Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!




Editor: Myy

___

Tình huống của Lục lão gia càng ngày càng không ổn, bác sĩ ra vào phòng bệnh mấy lần, đều bất lực lắc đầu thở dài. Lúc lần cuối đẩy lão gia ra khỏi phòng giải phẫu, phía chân trời đã dần dần sáng.

Suốt một ngày một đêm.

Bác sĩ cởi khẩu trang, bảo gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước.

Một người mới hôm qua còn tinh thần sáng láng, hôm nay đã đổ bệnh hôn mê, nằm trên giường bệnh chờ đợi Tử Thần đến.

Trong phòng bệnh, tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng nặng nề, không nói một lời.

Tiếng dụng cụ thiết bị trong phòng bệnh vang lên, cửa sổ trước giường bệnh được che lại kín kẽ. Ngoài trời mây đen dày đặc, khiến người ta không nhìn thấy nổi một tia sáng.

Lục lão gia tỉnh.

Bác Lư vẫn luôn ngồi ở bên giường trông coi ông, vừa thấy người tỉnh liền vội vàng hỏi: "Lão tiên sinh, ngài tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lục lão gia xoay con mắt đục ngầu nhìn xung quanh, dường như đang xác định mình đang ở đâu.

"Đây là... Đây là..."

Trên mặt đeo mặt nạ oxy, nói chuyện rất khó khăn, ấp úng nửa ngày trời bác Lư mới hiểu.

"Bệnh viện, chỗ này là bệnh viện."

Nghe thấy là bệnh viện, Lục lão gia liên tục thở dốc, bật nửa người lên, giống như muốn ngồi dậy.

"Sao... tại sao lại tới bệnh viện, không phải tôi đã nói... Không phải đã nói không đến rồi sao?"


"Lão tiên sinh," Bác Lư rưng rưng khuyên ông, "Ngài đừng giày vò mình nữa! Quan trọng là sức khoẻ kìa!"

Lục lão gia giày vò một hồi cũng đã thở hồng hộc, ông nghiêng đầu trầm mặc nhìn những đường cong trên màn hình của máy đo nhịp tim bên giường, sống hay chết đều được biểu hiện trên màn hình kia.

Ông im lặng thở dài, không quá sợ hãi khi đối mặt với thời khắc sinh tử, ánh mắt bình tĩnh đặt ở trên người Lục Bắc Xuyên.

"Bắc Xuyên..." Ông khó khăn vươn tay về phía Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên tiến lên, dùng sức nắm chặt tay của ông, nhỏ giọng nói: "Ông, cháu đây."

Lục lão gia thở hồng hộc, run rẩy nắm chặt tay Lục Bắc Xuyên, con mắt đỏ lên, "Bắc Xuyên, đồng ý... đồng ý với ông, cháu... cháu nhất định phải... công ty..."

Lục Bắc Xuyên hiểu ý của ông, nặng nề đáp ứng, "Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ quản lý tốt Lục thị, sẽ không bôi nhọ thanh danh của ông."

Lục lão gia nghe Lục Bắc Xuyên cam đoan xong, run rẩy khóe miệng vô lực co rúm, tựa như muốn nở nụ cười biểu thị sự vui mừng.

Đối với sức khoẻ của mình, Lục lão gia hiểu rõ, cũng có thể nhìn thấy manh mối từ nét mặt của mọi người.

Bệnh không khả quan, sắp chết.

Cuộc đời này của ông trôi qua thành công, huy hoàng, tên của mình cũng được người người truyền tụng. Cả đời ngắn ngủi có thể đạt được thành tựu như thế này, ông đã làm tốt với bản thân.

Nhưng vẫn có lỗi với vợ và con trai ông.

Ông tìm kiếm thân ảnh Lục Thiếu Ngôn trong đám người ở phòng bệnh, khẽ quét mắt qua lại nhưng không tìm được, mí mắt trở nên nặng nề hơn, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, "Thiếu Ngôn..."

Lục Thiếu Ngôn đi ra từ xó xỉnh trong gian phòng.

