Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 10: Sinh nhật






Thư Trừng đi đến rất sạch sẽ lưu loát, cô không biết Kỷ Lăng tại sao lại chấp nhất như vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất phiền. Đối với cô mà nói, Kỷ Lăng quấy nhiễu cuộc sống của cô nghiêm trọng.

Cô đột nhiên nhớ tới một lời bài hát.

Lúc trước là anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại muốn dùng tấm chân tình dỗ dành em quay lại. (*)

(*) Một câu trong bài hát “Mua bán tình yêu” – Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Đại khái lúc đó cô bị mù, không có phát hiện ra bản chất của Kỷ Lăng. Cũng đúng, khi còn trẻ ai mà chẳng gặp qua mấy tên cặn bã……

Sau khi về đến nhà Thư Trừng nhớ tới chuyện hôm nay ở xảy ra nhà ăn, lòng hiếu kỳ thôi thúc cô click vào diễn đàn của trường học.

Vừa mở ra, bài đăng thứ nhất của trang đầu chính là một màn Kỷ Lăng đưa hoa cho cô……

Bị người có tâm bao hết một trang, liền thành tình huống cô không lưu tình chút nào mà cự tuyệt thông báo của Kỷ Lăng, rồi mới nghênh ngang mà đi.

Bình luận có mấy trăm lượt, Thư Trừng tò mò click mở.

Lầu 2: Đây không phải là anh soái ca lần trước kia sao? Tại sao lại tới nữa?

Lầu 3: Đây là lại bị cô giáo Thư cự tuyệt? Thảm!

Lầu 5: Soái ca chấp nhất thâm tình như thế, xin cho tui tới một tá được không?

Lầu 6: Tụi mình tới đánh cuộc, nhìn xem soái ca sẽ bị cự tuyệt mấy lần!!

Lầu 9: Tui đánh cuộc ba, chuyện không quá ba, đàn ông đều không phải là người kiên nhẫn.

Lầu 15: Tui đã dùng bài Tarot bói cho cô giáo Thư, năm nay vận đào hoa của cô ấy rất tốt đẹp, hẳn là còn có người đàn ông khác xuất hiện, anh soái ca này là một cành hoa đào đã sớm khô héo, không đấu được đâu.

Lầu 16: Lầu 15 biết bói bài Tarot?! Cũng bói giúp tui xem, xem tui có vận đào hoa hay không!!


Lầu 17: Tui cũng muốn tui cũng muốn!!

……

Nội dung thảo luận của bài đăng này cũng dần dần lệch đi, Thư Trừng sau khi nhìn ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không hề chú ý đến cô là được.

Mà đối với lầu 15 giúp cô bói bài Tarot, Thư Trừng thật ra cũng không tin tưởng như vậy.

Rời khỏi diễn đàn, Thư Trừng liếc mắt một cái vứt đến thời gian, nhớ tới ngày mai là ngày 4 tháng 5, hình như là sinh nhật của Lê Dữ.

Cô vào Weibo tìm kiếm, quả nhiên fans đã đính tag lên, cũng đang chuẩn bị làm sinh nhật.

Cô chuyển màn hình đến giao diện WeChat, gửi cho Lê Dữ một tin nhắn.

Thư Trừng: Chúc anh ngày mai sinh nhật vui vẻ!

Rất nhanh, Lê Dữ liền hồi âm.

Lê Dữ: Ngày mai sinh nhật tại sao lại hôm nay chúc mừng cho tôi? Tại sao lại không phải ngày mai gặp mặt nói?

Thư Trừng: Tôi sợ quên mất…… Hơn nữa anh vội như vậy, cũng không nhất định có thể nhìn thấy…… [mồ hôi lạnh]

Lê Dữ: Lấy cớ. ^

Thư Trừng: Không phải lấy cớ, nếu không tôi tặng cho anh một món quà sinh nhật nha?

Lê Dữ: Vậy được. ╴

Thư Trừng:…… Vậy anh muốn cái gì?

Qua hồi lâu, Lê Dữ cũng chưa hồi âm, có thể thấy được anh bị vấn đề này gây bối rối thật sâu.

Lê Dữ: Tôi chưa thể nghĩ được.

Thư Trừng hiểu ý cười, nhắn lại một câu: Trái cây khô lần trước cho anh ăn xong hết rồi sao?

Lê Dữ nhắn lại là một cái icon gật đầu.

Thư Trừng nghĩ chỗ này của mình còn dư lại ba hủ, một chút cũng không động đến, nếu Lê Dữ thích ăn, đưa cho anh cũng không tồi.

Thư Trừng: Vậy ngày mai tôi tặng ba hủ khác cho anh, làm quà sinh nhật như thế nào?

