Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 99: Lòng lang dạ thú




“Lừa tôi sao?” Thẩm lão gia mở to hai mắt nhìn Lục Thiếu Ngôn, tức run cả người, chỉ tay vào Lục Thiếu Ngôn, “Cậu biết mình đang nói cái gì không?”

Lục Thiếu Ngôn thờ ơ, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão gia à, người già nên chịu thua thôi. Không phải ngài thường dạy bảo tiểu bối, bất kể làm chuyện gì cũng không thể quá bất chấp sao? Tại sao đến chuyện của Lục Bắc Xuyên lại gấp gáp như vậy?” Hắn ta xích lại gần bên tai Thẩm lão gia, lấy âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: “Lão gia không cảm thấy cảnh này rất quen sao?”

Thẩm lão gia dù đã già, nhưng cặp mắt đầy nếp nhăn dưới đôi lông mày rủ xuống vẫn rất sắc bén, “Cậu có ý gì?”

“Tôi cho ông dao, ông đã dễ dàng tin tưởng, không phải rất giống như ông hơn mười năm trước đưa dao cho cha tôi, ông ấy cũng dễ dàng tin tưởng sao?”

Lục Thiếu Ngôn hơi lui về sau một bước, ý cười dưới ánh mắt tan rã, hung ác nham hiểm nhìn Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia sợ hãi, “Cậu… cậu…”

“Không cần kinh ngạc, tôi đã biết,” Hắn ta cười cười, nhún vai, trong ánh mắt hẹp dài lộ ra ánh sáng tà ác, giống như một con sói ẩn núp đã lâu, vào lúc bản thân cho rằng đã đến thời cơ thích hợp, rốt cục lộ ra răng nanh, “Ông và cha tôi, đều ngu xuẩn như nhau!”

Nói xong, hắn ta cũng không tiếp tục chú ý tới lão già sắc mặt trắng bệch không thở nổi được quản gia đỡ ở sau lưng, quay người rời đi.

Nếu như không phải tên già này khó đối phó, hắn ta cũng không cần nhẫn nại, chờ đợi ròng rã một hai năm như vậy.

Huống chi xương cốt của lão gia còn chưa lạnh, Lục Bắc Xuyên cũng không thể làm ra vẻ không kịp chờ đợi mà cay nghiệt hãm hại thế giao của nhà mình. Hai nhà Lục Thẩm nhìn thì có vẻ vẹn toàn đôi bên, thật ra bên trong lại như hổ rình mồi.

Hiện tại, liền để bọn họ chó cắn nhau đi.

Thẳng đến khi Lục Thiếu Ngôn rời đi, Thẩm lão gia cũng không kịp lấy lại tinh thần từ lời hắn nói, ông ta một tay chống quải trượng, một tay nắm lấy tay quản gia, không thể tin hỏi: “Nó có ý gì? Có ý gì?”

Quản gia nhíu chặt mày, sắc mặt nặng nề nói: “Lão tiên sinh, chuyện năm đó, chỉ sợ là giấy không thể gói được lửa!”

Thẩm lão gia cười lạnh, “Chuyện năm đó? Năm đó có chuyện gì?”

Quản gia giữ im lặng.

“Thằng mất dạy này dám tính kế tôi! Cũng không nhìn lại bản thân nó nặng mấy phân lượng!”

Trước đó ông ta không thể nhận ra hắn ta lòng lang dạ thú, bị dắt mũi, nếu không đã không phải đối đầu với Lục Bắc Xuyên.

Thẩm lão gia nhìn theo hướng Lục Thiếu Ngôn rời đi, nheo lại hai mắt.

Thật sự coi rằng ông ta mù sao? Muốn để ông ta vạch trần bộ mặt với Lục Bắc Xuyên rồi cho hắn ta ngồi chờ sung rụng à?

Nằm mơ!

Thẩm lão gia cười lạnh nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm bản thân bị một tên tiểu bối tính kế.

“Lão Trần, đi thôi, đi gặp Lục Bắc Xuyên.”

Lão Trần vội vàng đỡ ông ta, đi tới văn phòng.

