Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 111: Búp bê sống




Vừa nghe thấy vậy, tôi vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm Liễu oa tử kia, lòng thầm nghĩ có chúng tôi ở đây, đoán chừng người này không dám ra tay nữa đâu.

Liễu oa tử đó lập tức quay sang nhìn tôi với gương mặt rủ rũ, nghiến răng lườm tôi một cái, cậu ta đột nhiên đẩy tay của Dương Tiến ra, nhanh chân bước đến trước chiếu.

Vừa thấy cậu ta có vẻ chuẩn bị ra tay, tôi vội vàng chạy theo, đứng ở bên kia chiếu nhìn cậu ta chằm chằm.

Vừa nãy tôi đã quan sát bằng ánh mắt, không nhìn thấy một linh thể nào tồn tại xung quanh tòa nhà này, nếu muốn mời linh hồn nhập vào người thì ít nhất phải có linh hồn thì mới mời được chứ.

“Cô nhóc này, cô đứng đây làm gì!” Dương Tiến thấy tôi đứng lại, ông ấy túm lấy tôi đẩy về phía trước: “Muốn ăn tiệc thì tối quay lại đây, nhóc là con gái nhà ai? Không có mắt nhìn gì hết!”

Thấy ông ấy như vậy tôi biết bây giờ tôi chỉ muốn dựa vào Liễu oa tử để lật ngược ván này, tôi nháy mắt với đạo trưởng Diêu nhờ ông ta đi giải quyết những vấn đề này, dù sao ông ta cũng mang một thân tiên phong đạo cốt, lúc này mà không dùng thì thật đáng tiếc.

Ông ta vung phất trần ngay tức khắc, đẩy Tiểu Ngô ra phía trước.

Cầm Tiểu Ngô này, địa vị của đạo trưởng Diêu đã tăng lên ngay tức khắc, Dương Tiến biết chúng tôi đến từ Hiệp hội Đạo giáo trong thành phố, cách ông ấy nhìn chúng tôi đã thay đổi, không đạt đến mức độ hai mắt tỏa sáng nhìn đạo trưởng Diêu nhưng cũng không phải kiểu chỉ liếc nhẹ qua.

Dương Tiến vừa bị kéo đi, Trường Sinh đã đi lùi đến, khẽ nói với tôi: “Tôi đã bố trí cổ trùng khắp xung quanh rồi, chỉ cần có thứ gì tiến vào, tôi sẽ biết ngay lập tức!”

Tôi hiểu sự kiêng dè của cậu, tối hôm qua lúc ở trên đường mòn, chúng tôi gặp phải một thứ gì đó mà cho đến bây giờ cũng không biết được đó là cái gì, nếu nó thật sự liên quan đến Liễu oa tử đó thì đứa trẻ này cũng khá lợi hại đấy!

Tôi kéo Trường Sinh đứng sang bên cạnh, hai tay tôi bấm pháp quyết, chỉ cần có điều không ổn thì lập tức hai lá bùa này sẽ đánh vào người kia, dù sao bây giờ trên người cậu ta cũng không có mấy sức sống!

Chỉ thấy Liễu oa tử kia không nhanh không chậm nhắm hai mắt lại, không biết trong miệng đang niệm cái gì mà theo đó cả người cậu ta run lên không ngừng, run càng lúc càng nhanh. Cả người cậu ta cứ như đang hút gió, khắp người như là cái máy rung, rung kịch liệt!

Tôi dán chặt mắt vào nó, chỉ thấy cậu ta càng run, chiếu rơm ở dưới đất như cũng chậm rãi run theo, từng luồng khí màu trắng từ dưới chiếu rơm chậm rãi xâm nhập vào cơ thể của Liễu oa tử này.

Nhưng rõ ràng vừa rồi tôi không nhìn thấy có linh thể ở dưới chiếu này mà?

Chẳng lẽ là linh hồn không thể tách khỏi cơ thể sao? Nàng dâu mới này chết không nhắm mắt sao?

Nhưng sau đó hai mắt cậu ta đột nhiên trợn trắng, toàn thân lập tức cứng đờ, trong nháy mắt đôi mắt mở ra, sau đó khóc rống lên, miệng cậu ta phát ra âm thanh chói tai, nói: “Cha ơi! Sao con lại xui xẻo như vậy!”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tôi đã thấy giọng điệu này the thé không khác gì phụ nữ, đến cả dáng vẻ khi Liễu oa tử quay người chỉ tay vào người khác cũng không khác gì một bé gái.

