Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương

Chương 9




Sau một giây đồng hồ suy nghĩ cặn kẽ, Viên Khải tự nhận mình nói có sách mách có chứng kết luận: "Có 3 khả năng. Thứ nhất, mày hiểu lầm bạn nữ không có hảo cảm với mình; thứ hai, ngươi được một bạn nữ tốt bụng giúp đỡ; thứ ba...... Tin nhắn là của bạn cùng phòng mày gửi."

Thẩm Ương không thể không nhắc nhở: "Bạn cùng phòng của tao là nam đấy."

"Tao biết a, nam thì không thể gửi tin nhắn sao?" Viên Khải ý vị sâu xa, "Tiểu sư muội, ngươi cũng không thể kỳ thị nha."

"Tao......"

"Chủ đề của show là kết bạn, yêu đương nhỉ?"

"Phải......"

"Nam nhân và nam nhân thì không thể kết bạn sao? Nam nhân và nam nhân thì không thể yêu đương sao? Nước mình năm ngoái mới hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới đó, nói cách khác mày và bạn cùng phòng yêu đương cũng hợp pháp. Nếu hợp pháp thì vì cái gì mà cậu ta lại không được gửi tin nhắn cho mày?" Viên Khải tận tình khuyên bảo, nói lung tung đến chính mình cũng tin, "Cậu ta viết những gì?"

Thẩm Ương ngơ ngác, lập luận quá nhiều làm anh không biết bắt đầu từ đâu, theo bản năng nói: "Anh là người tốt."

Viên Khải: "......"

Viên Khải đứng lên, lấy sách vở, dứt khoát bước đến mở cửa.

Thẩm Ương: "Mày làm gì thế?"

Viên Khải không quay đầu lại, chỉ để lại bóng dáng tiêu điều, "Bỗng nhiên muốn đi học, học tập làm tao vui vẻ."

Thẩm Ương:?

Buổi chiều trong lúc học, Thẩm Ương bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ ekip, thông báo hắn buổi tối 7h15 tập hợp trước cửa nhà hát lớn, nói là sắp xếp hoạt động xem kịch.

Thẩm Ương tan học thì đã 6 giờ, vội vàng đến nhà ăn mua mấy thứ để ăn rồi chạy ngay tới nhà hát lớn, dù cách A đại không quá xa nhưng anh vẫn là người đến cuối cùng.

Nhà hát lúc này có rất nhiều người, đặc biệt là cửa phía tây, chen chúc chật như nêm, không ít người qua đường đều tưởng là có đại minh tinh nào đó biểu diễn.

Nhưng thực tế làm gì có minh tinh, vốn chỉ có sáu người.

Thẩm Ương nhìn đám đông ba tầng trong ba tầng ngoài vây xem, càng cảm thấy các minh tinh không dễ dàng, anh chỉ mới thế này thôi đã hít thở không thông! Nhưng mà trong sáu người, chân chính cảm giác không được tự nhiên hình như chỉ có anh cùng Long Nữ, Nghiêm Gia Kỳ thậm chí còn có thể nói là đang tận hưởng, còn có tâm tình truyền thụ kinh nghiệm tạo dáng và khống chế biểu tình với bọn họ.

"Hai người tuy không còng lưng, nhưng dáng đứng cứng quá, ngẩng đầu hóp bụng nâng mông vai thả lỏng....."

Hóp bụng nâng mông thì còn thả lỏng thế nào, Thẩm Ương làm không được.

"Hai người đừng banh mặt, cười một cái nào, khóe miệng dùng sức kéo ra hai bên tự nhiên một chút, hơi hơi thu cằm......"

Dùng sức kéo khóe miệng còn tự nhiên thế nào, Thẩm Ương thật muốn cùng Long Nữ ôm đầu khóc rống.

Cũng may ekip điều động cả nhân viên nhà hát, miễn cưỡng sơ tán được đám người.

Thẩm Ương còn sợ hãi mà ai oán, "Kịch nói vẫn có nhiều người xem như vậy sao? Không phải bảo hiện tại người xem càng ngày càng ít à? Hơn nữa bây giờ vẫn là giờ làm việc, kịch nói không phải đều diễn vào cuối tuần sao?"

