Tôi Là Sói, Hắn Là Nai

Chương 1: Oan gia từ kiếp trước




Phần 1: Sweet love

Mỗi con người luôn có một tương lai đã định sẵn, dù ở đâu đi đâu về đâu cũng chỉ là một kết cục rõ rệt mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi được.

Có được cuộc sống trọn vẹn hay không? Có được bạn đời trăm năm hay không? Có được yên ổn trong những quãng đời còn lại hay không? Đều là do số phận của mỗi người đã định sẵn. Song con người vẫn luôn cố gắng nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình chỉ để cầu mong hai chữ nhỏ nhoi đó là “hạnh phúc“.

Đến đây tôi bỗng nhớ đến mời bài hát

“Yêu một người

Hạnh phúc một đời

Mộng mơ, cũng chỉ vậy thôi!!!”

Sức mạnh tình yêu quả thật rất lớn lao. Bất chấp cuộc đời ngày mai ra sao họ vẫn mù quáng vì yêu. Tôi chưa biết cảm giác của tình yêu là gì? Nhưng thông qua phim ảnh truyền thông, những bài cảm nghĩ trên facebook, zalo, những mẫu truyện ngôn tình tôi liền hiểu ra rằng.

À, Thì ra tình yêu chính là con đường đầy gai mà con người vẫn khao khát đi vào.

Nhưng nghĩ đến yêu bản thân tôi dù đang bệnh liệt giường cũng bừng bừng sức sống. Tôi thường tưởng tượng ra những soái ca cho riêng mình. Tượng tưởng viễn cảnh hạnh phúc sau này.

Người ta nói càng hi vọng vàng thất vọng quả đúng là không sai. Tôi đang mơ mọng hi vọng từng ngày sẽ có bạch mã hoàng tử đến. AI ngờ chưa thấy bóng dáng liền nhận được một tờ giấy thông báo tôi bị bệnh.

Nằm trong bệnh viện mơ mọng suốt nửa năm cuối cùng cũng được chuyển đến phòng dành cho những bệnh nhân có tỉ lệ sống sót thấp nhất.

Nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Nhìn lại bản thân mình, tôi biết điều tôi luyến tiếc nhất trên cõi đời này chính là chưa tìm được người yêu như trong truyện cổ tích.

Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng không còn hơi sức đâu để mà tránh đi. Ngay cả bản thân mình cũng đi chưa được phải nhờ người đẩy xe lăn đi nữa là.

Cô y tá xinh đẹp đưa tôi đến giường bệnh nằm trong góc tối tăm nhaatss của phòng, chập chững đứng dậy tính ngồi xuống giường liền có giọng nói từ giường bên cạnh vang lên:

“Thật là bất công, tôi là một người sắp chết mà cô cũng không thể nhường tôi được nữa hay sao?”

Tôi hứng thú quay đầu lại nhìn liền thấy một thanh niên có gương mặt ưu tú đại biểu cho toàn thể nam nhân của đất nước đang bĩu môi bất bình với cô y tá vừa đẩy tôi vào.

“Tôi thật sự xin lỗi, việc sắp xếp giường bệnh và do bác sĩ chỉ định, tôi không thể nào làm khác được” Cô y tá lúng túng ra mặt.

Hắn cười cười:“Nhìn cô rất xinh đẹp nha, cô là người đẹp nhất mà tôi từng biết”

“Thật xin lỗi, dù anh có nói thế nào tôi cũng không làm khác được”

“Cô nhìn xem, tôi lớn lên anh tuấn như thế này, liền muốn tôi nằm giường có nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Có phải cô ghen tị với sắc đẹp ccuar tôi nên mới cố tình hủy hoại nó hay không”

“Tôi không phải có ý đó, nhưng chuyện này anh nên tìm bác sĩ thương lượng”

“Nếu như gặp bác sĩ, hắn lại ghen tị với tôi như cô, chắc chắn sẽ cho tôi ra ngoài sân nằm phơi nắng”

“...”