Sau khi khóc lóc sướt mướt một lúc, nhà thông gia của Dương Tiến khó khăn lắm mới dỗ được cô con gái nhà mình, Dương Tiễn cũng hứa sẽ đốt thêm tiền giấy cho cô ta, lúc này mới yêu cầu Liễu oa tử tiễn người này đi.

Chỉ thấy Liễu oa tử nức nở trên mặt đất hai cái, sau đó cả người lập tức gục xuống đất, sau khi toàn thân co giật vài cái như bị điện giật thì hai mắt cậu ta mở ra lạnh lùng nhìn tôi.

Tình cờ thay tôi lại đứng trên chiếc chiếu rơm bên cạnh nó, trong khoảnh khắc đôi mắt cậu ta mở ra, tôi gần như không thấy được màu đen trong mắt nó, dường như hai mắt vẫn đang cố gắng trợn trắng. Nhưng nhãn cầu của cậu ta không hề chuyển động mà đôi đồng tử đen láy kia là từ bên trong thấm ra từng chút một.

Về những kiến giải liên quan đến đồng tử, bất kể là đạo thuật, y thuật từ xa xưa của Trung Quốc hay y học của phương Tây, người ta có thể thấy được sự khác nhau giữa người sống và người chết thông qua con ngươi.

Chẳng lẽ là linh hồn không thể tách khỏi cõ thể sao? Nàng dâu mới này chết không nhắm mắt sao?

Nhưng sau đó hai mắt cậu ta đột nhiên trợn trắng, toàn thân lập tức cứng đờ, trong nháy mắt đôi mắt mở ra, sau đó khóc rống lên, miệng cậu ta phát ra âm thanh chói tai, nói: “Cha ơi! Sao con lại xui xẻo như vậy!”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tôi đã thấy giọng điệu này the thé không khác gì phụ nữ, đến cả dáng vẻ khi Liễu oa tử quay người chỉ tay vào người khác cũng không khác gì một bé gái.

Sau khi khóc lóc sướt mướt một lúc, nhà thông gia của Dương Tiến khó khăn lắm mới dỗ được cô con gái nhà mình, Dương Tiễn cũng hứa sẽ đốt thêm tiền giấy cho cô ta, lúc này mới yêu cầu Liễu oa tử tiễn người này đi.

Chỉ thấy Liễu oa tử nức nở trên mặt đất hai cái, sau đó cả người lập tức gục xuống đất, sau khi toàn thân co giật vài cái như bị điện giật thì hai mắt cậu ta mở ra lạnh lùng nhìn tôi.

Tình cờ thay tôi lại đứng trên chiếc chiếu rơm bên cạnh nó, trong khoảng khắc đôi mắt cậu ta mở ra, tôi gần như không thấy được màu đen trong mắt nó, dường như hai mắt vẫn đang cố gắng trợn trắng. Nhưng nhãn cầu của cậu ta không hề chuyển động mà đôi đồng tử đen láy kia là từ bên trong thấm ra từng chút một.

Về những kiến giải liên quan đến đồng tử, bất kể là đạo thuật, y thuật từ xa xưa của Trung Quốc hay y học của phương Tây, người ta có thể thấy được sự khác nhau giữa người sống và người chết thông qua con ngươi.

Phương Tây cho rằng sau khi đồng tử giãn ra chứng tỏ người đó sắp chết, Trung y cho rằng đôi mắt là tinh khí của ngũ tạng, khi tinh khí tản đi chứng tỏ toàn bộ khí của con người cũng tan rã.

Nhưng ở trong Đạo thuật lại nói con ngươi dùng để khóa linh hồn, nếu con ngươi tan ra thì chứng tỏ hồn đã rời đi.

Đương nhiên từ xa xưa có rất nhiều câu chuyện về đồng tử, sau này tôi cũng gặp phải mọi chuyện, chuyện này kể sau.

Khi tôi nhìn thấy con ngươi của Liễu oa tử chậm rãi lan ra từ trong cơ thể, tôi sợ đến mức ngây ra, chẳng lẽ cậu ta có thể khóa hồn và khống chế linh hồn sao?

“Này! Ông thông gia, bây giờ ông cũng nghe thấy rồi chứ?” Dương Tiến như thể không nhìn thấy Liễu oa tử còn đang co rút trên mặt đất mà chỉ kéo ông thông gia của mình đi đến căn phòng bên cạnh, vừa đi còn vừa vỗ vai ông thông gia cười nói.

“Đứng lên đi!” Tôi còn đang nhìn chằm chằm Liễu oa tử kia, Trường Sinh đột nhiên bước kên đưa tay nâng cậu ta dậy, phủi cát bụi trên người cho nó: “Nhà cậu ở đâu? Chúng tôi đến nhà của cậu được không?”