"Bởi vì diễn viên chính là nam thần của tôi a!" Nghiêm Gia Kỳ lấy gương ra soi, nhàn nhã nói: "Là điểm nhấn của buổi diễn hôm nay đó."

Thẩm Ương: "Nam thần của cô?"

Nghiêm Gia Kỳ chỉ chỉ poster trên tường, "Ngô Trăn."

Đối giới với giải trí hoàn toàn chỉ như người qua đường, Thẩm Ương cũng chỉ từng nghe tới tên Ngô Trăn nhưng không biết mặt, nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt trên poster, anh ẩn ẩn cảm thấy diện mạo này có chút quen thuộc.

"Anh ta từng diễn 《 Võ sĩ quyền anh》." Túc Hàn Anh không biết lại đây lúc nào, âm thanh đạm mặc nhắc nhở.

Thẩm Ương bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra là anh ta!"

《 Võ sĩ quyền anh》 là bộ phim Thẩm Ương vô cùng yêu thích, kịch bản dựa trên tình tiết có thật —— Ngô Trăn đóng vai chính, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà từ đỉnh cao quyền vương thế giới ngã xuống đáy cốc, hơn nữa còn được bác sĩ thông báo tay hắn đã bị thương không còn thích hợp luyện quyền anh nữa. Nhưng tay quyền anh không cam lòng, không chịu thua, càng không từ bỏ, trải qua vô số lần tưởng như tuyệt vọng cùng nỗ lực, rốt cuộc lại một lần nữa bước lên đài, lại lần nữa giành lại vinh dự cao nhất.

Năm đó Thẩm Ương ngẫu nhiên xem bộ phim này, bởi vì tình tiết cùng diễn xuất xuất sắc của Ngô Trăn làm anh sinh ra đồng cảm, còn phá lệ mà viết bình luận. Nhưng Thẩm Ương xem phim chỉ chú ý cốt truyện giống chuyện của bản thân chứ không có hứng thú nhận thức diễn viên, hơn nữa ảnh trên poster cũng chỉ giống sáu bảy phần so với tạo hình của Ngô Trăn trong bộ phim kia, bởi vậy anh mới không nhận ra.

"《 Võ sĩ quyền anh 》?" Nghiêm Gia Kỳ biểu tình nghi hoặc, "Nam thần của tôi còn từng diễn bộ phim như vậy hả? Nga nga, đúng rồi, hồi anh ấy mới ra mắt có từng thử mấy bộ phim điện ảnh, trong đó có một bộ còn chưa qua được kiểm duyệt đã dám đưa ra nước ngoài, trực tiếp chọc giận truyền thông trong nước. Sau đó bộ phim ấy không những bị cấm mà tin tức nam thần lấy vị trí ảnh đế cũng bị xử lý lạnh, hình như còn bị sát phong một thời gian, mấy năm trước sự nghiệp mới chuyển biến tốt đẹp."

Thẩm Ương khó hiểu: "Chính là phim 《 Võ sĩ quyền anh 》 sao? Bộ phim này rất ý nghĩa, không thấy chỗ nào để không qua được kiểm duyệt a."

Nghiêm Gia Kỳ lắc đầu, "Không, là một phim nói về tôn giáo. Bởi vì chuyện lần đó mà mấy bộ phim điện ảnh hồi đầu của nam thần gần như biến mất, phần lớn là phim nghệ thuật nên tôi cũng lười tìm. Hai người đột nhiên nhắc tới 《Võ sĩ quyền anh 》 mà tôi còn phản ứng chậm như vậy, thật chưa đủ tư cách làm fan, cư nhiên còn không bằng hai người!"

Thẩm Ương cười cười: "Là do lúc trước tôi thấy đề cử giải thưởng phim điện ảnh trên Weibo, có fan nhắc tới."

Nói xong lại tự thấy kỳ quái, nếu 《 Võ sĩ quyền anh》 kém nổi như vậy, Túc Hàn Anh vì sao lại nhắc tới, cứ như thể biết mình từng xem vậy nhỉ? Hay là Túc Hàn Anh cũng chỉ từng xem một bộ phim này thôi?