Hình hai người với những khuôn mặt sắc thái biểu cảm khác nhau tranh luận. Tôi lại thấy buồn cười. Rõ ràng là biết mình sắp chết lại lôi cái nhan sắc ra để làm bia đỡ đạn. Chỉ mới nói vài đâu đem hết tội lỗi đổ vào đầu cô y tá và bác sĩ. Hiếm khi lại thấy người không còn hi vọng chữa trị lại vô tư cười đùa như vậy, tôi liền sinh ra hứng thú.

Đặt chân lên giường, thả người nằm xuống im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Tôi thấy cô y tá lép vế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tức giận bỏ đi. Hắn ngồi một bên cười nham nhở. Chưa dứt hơi liền nhìn qua tôi, đưa ngón tay thành hình chữ V cười hỏi:“Người mới tới à?”

Hình khuôn mặt hắn tiều tụy nhưng vẫn rất sinh động. Tôi không nhói, mệt mỏi ngã người nằm xuống giường. Biết rồi lại còn hỏi, tôi đâu phải người ngu ngốc.

Khuôn mặt hắn tức tối, nhìn tôi thoải mái nằm trên cái giường mà hắn ao ước lâu nay liền lên tiếng đề nghị:“Chúng ta đổi giường đi”

Tôi quay mặt lại nhìn hắn. Không biểu cảm hỏi:“Tôi được cái gì?”

Hắn cúi đầu, hình như lâm vào trầm tư, miệng nhẩm nhẩm tính cái gì đó rồi đưa mặt lên, mắt chớp chớp nhìn tôi vài cái. Cố cười để tôi nhìn rõ được hàm răng trắng mướt của hắn:“Tôi xem bói rằng tôi sẽ ở đây hơn một tháng nữa, tôi cho cô một tháng ngắm tôi”

Tôi bật cười, cũng học theo hắn đưa tay ra tính:“Tôi cũng bói ra được tôi ở đây hơn một ngày liền sẽ đi vậy nên tôi từ chối lời đề nghị của anh”

Nhìn tôi học theo dáng vẻ của hắn, khuôn mặt hắn xám xịt:“Tôi cho cô ngắm tôi một ngày” Liền đổi giường với tôi một ngày.

Tôi mỉm cười lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với hắn liền nói qua chủ đề khác:“Anh rất đẹp”

Hắn cười đến nở hoa:“Tôi biết tôi rất đẹp”

Tôi rất kiên nhẫn nói tiếp:“Tôi luyến tiếc khi nhìn anh”

Hắn cười càng tươi hơn liền đưa ra đề nghị:“Tôi sẽ cho cô nhìn thoải mái, chúng ta liền đổi giường”

Tôi đưa sập ảnh những ca sĩ Hàn Quốc ra nhìn:“Tôi quên là mình chưa nhìn ngắm những người này. Tôi nhìn họ xong liền nhìn anh” Đôi khi cất giữ lại mấy bức ảnh cũng có chút tác dụng.

Hắn nhíu mày tỏ vẻ không phục, mấy người đẹp tựa son phấn đó có gì tốt:“Hay là cô nhìn tôi trước”

Tôi cười càng tươi hơn”Tôi là người biết chừng mực. Không thể vì anh mà làm những người trong ảnh cô đơn được”

“Hay là cô nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, chúng ta liền không cô đơn”

Tên này muốn giả ngốc với tôi, tôi liền chiều theo ý hắn:“Bọn họ chỉ thích nữ, không thích nam”

Chỉ có tôi mới có thể nhìn ngắm bọn họ còn anh là nam. Tất sẽ không được.

Hắn bỗng dưng cứng họng. Liền suy nghĩ rồi nhận ra điểm khác thường. Tại sao hắn lại cùng cô đi tranh luận vấn đề ngu ngốc vậy nhỉ. Chỉ vì chiếc giường mà ganh đua với mấy người trong ảnh. Phát hiện ra bản thân mình bị lừa liền trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhìn nhắn cũng chỉ cười đáp lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Dù hắn có trừng lớn hơn nữa cũng chẳng thế khoét được vài cãi lỗ trên người tôi đâu!

Cãi nhau với hắn cũng thật thú vị.

oOo

Sáng sớm tinh mơ, chim ca líu lo vang khắp nơi. Làn gió mát rảnh rỗi bay bay khắp nơi làm rối tung đầu tóc bù xù của tôi. Khó chịu với thiên nhiên liền không suy nghĩ thẳng tay đóng cửa sổ.