“Phía sau núi!” Trên mặt Liễu oa tử không có chút biểu cảm nào, cũng giống như trước kia khi Trường Sinh nhìn thấy chúng tôi xông vào nhà gỗ của cậu.

Chẳng trách Trường Sinh lại không nhịn được mà giúp nó, Liễu oa tử này giống cậu đến vậy mà?

Trường Sinh nói muốn đến nhà Liễu oa tử ngồi, có chuyện muốn hỏi nó, ban đầu tôi tưởng cậu ta sẽ từ chối nhưng lạ thay cậu ta lại không thấy kỳ lạ chút nào, chỉ gật đầu với Trường Sinh.

Sau khi cậu ta xoay người, tôi vẫn lo lắng liếc mắt nhìn chiếc chiếu kia, vẫn không khác gì người chết bình thường, nhưng vừa nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy dưới đó có thứ gì xâm nhập vào trong cơ thể của Liễu oa tử mà?

Nhân lúc mọi người tập trung vào Liễu oa tử và Trường Sinh đang quay người đi, tôi tỉnh bơ đi lùi về phía sau hai bước, dùng mũi chân nhẹ nhàng gẩy mặt trên của chiếu rơm lên, liếc mắt nhìn bên dưới.

Chỉ thấy ở bên dưới chiếu, cô dâu mới kia vẫn mặc quần áo bình thường nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền, vết máu trên trán cũng được người khác lau sạch sẽ nhưng cách mí mắt, hai mắt của cô ấy dường như vẫn đang trợn trừng, đây là chết có oán khí, theo lý thuyết thì linh thể phải phiêu du trút hết ra bên ngoài mới đúng?

“Em gái kia, may đến đây!” Tôi đang định cúi đầu xem kỹ hơn thì tiểu Ngô đột nhiên hét lên.

Tôi rúi mũi chân lại, nhanh chóng bước lên trước hai bước rồi đi theo.

Liễu oa tử này sống với một bà mẹ góa, ban đầu gia đình cũng không giàu có gì, cha cậu ta thường làm ruộng, làm thợ xây, xây nhà cho người ta, vì vậy khi ông ấy rảnh rỗi, ông ấy đã xây một ngôi nhà hai tầng mái bằng. Ngôi nhà chỉ là một cái vỏ rỗng, bên trong bên ngoài đều không trang hoàng thứ gì, vốn định chờ tiền để sửa sang lại nhưng ông ấy lại ngã từ nóc nhà người khác xuống, không những bản thân mất mạng mà còn khiến nhà người ta phải tìm tiểu Ngô đến để trừ tà.

Liễu oa tử hiện tại đang sống trong ngôi nhà trống rỗng này, đồ đạc các kiểu đều là kiểu dáng cũ, bên trong lạnh lẽo vắng vẻ nhưng khá là sạch sẽ.

Khi Liễu oa tử mở khóa ổ khóa trong ở trên cánh cửa xong thì tránh ra người cho chúng tôi vào, mang mấy cái ghế đẩu ra cho chúng tôi ngồi, cậu ta không nói lấy một lời.

Cho dù chúng tôi gặng hỏi thế nào cậu ta cũng không mở miệng, chỉ lo bưng bê nước, nấu cơm rồi bày biện bát đũa cho chúng tôi ăn.

Tôi, Trường Sinh và đạo trưởng Diêu cũng không mặt dày đến mức động đũa, chỉ có con mèo trắng kia tưởng là món hời thật, không khách sáo chút nào mà nhảy lên cái bàn ăn ngấu nghiến, không có chút tự giác mình là mèo.

Liễu oa tử kia cũng không giận, nhìn thấy mèo trắng dường như rất vui vẻ thì thỉnh thoảng đưa tay vuốt lông nó, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ trước những gì chúng tôi nói.

“Cậu nói chuyện đi chứ!” Sau mấy lần hỏi cậu ta làm sao lại bị hồn nhập vào người, thấy cậu ta vẫn vuốt lông mèo mà không nói gì khiến tôi phát cáu, quát to cậu ta một tiếng.

Chỉ thấy Liễu oa tử kia bị dọa sợ giật mình một cái, vẻ mặt sợ hãi nhìn tôi, vội vàng dùng một tay ném con mèo trắng xuống đất, nhanh chóng thu dọn thức ăn mà con mèo trắng để lại trên bàn rồi lại lau bàn đến sáng bóng, bưng cả bát đũa chưa được động vào đến nhà bếp để rửa.