Nhưng Thẩm Ương chưa nghĩ thêm được gì thì đã nghe thấy đạo diễn gọi bọn họ qua.

"Trên tay tôi có sáu vé, vị trí ghế khác nhau." Đạo diễn ít khi vừa nói vừa cười, giống như chủ nợ đi đòi nợ, "Nữ chọn trước, đọc lên số ghế ngồi, sau đó vào ngồi đúng ghế. Nam chọn 3 vé còn lại, sau đó tìm vị trí bạn nữ mình thích rồi đổi vị trí với người bên cạnh."

Thẩm Ương không hiểu, lại hơi xấu hổ không dám hỏi lại, Dương Thiên Trì lại thoải mái thể hiện chỉ số thông minh của mình, "Là sao?"

Đạo diễn giải thích kỹ hơn, "Ý là, nếu các cậu muốn ngồi cùng bạn nữ nào thì phải nghĩ cách để thuyết phục người ngồi bên cạnh bạn nữ đó đổi chỗ cho."

"Nếu người đó không muốn đổi thì sai?" Dương Thiên Trì lo lắng cũng rất có lý, hầu hết mọi người đến cùng bạn bè, không dễ đồng ý tách ra ngồi một mình.

"Cái này phải xem bản lĩnh đàn ông của các cậu đến đâu thôi. Nếu không đổi được chỗ ngồi, vậy chỉ có thể một mình xem kịch." Đạo diễn nhăn mặt, "Có một điều phải chú ý, nếu có hai bạn nam trở lên cùng chọn một bạn nữ, bên nữ có quyền lựa chọn ngồi cùng ai."

Dương Thiên Trì ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, mờ mịt ngó Nghiêm Gia Kỳ một cái.

Đáng tiếc Nghiêm Gia Kỳ đang cùng Đoạn Vi Vi tiến hành đấu đá kịch liệt qua ánh mắt, không hơi đâu để ý tới hắn.

—— chọn ai không chọn ai, đã không còn chỉ là cuộc chiến giữa khách mời nam mà còn cả phía nữ nữa.

Mắt thấy ba cô gái đã lục tục vào chỗ, Thẩm Ương cũng chọn được số của mình, chưa nhìn rõ số ghế đã nghe Dương Thiên Trì nói: "Khụ, tôi muốn chọn Gia Kỳ, hai người có ai muốn cạnh tranh không?"

Lúc hắn nói chuyện, tầm mắt luôn gắn chặt vào Túc Hàn Anh, người sau lại thân sĩ bày ra tư thể "Thỉnh".

Dương Thiên Trì thoáng nhẹ nhõm, mới ý tứ mà nhìn về phía Thẩm Ương, thấy Thẩm Ương liên tục lắc đầu, hắn tức khắc cười đến không thấy tổ quốc, "Hảo huynh đệ!" Sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, hả hê mãn nguyện cầm vé chạy lấy người.

Ngoài nhà hát chỉ còn lại Thẩm Ương và Túc Hàn Anh, ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Ương không khỏi tò mò Túc Hàn Anh sẽ chọn ai, đang muốn muốn hỏi thì Túc Hàn Anh đã quay mặt đi, "Đi, chúng ta vào thôi."

Lúc này trong phòng đã ngồi đầy hơn phân nửa, Thẩm Ương theo bản năng nhìn quanh tìm kiếm vị trí mấy bạn nữ, anh âm thầm nhớ lại xem chỗ của Đoạn Vi Vi ở đâu, chợt nghe Túc Hàn Anh hỏi: "Anh ngồi chỗ nào?"

Thẩm Ương cúi đầu nhìn vé, "Lầu một hàng thứ sáu, số 8."

Túc Hàn Anh không nói gì, lập tức tiến lên phía trước.

Thẩm Ương sửng sốt, cũng đi theo. Anh nhớ Đoạn Vi Vi ở hàng 4, Long Nữ ở hàng năm, không biết Túc Hàn Anh sẽ chọn chỗ nào?

Nếu Túc Hàn Anh chọn Đoạn Vi Vi, cậu ta muốn cạnh tranh sao?

Ách, vẫn không cần tự rước lấy nhục......

Nhưng mà ngoài dự kiến của Thẩm Ương, Túc Hàn Anh dừng ở hàng 6, rồi tìm được số 8 gần lối đi.