Tôi vào đây cũng tính là hai ngày, trong này rất ít người. Chỉ còn người già nằm liệt giường riêng chỉ tôi là hắn là hai người còn trẻ. Tôi vẫn như thường ngày, đóng cửa sổ rồi ngẩn người nhìn ra ngoài như một con ngốc. Thật ra tôi thích cảm giác này, cảm giác như mình có đôi mắt thần nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

“Tôi nghe bảo có người nói sẽ chuyển đi, ai ngờ vẫn cắm xác ở nơi đây a”

Không cần nhin tôi liền biết đó là ai. Từ vụ tranh luận ngày hôm trước hắn liền ngó lơ tôi. Không nói với tôi một câu, chỉ đi tranh luận bất bình với người khác. Nói đúng hơn là trêu ghẹo. Tôi cũng chẳng buồn đưa mắt nhìn hắn, mở miệng nhẹ nhàng nói:“Số của tôi rất cao, ông trời liền tức tối không cho tôi rời khỏi chỗ này”

“....” Hắn câm nín trân trân mắt nhìn tôi. Hắn một đời bắt bẻ người khác không ngờ đến cuối đời lại có người vặn ngược hắn lại như vậy. Số cao sao? Số cao sao lại đến phòng bệnh này.

“Nếu cô không đi thì đổi giường cho tôi đi”

Hắn vẫn lấy lí do cũ, tôi biết mình cũng không thể dùng phương pháp cũ được nữa. Không trả lời hắn, quay đầu đi ngắm cảnh.

Hắn không nói gì. Im bặt khiến không khí ở đây trầm xuống. Ngoài tiếng chim hót có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bệnh nhân trong đó có cả tôi. Nhìn chú chim hót ngám ngẩm rồi bay đi vì không tìm được bạn đời, tôi cũng dời mắt qua nhìn giường bên cạnh. Muốn biết vì sao hắn bỗng trở nên im lặng như vậy!

Khuôn mặt hắn buồn buồn đăm chiêu, cả con người mệt mỏi dựa vào thành giường, tay vẫn nắm chặt bức ảnh để trước mặt mình. Hắn nhìn rất chăm chú, lần đầu tiên tôi thấy hắn chăm chú như vậy. Vì giường bệnh của tôi với hắn khá gần liền đưa đầu qua tò mò nhìn.

Trong ảnh, một cô gái rất dễ thương xõa mái tóc nâu hạt dẻ, với nụ cười tươi tung bay trong ánh nắng chiều tà. Nụ cười ấy không xinh đẹp nhưng rất tươi đủ để động lòng người.

Theo hiểu biết của tôi về hắn. Một con người thích náo loạn luôn vô tư cười đùa hời hợt lại bình thản yên ổn nhìn cô gái kèm theo đôi mắt man mác buồn tôi liền dùng trí thông minh của tôi suy đoán. Đây là người yêu của hắn, người duy nhất làm hắn ngồi yên như vậy, mở miệng hỏi:

“Anh rất yêu cô ấy?”

“Ừ, rất yêu” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn bức ảnh.

“Sao anh không gọi cô ấy đến nói cho cô ấy biết?”

“Bởi vì tôi sắp chết”

Tôi nhíu mày nhìn xung quanh:“Tất cả mọi người ở đây đều biết anh sắp chết”

Tôi nhớ không lầm là phòng này chỉ dành cho những bệnh nhân có nguy cơ gặp tử thần cao như hắn, tôi, và mọi người ở đây.

Hắn vẫn buồn buồn như cũ:“Tôi nói cô ấy sẽ từ chối tôi”

Tôi vô lương tâm nói:“ Tất cả mọi người ở đây đều biết anh sẽ bị từ chối”

Đùa sao, ai lại đi đồng ý làm người yêu của một người sắp chết.

