủ Mộ Mục đến ca hội sinh nhật của Yên Nhiên Che Thành Sắc mà có chút hối hận, nhưng rất nhanh liền đem lực chú ý chuyển đến nơi khác, sắc mặt đố kị “Cậu nói chỉ cần là bạn bè thì cậu sẽ hôn?!”

“Ừm.” Mộ Mục nhìn bộ dạng đố phu của Cảnh khuyển, gật đầu, nắm chắc người nào đó sẽ không dám làm gì mình.

Quả nhiên, Cảnh Dực Tước nhìn thấy Mộ Mục trả lời khẳng định như vậy, đều sắp ghen tỵ đến mù quáng, “Không cho cậu còn như vậy!”

Biết mình không có lập trường mà đề ra yêu cầu này, Cảnh Dực Tước liền muốn tỏ rõ cõi lòng.

“Được”, Mộ Mục lại ngoài dự đoán của mọi người mà đáp ứng.

“Thật sao?!” Cảnh Dực Tước có chút không xác định hỏi thêm một lần nữa.

“Ừm.” Mộ Mục trả lời lần hai, mà không đợi Cảnh Dực Tước hưng phấn, Mộ Mục liền giải thích một câu, “Tôi chỉ có một người bạn là anh, cho nên anh đã không thích, sau này tôi sẽ không hôn nữa.”

Kỳ thực cậu có thể không giải thích mà ~ xem xem, cậu làm Cảnh đại BOSS hối hận rồi kìa ~ cả ruột đều muốn xanh luôn ~~~

Mà Mộc Hoa đang mượn lý do đi vệ sinh chạy trốn, ra hàng ghế riêng sau, lại không cẩn thận đụng phải một người.

“Thật không tiện.” Mộc Hoa lập tức xin lỗi.

Mà cái người bị đụng kia, cặp mắt đào hoa liền nháy một cái, lập tức chứng tỏ mình không sao.

Thế nhưng chuyện này nhìn thế nào cũng ra là hắn đang đùa giỡn, “Không sao, bị mỹ nhân đụng vào là vinh hạnh của tôi, nhưng không biết tôi có diễm phúc được mời cậu đi uống một chén trà không nhỉ?”

Mộc Hoa bị đùa giỡn lưu manh, đỏ mặt, nhưng lại cố hết sức nghiêm nghị “Hừ” một tiếng, rời đi.

Để lại An Trưng Vũ một tay nâng cằm, lầm bầm lầu bầu, “Con mèo nhỏ thật đáng yêu, có điều lại rất thích xù lông nha.”

Chú thích:

(1) Mạn bất kinh tâm: không để ở trong lòng.