Lê Dữ: Được, ngày mai tôi đi tìm chị. (*▔ ▔)

Thư Trừng từ trong nhà lục tìm ra một cái túi, bỏ ba hủ trái cây khô vào. Ít nhất như vậy thoạt nhìn không đơn sơ như vậy.

***

Ngày thứ hai đi làm, cô xách theo túi lại đây, Giả Dung Dung lập tức chạy tới xem xét liếc mắt một cái.

Mặt cô ấy mang theo vẻ thất vọng mà thở dài: “Còn tưởng rằng là hoa hồng đó.”

Khóe miệng Thư Trừng giật giật, cô biết Giả Dung Dung nhất định là nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn kia.

“Thật là xin lỗi, làm tiểu thư thất vọng rồi.” Thư Trừng nói đùa.

“Soái ca kia bàn lượng điều thuận (*), tại sao cô lại không đáp ứng?” Đôi tay của Giả Dung Dung chống ở trên bàn làm việc của Thư Trừng, nghi hoặc mà mở miệng hỏi.

(*) Bàn lượng điều thuận (盘亮条顺): Bàn = mặt, lượng = xinh đẹp, điều = dáng người, thuận = ngực to mông to. Tóm lại chính là lớn lên đẹp, dáng người cũng đẹp.

Thư Trừng đặt túi sang một bên, bắt đầu sửa sang lại mặt bàn, thuận tiện mở ra máy tính.

“Mỗi người tới thông báo tôi đều phải đáp ứng, vậy tôi chẳng phải sẽ mệt chết sao.” Thư Trừng lên tiếng nói.

Giả Dung Dung lập tức ngồi dậy, không thể tưởng tượng nhìn Thư Trừng, “Da mặt của cô giống như trở nên dày hơn, tại sao lại có thể nói ra loại lời nói vô sỉ này!”


“Kích thích đến cô sao?” Thư Trừng khẽ cười nói.

“Cô nói đi.” Giả Dung Dung nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô, “Đâm vào tim thành một cái lỗ nha, cô có biết bây giờ tôi rất muốn đập cô hay không!”

“Đã nhìn ra.” Thư Trừng mím môi cười, sau đó khôi phục nghiêm túc, nói: “Người kia là bạn học hồi cấp 2 của tôi, đã từng là học sinh rất nổi tiếng của trường học chúng tôi, lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, thành tích tốt, gần như tất cả nữ sinh đều thích anh ta.”

Giả Dung Dung thấy trong văn phòng không có ai, lập tức mang ghế dựa lại ngồi đây, bộ dáng tò mò, “Cho nên cô cũng không ngoại lệ sao?”

“Lúc trước tôi ngược lại không nhiều chú ý đến anh ta, một lòng muốn học tập. Anh ta lại chạy tới trêu chọc tôi, tôi bị thế công dịu dàng đánh bại, bắt đầu động tâm. Nhưng không nghĩ tới mà, hết thảy đều là giả.” Thư Trừng thở dài.

Kỳ thật cô đã sớm đã bình thường trở lại, nhưng là không đại biểu cô cần phải tha thứ cho Kỷ Lăng.

“Cho nên anh ta cố ý lừa gạt cảm tình của thiếu nữ?” Giả Dung Dung mở to mắt kinh hô.

“Bố tôi là hiệu trưởng trường cấp 2, thành tích của tôi lại ngang ngửa với anh ta. Anh ta đánh cược với bạn học, có thể ở trong một tháng cưa được tôi. Ngày đó lúc anh ta ở trong phòng học đắc ý dào dạt nói chính mình sắp thành công, bị tôi nghe thấy được, cũng bị bố tôi nghe thấy được.” Thư Trừng mím môi.

Giả Dung Dung hít một hơi: “Cái này cũng quá đê tiện rồi đó!”

Thư Trừng buông tay: “Bố tôi lúc ấy tức giận đến muốn đi vào đánh anh ta, bị tôi ngăn cản, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện lên. Lúc đó là lớp 9 một năm cuối cùng, tôi cũng bởi vì chuyện này, trạng thái trở nên kém rất nhiều, sau lại dần dần mới sửa đổi lại được.”

“Cho nên, bây giờ anh ta chạy tới làm cái gì?” Giả Dung Dung hỏi.

Thư Trừng cười nhạo một tiếng, đáy mắt đều là trào phúng, “Anh ta nói anh ta muốn bồi thường tôi, tới chuộc tội. Đại khái lúc trước mắt tôi bị mù, mới có thể động tâm đi.”

“Loại này quả thực tra nam mà, đùa bỡn cảm tình của nữ sinh. May mắn cô nghe thấy được, kịp thời bóp chết tình cảm, bằng không vẫn luôn chẳng hay biết gì, đến lúc đó càng thương tâm.” Giả Dung Dung gật đầu nói.