Trong văn phòng, Lục Bắc Xuyên gọi người đem cơm trưa vào. Bây giờ đã hơn một giờ, hắn không ăn không sao, nhưng Diệp Trăn không thể không ăn.

“Sao trong công ty lại có cảnh sát?”

“Ăn cơm trước đi.” Lục Bắc Xuyên đặt bát đũa ở trước mặt Diệp Trăn.

Diệp Trăn không bưng lấy bát đũa Lục Bắc Xuyên đưa qua, chỉ nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Có phải anh đã sớm biết hôm nay Thẩm lão gia sẽ tới, cho nên đã sắp xếp cảnh sát đến đây trước đúng không?”

Lục Bắc Xuyên trầm mặc.

Diệp Trăn coi đây là hắn nhận.

“Anh cũng không nói cho em.” Nội tâm lo lắng đề phòng cuối cùng cũng được hạ xuống, cô cầm lấy chiếc đũa, “Dù sao hai nhà Lục Thẩm cũng là thế giao, Thẩm lão gia sao có thể liên thủ với Lục Thiếu Ngôn đối phó anh chứ?”

Trong lòng cô hiểu rõ, Lục Bắc Xuyên không có khả năng làm những chuyện kia, mà dù có làm thật, mấy chuyện đó cũng không có khả năng bị người ta bắt được chứng cứ dễ dàng. Cô chỉ lo lắng Lục Thiếu Ngôn và Thẩm lão gia là cùng một giuộc, tự làm rồi giáng hoạ cho người khác.

Tiểu nhân khó chơi lại.

“Thẩm lão gia cũng không phải đèn đã cạn dầu, khoảng thời gian này em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đã,” Lục Bắc Xuyên cuối cùng vẫn không yên lòng, “Bên công ty để mọi người xử lý là được.”

Ăn hai miếng cơm, Diệp Trăn lại đặt đũa xuống, “Anh có thể tự bảo vệ mình, đúng không?”

“Đương nhiên,” Lục Bắc Xuyên cười cười, múc chén canh cho cô, “Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý thỏa đáng.”

Có một số việc Diệp Trăn không cần phải biết, cô chỉ cần yên ổn làm bà Lục là được, chuyện khác, một mình hắn cũng có thể gánh vác.

Có người gõ cửa, sau khi được cho phép trợ lý đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói với Lục Bắc Xuyên: “Lục tổng, Thẩm lão tiên sinh nói muốn gặp anh.”

Lục Bắc Xuyên mặt không thay đổi sắc, “Dẫn ông ta đến phòng khách.”

“Vâng.”

Nhưng Lục Bắc Xuyên cũng không lập tức đứng dậy rời đi, thậm chí còn thờ ơ tiếp tục bồi Diệp Trăn ăn cơm trưa.

“Không đi à anh?”

“Ăn cơm trước đã.”

Diệp Trăn nhíu mày, cũng không khó hiểu lắm.

Lúc Lục lão gia còn sống đã không thấy Lục Bắc Xuyên quá tôn kính Thẩm lão gia, giờ Thẩm lão gia cầm cái thứ gọi là chứng cứ phạm tội của Lục Bắc Xuyên công khai vả mặt trước ban giám đốc, cậy già lên mặt ở đây có ai nhìn không ra, giờ tất nhiên càng không cần phải tôn trọng ông ta nữa.

Nửa giờ sau, Lục Bắc Xuyên mới chậm chạp vào phòng khách.

Thẩm lão gia chờ đợi nửa tiếng cũng không tức giận, ngược lại còn phải ôn nhu giải thích với Lục Bắc Xuyên chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm, “Ông cũng không tin cháu sẽ làm chuyện đó, ngay từ lúc nhìn thấy những chứng cớ kia ông đã tìm người tra xét nhiều lần, cẩn thận như vậy, thật không nghĩ đến, vẫn là bị tên tiểu tử kia lừa!”

Lục Bắc Xuyên bất động thanh sắc, chỉ cười cười, nhìn không ra cảm xúc.