Thấy Lục Thiếu Ngôn, Lục lão gia liền an tâm, "Ngoại trừ Thiếu Ngôn, còn lại tất cả đều ra ngoài đi..."


"Lão tiên sinh!"

Lục lão gia không nhìn bác Lư, mỏi mệt nhắm mắt lại.

Lục Bắc Xuyên đứng dậy, trấn an khuyên nhủ lấy bác Lư, cùng những người khác rời khỏi phòng bệnh.

Không lâu sau, một phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Lục Thiếu Ngôn và Lục lão gia.

"Tới." Lục lão gia giật giật ngón tay về phía Lục Thiếu Ngôn, ra hiệu hắn ta tới gần, há miệng, muốn nói với hắn một điều.

"Thật... thật..." Câu thật xin lỗi cứ nghẹn lại trong cổ, bất kể làm thế nào cũng nói không nên lời.

Ông nợ hắn quá nhiều, lúc sắp chết chỉ muốn nói ra ba chữ mình đã chậm trễ hơn mười năm cho Lục Thiếu Ngôn nghe. Ông muốn khẩn cầu sự tha thứ, nghe được đáp án từ miệng Lục Thiếu Ngôn thì ông mới có thể rời khỏi thế gian này không tiếc nuối.

Lục Thiếu Ngôn thuận thế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn ông già gầy cong queo trên giường.

Chỉ ngồi nhìn.

"Thật... thật... xin lỗi..." Ba chữ nói rất đứt quãng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra được.

Lục lão gia nặng nề thở dài, áy náy tích tụ hơn mười năm dưới đáy lòng dường như đã tiêu tán trong nháy mắt.

Lục Thiếu Ngôn lại cười một tiếng.

"Thật xin lỗi?" Hắn ta cảm thấy rất thắc mắc, "Cha, ba chữ này có khiến ông cảm động không?"

Trước mặt người đang có tình trạng nguy kịch mà nói những lời này là không nên, nhưng Lục Thiếu Ngôn vẫn tiếp tục chọc tức cười nói: "Tất cả những chuyện trên thế giới, có phải là chỉ cần nói ba chữ thật xin lỗi là xong không? Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nói ba chữ thật xin lỗi là có thể xí xoá à? Cha, ông không cảm thấy quá đơn giản sao?"

Lục lão gia nhìn hắn ta, trong cổ nhấp nhô trên dưới, khẽ nhếch miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ tiếng nào.


"Một năm trước tôi đã biết ông mắc bệnh ung thư, tôi quá hiểu rõ triệu chứng ung thư. Ông biết vì sao tôi lại biết không?" Lục Thiếu Ngôn nhìn ông, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, "Bởi vì mẹ tôi cũng mắc bệnh ung thư."

Tay Lục lão gia bỗng nắm chặt dưới chăn, ánh mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Ngôn, cả người run lẩy bẩy.

"Ông nói mẹ tôi phản bội ông, tôi không phải con của ông mà một đứa con hoang. Ông tự phụ cỡ nào, nhìn thấy thứ gọi là chân tướng liền tin chắc không thèm nghi ngờ. Nhưng ông đã quên ư, ông đã từng yêu mẹ tôi và tôi như vậy, lại bởi vì thứ gọi là chứng cứ và giám định người thân đó mà coi tôi là con hoang, xúc phạm mẹ tôi là tiện nhân."

Khuôn mặt Lục lão gia trở nên vặn vẹo.

"Ông thậm chí còn không muốn sống chung với tôi và mẹ trên cùng một mảnh đất, nhẫn tâm đuổi chúng tôi ra nước ngoài. Ông biết không? Năm đầu tiên ở nước ngoài mẹ tôi đã xuất hiện những tình trạng giống như ông, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là ung thư gan giai đoạn đầu, cần phải trị liệu. Nhưng mà không có tiền, ngay cả tiền để sinh sống chúng tôi còn không có, cho nên chỉ có thể chờ đợi cái chết đến."