Bên cạnh số 8 là một nam sinh, trên đầu gối đặt một cái túi COACH, khả năng cao là đi cùng bạn gái.

Túc Hàn Anh hơi cúi người, nói với nam sinh: "Chào anh, có thể nhờ anh giúp một chút không?"

Cậu thấy nam sinh nhìn qua, chỉ chỉ Thẩm Ương, "Đây là bạn của tôi, hai chúng tôi lần đầu tiên tới xem kịch, không cẩn thận mua nhầm vé nên bị ngồi tách riêng." Cậu đưa vé của mình ra, "Chỗ của tôi ở giữa hàng thứ 5, anh có thể đổi chỗ ngồi với tôi không?"

Dứt lời, nam sinh cùng Thẩm Ương đồng thời sửng sốt, người trước một lời khó nói hết, người sau đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Ngại quá, tôi......"

Nam sinh đương nhiên không muốn đổi, nhưng câu từ chối còn chưa nói xong, bạn gái bên cạnh đột nhiên trách móc: "Có thể! Không thành vấn đề!"

Nam sinh khiếp sợ, không thể tin nổi mà nhìn bạn gái, "Không phải, chúng ta......"

Nữ sinh: "Ai nha chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng tính toán chi li thế."

"Anh tính toán chi li?" Ánh mắt nam sinh dại ra.

Cô bạn gái không chớp mắt nhìn chằm chằm Túc Hàn Anh, sốt ruột giục bạn trai: "Anh đổi hay không đổi, anh không đổi thì em đổi!"

Nam sinh: "......"

Cuối cùng, nam sinh đành ôm theo túi của bạn gái, như u hồn phiêu tới hàng phía trước.

Thẩm Ương ngơ ngẩn nhìn Túc Hàn Anh ngồi vào chỗ, do dự nói: "Không phải......phải ngồi cạnh bạn nữ sao?"

"Tôi tạm thời không chọn ai, không biết nên tìm ai." Túc Hàn Anh lấy kính từ ba lô ra, không chút để ý mà chà lau, "Nếu anh muốn đi tìm các cô ấy, tôi không có ý kiến."

Thẩm Ương: "......" Còn có thể như vậy?

Anh lưỡng lự quay lại nhìn quay phim tiểu ca, nhưng mà vẻ mặt của tiểu ca cũng đang hoang mang, chưa thấy ngăn cản.

Thẩm Ương thở dài, anh có thể bỏ lại Túc Hàn Anh mà đi tìm bạn nữ sao? Vậy thì quá không nghĩa khí a! Với cả nếu anh ngồi cùng Đoạn Vi Vi thì chỉ còn Long Nữ là một mình, không khỏi quá đáng thương đi.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ trước sau, Thẩm Ương quyết định ngồi lại chỗ này.

Nhưng anh không biết rằng sau khi mình ngồi xuống, mấy cô gái vẫn chú ý động tĩnh bên này lại có tâm tư khác nhau —— Long Nữ có chút thất vọng nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của Đoạn Vi Vi có chút vặn vẹo, chỉ có Nghiêm Gia Kỳ miễn cường ngồi cùng Dương Thiên Trì.

Cách một biển người, Nghiêm Gia Kỳ thưởng thức bóng dáng cô độc của Đoạn Vi Vi, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.

Rất nhanh sau đó, đèn tối đi.

Theo màn sân khấu kéo ra, các diễn viên lần lượt xuất hiện trên sân khấu, không khí nguyên bản hơi ồn ào cũng dần dần yên tĩnh.

Kịch bản tên là 《 1001 bức thư tình 》, nội dung kể về một đôi thanh mai trúc mã yêu nhau thời dân quốc nhưng vì thời cuộc mà bị chia cách, nam nhân vì tín niệm cùng tín ngưỡng của mình mà tham gia cách mạng, sau đó lại vì trùng kiến đất nước mà mất hết lập trường chính trị; còn cô gái thì bị gả nhầm người xấu, sau khi ly hôn mang theo con trai di dân sang nước ngoài, từ đây không còn tin tức gì nữa.