“Ông thừa nhận, chuyện này là ông làm lớn chuyện, nhưng mà trước khi ông nội cháu lâm chung đã dặn dò ông, bảo ông cẩn thẩn quan sát Lục thị, quyết không thể để Lục thị có chút sơ xuất nào. Cháu nói xem, sao ông có thể trơ mắt nhìn Lục thị cứ như vậy…”

Lục Bắc Xuyên cười cười, “Lão tiên sinh quá lo lắng, mấy năm qua ngài vất vả rồi.”

“Dù gì cũng là tâm huyết cả đời của ông nội cháu.” Thẩm lão gia thở dài.

Thẩm lão gia nói như chuyện đương nhiên, hùng hồn đầy lý lẽ, không chút chột dạ, dường như chuyện vừa rồi thật sự chỉ là hiểu lầm vậy.

Cuối cùng, lúc Thẩm lão gia rời khỏi phòng khách còn vỗ bả vai Lục Bắc Xuyên, “Ông nội cháu giờ cũng nên yên tâm rồi, nhưng Lục Thiếu Ngôn ấy… cháu phải cẩn thật một chút.”

Đem quan hệ của mình với Lục Thiếu Ngôn phủi đến sạch sẽ.

Trên đường trở về quản gia lo lắng hỏi thăm việc này, Thẩm lão gia tựa ở chỗ ngồi, im ắng thở dài.

“Rốt cuộc già rồi, lại bị tên tiểu tử Lục Thiếu Ngôn kia tính kế. Lục Bắc Xuyên cũng không phải dễ gạt, may mà chuyện này không gây nên sóng gió gì. Nhưng Lục Bắc Xuyên hẳn là sẽ không làm to chuyện lên, xương lão gia còn chưa lạnh, phá huỷ tình nghĩa hai nhà rồi người ngoài sẽ thấy thế nào.”

Với tư cách người ngoài cuộc quản gia rất muốn nói Lục Bắc Xuyên từ trước tới giờ đều chưa từng để bụng tới Thẩm gia, Lục lão gia lúc còn sống hắn có thể câu nệ, nhưng giờ Lục lão gia đi rồi, hắn nào còn nhớ cái gì mà tình cũ với Thẩm gia?

Đương nhiên, lời này quản gia không dám nói trước mặt Thẩm lão gia.

Lão gia tự phụ cả một đời, am hiểm độc đoán, nào nghe lọt tai lời người khác.

Quản gia cũng chỉ có thể im ắng thở dài, không nói một lời.

***

Tin Thẩm lão gia xông vào cuộc họp hội đồng quản trị đã lan truyền khắp Lục thị, tin đồn quá mức doạ người, có người nói chính mắt thấy chứng cứ phạm pháp của Lục Bắc Xuyên, dù sao lúc ấy ngay cả cảnh sát cũng tới!

Đương nhiên, lời đồn đại này sau một tuần Lục Bắc Xuyên còn đi làm bình thường đều biến mất hết.

Lục phu nhân cũng nghe tới chuyện này, lại không quá mức kinh ngạc.

“Ông Thẩm? Là ông ta sao?” Mẹ Lục cười lạnh: “Là ông ta thật thì không ngoài ý muốn chút nào, đây cũng là chuyện ông ta có thể làm ra.”

Diệp Trăn hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”

Mẹ Lục dứt khoát nói thẳng lý do, nhìn Lục Bắc Xuyên, dặn dò: “Bắc Xuyên, con phải cẩn thận Thẩm lão gia một chút, ông nội con và ông ta là một chuyện, chúng ta và ông ta lại là một chuyện khác, đừng quá thân thiết với Thẩm gia!”

Lục Bắc Xuyên gật đầu.

Mẹ Lục nhìn qua Diệp Trăn trầm mặc nghe bên cạnh, kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Trăn Trăn, con gả vào Lục gia đã bốn năm rồi, có một số việc cho con biết cũng không sao. Kết quả giám định Lục Thiếu Ngôn và lão gia không phải cha con năm đó, con biết người đi làm giám định là ai không?”

“Là… Thẩm lão gia ạ?” Diệp Trăn thăm dò.