Hắn bấy giờ mới ngẩng đầu mở mo mắt nhìn tôi:“ Sao cô lại bảo tôi đi tỏ tình”

Tôi bây giờ mới cười nham nhở:“Tôi muốn xem một bộ phim bi ai ngoài đời thực trước khi chết”

Hắn lần nữa nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc tôi là người đầu tiên hắn không lừa được. Tôi nhìn kĩ người trong bức ảnh có bảy tám phần giống hắn. Không phải anh em cũng là họ hàng. Muốn lừa tôi đâu có dễ.

oOo

Tôi có tật hễ rảnh rỗi là ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết đang suy nghĩ gì chỉ biết bản thân mình thích ở đây. Ngoài giờ uống thuốc rồi tiêm ra tôi lại ngồi suy nghĩ. Không biết bản thân mình sau khi chết sẽ ra sao nhỉ? Sẽ xuống gặp diêm vương như người người đồn đại, hay là biến về làm lại kiếp sau?

Không phải tôi có suy nghĩ tiêu cực nhưng hiện tại làm tôi phải suy nghĩ tiêu cực. Ở đây ai ai cũng đã hết hi vọng. Y thuật nước nhà chưa tiến bộ tôi cũng chẳng thể trong mong gì.

“Cô tên gì ấy nhỉ”

Lại là tên phá rối. Đây là lần thứ ba tôi và hắn đụng độ. Hắn nói rất nhiều, tôi lại không muốn nói. Hắn rất thích phá họ những tôi lại rất khiêm nhường người ta. Hắn luôn luôn dùng những câu vô sỉ để nói lại tôi lại dùng những từ ngữ khiếm nhã nhất. Bất chợt tôi lại nhíu mày, tôi và hắn rõ là haai người khác biệt sao lại dây dưa với nhau nhỉ. Chỉ cần mở miệng ra là làm đối phương khó chịu vậy mà hắn vẫn cứ cố chấp bắt chuyện với tôi. Chúng tôi là oan gia từ kiếp trước hay sao?

“Tôi tên Minh Tâm”

Hắn nhíu mày, khịt khịt cái mũi tỏ vẻ khinh bỉ:“Tên gì mà xấu thế” Minh Tâm, Minh Tâm. Minh mẫn trong tâm trí. Hắn chẳng thấy tên này hợp với cô chỗ nào.

Tôi mỉm cười cho có lệ. May mắn cô y tá quên gắn bảng tên tôi trên giường bằng không hắn sẽ biết tên thật của tôi mất.”Vậy anh nói tên nào mới đẹp”

Hắn đưa đô mắt nghiềm ngẫm nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay vuốt cằm:“ Cô nói chuyện với tôi. Rất xảo quyệt, tôi nghĩ tên Chi Lang là hợp với cô”

Đúng vậy, người cũng như tên. Chi Lang, Chi Lang, con sói nhặt được, tên rất hay rất mạnh mẽ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là hắn đoán được tên thật của tôi mới hay. Cười cười cho có lệ:“Anh gọi tôi là Minh Tâm đi”

Hắn hứng thú nhìn nhìn một lượt rồi nói:“Cô đoán tên của tôi đi. Cô đoán đúng tôi liền không yêu cầu đổi giường nữa”

Trong đầu của hắn chỉ có thù với tôi vì chuyện giường nằm. Tôi liếc hắn một cái, nói rõ:“Tống Hàn Vũ”

Hắn trợn to mắt nhìn tôi, lắp bắp ngạc nhiên không tả. Rõ là đoán được cả tên lẫn họ của hắn”Sao..sao cô biết”

“...” Tôi khinh bỉ nhìn hắn. Cái chữ bệnh nhân Tống Hàn Vũ to đùng treo trên đầu giường thế kia bảo người ta không biết. Nếu tôi không biết đúng là tôi bị mù rồi.

Hắn bỗng dưng ngẩn ra cười hề hề:“Cô hâm mộ tôi bấy lâu nay phải không?”

Tôi thoải mái đưa ngón tay cái lên:“Anh cái gì cũng sai nhưng chỉ được cái nói chuẩn”

Tống Hàn Vũ ngậm miệng phản bác không được. Nếu như cô từ chối, hắn sẽ có cớ đề đưa cô vào thế yếu và từ nay mối thù của hắn đã trả đủ. Ai ngờ cô gái này lại sảng khoái đồng ý rồi còn nói khích hắn, điều này làm hắn cứng họng nói không nên lời cũng không biết làm sao cho phải.

Hừ, đúng là khắc tinh!!

(Hoàn chương 1)