Cả quá trình rất thành thạo, hơn nữa còn mang vẻ mặt sợ hãi như thể chỉ chần cậu ta chậm một chút thôi sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Tôi thấy cậu ta như vậy thì nóng ruột đến mức sắp điên lên rồi, bạn hỏi nó, cậu ta cứ như không nghe thấy gì, bạn mắng cậu ta một câu, cậu ta lại như thể không làm những việc này cậu ta sẽ chết vậy.

“Trương Dương!” Trường Sinh thấy tôi nổi khùng lên thì trên mặt trầm lại, giữ chặt lấy tôi nói: “Cô không phát hiện ra có gì đó không ổn sao?”

“Tôi chỉ phát hiện ra lỗ tai của cậu ta như bị điếc vậy!” Tôi tức giận hất tay Trường Sinh ra, trợn mắt với Liễu oa tử đang rửa bát đũa ở trong nhà bếp, nói: “Anh nói xem cậu ta đã lớn như thế, đã có thể dẫn chúng tôi về nhà mà lại không nói lấy một câu, đây là chuyện gì không biết!”

“Ờm! Giáo viên Trương?” Đạo trưởng Diêu thấy tôi nóng ruột quá thì xua tay với tôi, nói: “Cũng có thể trời sinh tính tình của cậu ta đã như vậy!”

“Vừa nãy cô có nhìn vào mắt của cậu ta không?” Trường Sinh thấy tôi thực sự tức giận, ra hiệu về phía Liễu oa tử, nói với tôi: “Từ lúc cậu ta bước vào căn nhà này, cô có phát hiện cậu ta thay đổi hoàn toàn không?”

Tôi nghe vậy thì sửng sốt, nhìn thấy Liễu oa tử đang đặt cái bát vào tủ một cách máy móc và lo lắng, lại thay than trên bếp lò, sau đó băm rau lợn một cách thành thạo, dường như những việc mà cậu ta làm đều là việc mà một người làm trong một căn nhà trống, bên cạnh không có ai, hay nói cách khác là cho dù người bên cạnh nói cái gì cậu ta cũng không nghe thấy!

Nhưng khi làm những việc này, đầu của cậu ta cúi rất thấp, thấp đến mức không ai nhìn thấy cằm của nó, như chỉ tiếc nỗi không nét được cả đầu vào bên trong lồ ng ngực.

“Tôi đi nâng đầu cậu ta lên!” Tôi thật sự không chịu nổi một nhỏ mới khoảng bảy tuổi bị biến thành thế này, liếc mắt nhìn Trường Sinh, tôi định tiến lên phía trước.

Trường Sinh định đưa tay kéo tôi lại nhưng bị tôi lườm cho một cái, chỉ đành bước theo, nói: “Cẩn thận trong tay cậu ta có dao!”

Chỉ thấy Liễu oa tử nhanh tay cắt rau lợn, tất cả rau lợn đều được cắt nhỏ vào gọn gàng, cắt xong một bó rồi thì lập tức đến bó khác, không hề nghĩ ngợi.

“Liễu oa tử!” Tôi bước vào gọi cậu ta một tiếng, nhưng âm thanh cắt cỏ vất vang bên tai tôi.

Lúc này tôi lại nóng lên, không khống chế nổi sự tức giận, chưa từng có ai phớt lờ tôi như vậy, tôi véo lỗ tai của Liễu oa tử, chiêu này tôi học được từ nhóm Đinh Thiệu Liên trong trường, chỉ cần có bạn học nam nào không nghe lời thì véo lỗ tai sẽ có hiệu quả.

Quả nhiên ngay khi tôi kéo lỗ tai của Liễu oa tử, cậu ta lập tức bỏ dao trong tay xuống, nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhưng trong khoảnh khắc cậu ta ngẩng đầu kia, tôi thấy trong mắt cậu ta hiện lên một tia đen kịt, đồng tử hoàn toàn giãn ra, không có chút thần thái nào.

Nếu như nói sau khi lão Miêu và Trường Sinh làm xong người giấy thì phải vẽ mắt cho rồng để sinh động hơn, thì Liễu oa tử này hoàn toàn chính là một con búp bê sống không có biểu cảm, không khác gì một con thây ma biết đi biết nhảy.

“Này?” Tôi khó hiểu nhìn nó, lại thấy cậu ta vẫn nhìn tôi với đôi mắt vô thần kia, không có chút biểu cảm nào, ngay cả động tác xoay người né tránh cũng không, như thể tôi kéo cậu ta như thế là lẽ hiển nhiên, hoàn toàn không liên quan gì đến nó.