Mẹ Lục gật đầu, thở dài, “Lúc ấy cha tin tưởng Thẩm lão gia cỡ nào, ngay cả chuyện này cũng để ông Thẩm đi giải quyết. Thế mà ông Thẩm mang về kết quả giám định lại không phải cha con, cộng thêm video và ảnh chụp, cha không tin cũng phải tin. Mặc kệ mẹ của Lục Thiếu Ngôn giải thích thế nào, lão gia đều không tin, đưa bà ấy đi nước ngoài, từ đó chẳng quan tâm người nữa.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Về sau không biết cha làm sao mà biết được kết quả giám định kia là giả, Thẩm lão gia trực tiếp quỳ ở trong phòng khách nhận tội với lão gia, nói là do ông ta sơ sẩy mới khiến cho kẻ tiểu nhân có cơ hội lợi dụng. Lúc ấy Thẩm lão gia đập đầu đến nỗi đổ cả máu, quỳ xuống nhận tội giải thích suốt nửa ngày, lại nói muốn đích thân đi mời mẹ Lục Thiếu Ngôn trở về, còn nói mời không được ông ta cũng sẽ không trở về, màn diễn đó khiến cha tin. Nhưng Lục Thiếu Ngôn và mẹ cậu ta từ đó lại không thể liên lạc được, lão gia phái không ít người đi tìm. Tìm kiếm rất nhiều năm, về sau mới liên hệ được với Lục Thiếu Ngôn.”

Nói đến đây, mẹ Lục trầm giọng nói: “Nói đến cùng, năm đó cũng chỉ trách lão gia quá vô tình, trực tiếp đuổi Lục Thiếu Ngôn và mẹ cậu ta ra ngoài. Mùa đông năm đó mưa lớn như vậy, tới giờ mẹ còn nhớ rõ ngày ấy…”

“Cho nên!” Mẹ Lục nói sang chuyện khác, giọng điệu nghiêm túc, “Bắc Xuyên, con phải nghìn vạn lần đề phòng Thẩm lão gia, mẹ không tin năm đó ông ta nói thật. Năm đó lão gia bị che mắt thì thôi, nhưng con không thể hồ đồ!”

“Con hiểu rồi.”

Nhắc tới chuyện năm đó, bầu không khí phòng khách có chút nặng nề. Chúc Chúc chạy xuống từ trên tầng, ôm đồ chơi muốn chạy vào trong ngực Diệp Trăn, bị Lục Bắc Xuyên cắt ngang bế ngồi lên đùi.

Lục Bắc Xuyên nhíu lông mày, “Không phải cha đã nói với con trong bụng mẹ có em bé, không thể đụng mạnh rồi sao?”

Chúc Chúc ba tuổi ngũ quan cũng đã nảy mở, mồm mép lanh lợi đầu óc linh hoạt, biết chọc cha tức giận liền vội vàng xin lỗi Diệp Trăn, “Con xin lỗi mẹ, lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu.”

Mẹ Lục cười cười, làm dịu bầu không khí, “Cuối tuần này mẹ và Trăn Trăn đi dạo phố, dẫn theo thằng bé không ổn lắm. Bắc Xuyên, con xem cuối tuần này có bận gì không?”

Lục Bắc Xuyên nghĩ nghĩ, “Có một buổi tiệc rượu ạ.”

“Chúc Chúc, vậy cuối tuần cháu có muốn theo bà và mẹ ra ngoài chơi không?”

Mặc dù mới bị Lục Bắc Xuyên răn dạy, nhưng Chúc Chúc nghĩ tới mấy cô chơi cùng bà và mẹ hay bóp mặt rồi ôm hôn bé liền méo miệng, nhóc không thích cho mấy cô dính đầy nước hoa nồng nặc ôm hôn bé, liền lắc đầu, “Con muốn đi với cha.”

Lần này đến phiên Diệp Trăn kinh ngạc.

Dù biết thằng nhóc này mặc dù đã lớn, sẽ không bám mình nữa, nhưng bình thường cũng sẽ không chủ động dính lấy cha nó.

“Thật là khó xử, nhưng mà, Bắc Xuyên, dẫn nó đến tiệc rượu có ổn không đấy?”

“Không có vấn đề gì.”

“Được, vậy em giao Chúc Chúc cho anh, anh nhớ phải để ý con đó.”

Chúc Chúc vỗ ngực luôn miệng nói: “Mẹ yên tâm, con cũng sẽ để ý tới cha!”