"Ông biết vì sao tôi lại nhiều lần trở về nhà cũ không?" Lục Thiếu Ngôn nở nụ cười, đáy lòng nổi lên một khoái cảm vặn vẹo, "Bởi vì tôi muốn chứng kiến các giai đoạn từ khi ông mới bị ung thư đến kỳ giữa rồi đến giai đoạn cuối cùng. Được chính tai nghe bác sĩ nói ông không cứu nổi nữa, phải chờ chết!"

"Con... Mẹ con... bà ấy... bà ấy..."

"Đúng vậy, bà ấy mất rồi, đã mất lâu rồi." Lục Thiếu Ngôn nói mà không có biểu cảm gì: "Năm thứ hai ở nước ngoài liền bị bệnh mà chết. Tốc độ chuyển giai đoạn nhanh hơn so với ông, bởi vì mỗi ngày bà ấy đều lấy nước mắt rửa mặt, ngày nào bà ấy cũng đều nhớ đến ông căm hận ông, mỗi ngày đều nói về ông bên tai tôi. Giống như người điên vậy."

"Trước khi chết bà ấy đã nói với tôi, không được nói tin tức của bà cho ông. Bà ấy nói, chết rồi thì hết chuyện, chỉ có người sống mới là người thống khổ nhất, bà ấy không muốn ông phải đau buồn."

Quỹ đạo biểu thị nhịp tim trên màn hình máy đo ngày càng trở nên thẳng tắp.

Mang mặt nạ oxy càng khiến ông thở gian nan hơn.

"Bà ấy nói với tôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ông phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó ông nhất định sẽ liên hệ với tôi, bảo tôi cho ông biết, bà ấy hận ông, cả đời này đều không muốn gặp lại ông, còn che dấu tin tức về cái chết của mình, không cho ông biết được. Ông xem, đến chết bà ấy vẫn nghĩ về ông, người phụ nữ này quả thực là vô cùng buồn cười!"

"Thiếu... Thiếu..." Lục lão gia chỉ có thể vô lực nói một chữ này, ra sức giơ tay lên, muốn nắm lấy tay của Lục Thiếu Ngôn, nước mắt trượt xuống từ hốc mắt, đáy mắt tràn đầy sự áy náy và cầu xin.

Lục Thiếu Ngôn nhìn vào mắt ông, đột nhiên thở dài, "Bây giờ tôi hối hận rồi, đáng lẽ ra tôi nên kể tin tức của bà ấy cho ông sớm hơn mới phải. Bà ấy nói hoàn toàn chính xác, chết xong là hết chuyện, chỉ có người sống mới thống khổ nhất. So với việc để ông mỗi ngày đều giấu trong lòng tia hi vọng được tha thứ thì không bằng sớm nói cho ông tin tức bà ấy đã mất, để ông sống trong sự áy náy. Vậy thì có lẽ tôi sẽ được chia nhiều hơn, chứ không phải chỉ có vài cái bất động sản vô dụng này!"

Nhắc đến chuyện này, cảm xúc của Lục Thiếu Ngôn đột nhiên trở nên táo bạo, "Tôi mới là con của ông! Ông tình nguyện giao công ty ông cho cháu trai ông, tặng cổ phần còn lại của mình cho chắt ông, cũng không muốn cho tôi một chút xíu cổ phần của công ty!"

Lục lão gia hấp hối, nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt ông.

"Nếu ông đã không muốn giao công ty cho tôi, vậy thì, ông yên tâm đi, tập đoàn Lục thị của ông sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần của quá khứ mà thôi. Ông ở trên trời nhìn cho thật kỹ, xem tôi huỷ hoại tâm huyết cả đời của ông như thế nào đi."

Nghe nói như vậy, Lục lão gia mở to mắt.


Một lát sau, hô hấp của ông bình thường hơn rất nhiều, bất lực giơ hai tay lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Thiếu Ngôn, tháo mặt nạ hô hấp trên mặt xuống.

"Thiếu Ngôn, thật xin lỗi, cha nợ con, cũng nợ mẹ con. Cha biết, cả đời này cũng không thể bù đắp được. Con và mẹ con phải chịu rất nhiều cay đắng, đều bởi vì cha..." Lục lão gia gian nan chậm rãi nói: "Hồi trẻ là do cha quá mức tự phụ mới khiến con và mẹ con..."