Vài thập niên sau, cháu trai của cô gái quay về nước tìm được thành phố nhỏ nơi bắt đầu chuyện xưa và nơi bà ngoại ở năm đó.

Có thể đoán trước được, nhà ở sớm đã đổi chủ, sau khi người chủ mới biết được thân phận của người cháu trai thì cực kỳ nhiệt tình, cũng bê từ trong phòng ra tới sáu bảy cái rương bằng tre, trong rương tất cả đều là những lá thư chồng chất như núi.

Hóa ra chỗ thư này đều gửi cho chủ nhân thực sự của ngôi nhà này, nhưng người gửi thư không để lại tên và địa chỉ, chỉ có dấu bưu điện cho thấy đối phương cũng sống tại thành phố này.

Cho tới nay đã hơn một nghìn lá.

Kết thúc câu chuyện, tôn tử hao tâm khổ tứ rốt cuộc cũng tìm được người gửi thư, cũng trong lễ tang quạnh quẽ của người đó nhận được lá thư cuối.

Đó là di thư của nhân vật nam viết cho đối phương trước khi lần đầu tiên ra chiến trường ——

Tôi yêu em, như ngọn lửa cháy bỏng, như đại dương mênh mông.

Nếu tôi chết, nguyện hóa thành gió bốn mùa luân chuyển, dù không thể nắm lấy, nhưng trước sau như một, mãi bên em.

Đối với loại tình tiết cẩu huyết này, Thẩm Ương nguyên bản cũng không thích, cho dù đã được phổ biến trước là kịch được cải biên dựa theo câu chuyện có thật.

Nhưng anh dần dần bị diễn xuất xuất sắc của các diễn viên tác động, dần dần bị kỹ thuật diễn xuất thần của nam chính Ngô Trăn dẫn dắt, dễ dàng phá tan phòng tuyến tình cảm, rất nhiều lần xúc động muốn rơi nước mắt.

Bất quá Thẩm Ương tôn thờ chủ nghĩa làm nam nhi không được dễ dàng rơi nước mắt, giữa một mảnh tiếng nức nở, anh áp chế sống mũi cay cay, cắn chặt răng, kiên quyết không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng mà Thẩm Ương vẫn xem nhẹ năng lực truyền đạt của Ngô Trăn, kết vở kịch, tuy Ngô Trăn không lộ diện, nhưng khi giọng nói trầm thấp êm tai thư thái đọc di thư, Thẩm Ương rốt cuộc nhịn không được nữa, cùng rất nhiều người xem nước mắt tuôn trào.

Anh giả bộ xoa mặt, nhân cơ hội gạt nước mắt, trong lúc đó còn âm thầm quan sát Túc Hàn Anh, cho dù đôi mắt đối phương giấu sau mắt kính nhưng Thẩm Ương vẫn có thể chắc chắn Túc Hàn Anh không khóc.

Túc Hàn Anh là người ý chí sắt đá sao? Tiểu ca mập mạp đằng trước rõ ràng khóc đến rung cả ghế đó!

Thẩm Ương không dấu vết hít sâu, không dám để lộ nửa điểm tiếng động.

Hắn cố gắng đem tất cả mềm yếu giấu trong ánh sáng ảm đạm, không muốn để người bên cạnh phát hiện.

Dù sao, cũng sắp kết thúc rồi.

Chờ màn sân khấu kéo lên, đèn sáng trở lại, Thẩm Ương ta đây, là thằng đàn ông ba mét tám đó!

Giữa lúc Thẩm Ương đang cực lực nhẫn nại, bỗng nhiên cảm giác người bên cạnh khẽ đụng vào mình.

Thẩm Ương theo bản năng cúi đầu, liền thấy Túc Hàn Anh truyền qua một bao giấy ăn: "Xoa xoa..... Mồ hôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Túc: Thân sĩ nên ta giả bộ là mồ hôi pa

——

Ngô Trăn là công chính đầu tiên trong kế hoạch của ta năm nay, cho nên ở nơi này giới thiệu một chút, với cả năm trước xem Dược thần, bên cạnh ta có hai tiểu ca ca cường tráng, sau đó khóc làm một hàng ghế của chúng ta chấn động......

Phát 20 bao lì xì!