Lục lão gia dừng một chút, chìm khẩu khí, nói tiếp: "Nhưng mà, con không nên học theo cha, không nên học thói tự phụ này. Cha cho con số tiền kia là vì hi vọng con có thể sống cuộc sống giàu sang bình an này cả đời. Cha đã tính xong rồi, những số tiền đó, coi như con... coi như con có tiêu xài phung phí đi chăng nữa thì cũng đủ cho con tiêu xài cả đời. Còn tài sản ở nước ngoài cha giữ cho mẹ con, cũng đều là... đều là của con!"

"Cha biết, tiền không có cách nào đền bù được vết thương cha đã làm với con, nhưng mà Thiếu Ngôn à, con ngàn vạn lần... tuyệt đối không nên đối nghịch với Bắc Xuyên. Con đấu không lại nó đâu!"

"Đấu không lại?" Lục Thiếu Ngôn cười lạnh, "Bây giờ Thẩm thị đã đứng về phe tôi, tên phá của - Vưu Tĩnh - kia cũng bị tôi nắm ở trong lòng bàn tay, bất động sản và tài sản ở nước ngoài của ông cũng thuộc về tôi, sao tôi có thể đấu không lại được Lục Bắc Xuyên?"

Lục lão gia lắc đầu, gắt gao dắt lấy ống tay áo của hắn, "Cha đã nhìn Bắc Xuyên lớn lên, cha biết năng lực của Bắc Xuyên. Con tin cha đi, đừng đối nghịch với nó, nếu không, sớm muộn cũng sẽ có một ngày... sớm muộn sẽ có một ngày con..."

"Tôi sẽ khỏe mạnh sống sót, sẽ được thấy cảnh Lục thị sụp đổ," Lục Thiếu Ngôn cầm tay của ông, mạnh mẽ kéo tay Lục lão gia ra, "Hi vọng đến lúc đó ông ở trên trời cũng có thể khỏe mạnh nhìn xem, nhìn tôi từng bước đạp đổ Lục thị và cháu trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo!"

Lục lão gia gấp gáp muốn kéo tay Lục Thiếu Ngôn, nhưng trượt tay, chỉ bắt được vào hư không.

"Thiếu Ngôn, Thiếu Ngôn, con đồng ý với cha đi, đừng đối nghịch với Lục Bắc Xuyên," Lục lão gia vội vàng nói: "Cha biết sai rồi, bây giờ cha chỉ hi vọng con có thể... con có thể bình an sống cả quãng đời còn lại mà thôi. Đồng ý với cha đi, không nên đối nghịch với Bắc Xuyên. Ngàn vạn lần... tuyệt đối không nên..."

Sắc mặt của Lục lão gia càng ngày càng tái nhợt, tiếng phát ra từ máy đo nhịp tim ngày càng gấp gáp, Lục Thiếu Ngôn cắn chặt răng lạnh lùng nhìn ông, không nói một lời.

"Thiếu Ngôn, Thiếu Ngôn, đồng ý với cha, đồng ý với cha đi!" Lục lão gia nghẹn ngào cầu xin Lục Thiếu Ngôn, ông không thể làm gì, chỉ có thể cầu xin hắn.

Lục Thiếu Ngôn nắm chặt tay, hắn nhìn chằm chằm máy đo nhịp tim, ánh mắt dần đỏ bừng.

Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!

Không thương tâm, tuyệt đối không thương tâm.

Đều là đáng đời, xứng đáng!

"Ngôn... Ngôn, Ngôn Ngôn, đồng ý... đồng ý với cha, ngàn vạn lần... ngàn vạn lần..." Tiếng nói đột nhiên im bặt, đôi mắt lo lắng vẫn nhìn chằm chằm Lục Thiếu Ngôn, nhưng lúc này, đã không còn bất kì cảm xúc gì nữa.

Trên mặt Lục lão gia như bị phủ kín một lớp tro tàn, hai mắt trợn to.

Máy đo nhịp tim phát ra một tiếng sắc nhọn chói tai, kéo dài không ngừng.