“Cho nên, tôi chán ghét anh ta còn không kịp đâu, tại sao có thể sẽ thích anh ta tiếp nhận anh ta chứ.” Thư Trừng lắc đầu cười khẽ.

“Lần sau hai ta tan tầm đi cùng nhau, anh ta nếu là dám lại đây, tôi trực tiếp đập túi xách lên người anh ta.” Giả Dung Dung nắm chặt nắm tay nói.

“Nhưng cô với tôi không cùng một phương hướng mà, tôi đi xe điện ngầm, cô đi xe buýt.” Thư Trừng cười nói.

“Cũng đúng nha, nhưng mà đàn ông thật đáng sợ, từ nhỏ liền có tâm cơ như vậy, bây giờ ở trong xã hội lăn lộn, không phải càng đáng sợ hơn sao?” Giả Dung Dung không khỏi mà run lên.

“Đúng vậy, cho nên tôi đối với chuyện tìm bạn trai sinh ra cảm giác sợ hãi.” Thư Trừng thở dài một hơi.

Thật là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Giả Dung Dung cười ha ha, “Không cần sợ, chắc chắn cô sẽ tìm được người thích hợp thôi.”

Thư Trừng còn chuẩn bị nói chuyện liền nghe thấy di động rung lên, cô vừa mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của Lê Dữ nói anh đã tới rồi.

Thấy Thư Trừng hơi hơi nhíu mày, Giả Dung Dung lập tức đứng lên, “Cô có việc thì cứ đi trước đi.”

Thư Trừng cười cười, xách theo túi đi ra văn phòng.

***

Cô vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lê Dữ ở chỗ cửa cầu thang vẫy tay với cô.

Thư Trừng mỉm cười, đi lên cầu thang, cô đưa túi đến trước mặt anh, “Không phải món đồ quý trọng gì cả, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Lê Dữ một tay tiếp nhận lấy, anh cong cong mắt nói: “Cảm ơn!”

Thư Trừng có chút thẹn thùng, “Anh đừng ghét bỏ món quà đơn giản là được rồi.”

“Sẽ không, tôi rất thích ăn trái cây khô dì làm.” Lê Dữ cười nói.

Thư Trừng cũng cười khẽ, “Hôm nay anh hẳn là tương đối vội đi, có cần đi về trước hay không?”

“Vẫn ổn.” Lê Dữ trả lời, “Chị vươn tay ra đi.”

Thư Trừng khó hiểu, cô ngước mắt, vừa lúc đập vào trong tròng mắt màu đen của anh, sâu sắc lại xa xăm.


Cô hơi hơi sửng sốt, ngay cả hô hấp cũng chậm hơn vài phần.

Lê Dữ thấy cô ngẩn ngơ, hơi hơi nâng cằm, ý bảo cô vươn đôi tay ra.

Thư Trừng lập tức làm theo, nâng đôi tay lên, đưa đến trước mặt Lê Dữ.

Một cái tay khác của Lê Dữ ở trong túi mò mẫm, sau đó liền nắm lấy bàn tay duỗi ra.

Anh vươn tay ra, bông hoa nhỏ màu vàng liền giống như bầu trời đầy sao rơi vào trong tay Thư Trừng.

Ở trong nháy mắt kia, trái tim Thư Trừng đập như trống đánh, vô cùng chấn động. Cô theo lòng bàn tay xem qua đi, từng bông hoa nhỏ màu vàng nằm ở trong lòng bàn tay của cô, đơn giản lại chất phác.

Rõ ràng chính là bông hoa nhỏ trong bụi cây ở ven đường, nhưng Thư Trừng lại cảm thấy rất đẹp.

“Anh hái ở đâu vậy?” Thư Trừng thu tay lại, cẩn thận nhìn chằm chằm những bông hoa nhỏ màu vàng đó.

Thấy cô thích, Lê Dữ càng là mắt đầy ý cười, “Thì hái ở dưới lầu, thích sao?”

“Cẩn thận trường học nói anh phá hoại của công.” Thư Trừng nói đùa.

“Mới không phải đâu, chúng nó chỉ là hoa dại mọc lên bừa bãi ở ven đường, không thuộc về của công của trường học.” Lê Dữ phản bác.

“Cảm ơn anh.” Thư Trừng ngẩng đầu nói lời cảm ơn, “Tôi rất thích.” Đặc biệt là trong nháy mắt rơi xuống trong tay cô kia.

Hai tròng mắt trong vắt như nước của Thư Trừng, tràn đầy dịu dàng, Lê Dữ chỉ là hơi bị nhìn thoáng qua, liền ngượng ngùng quay đầu đi, vành tai của anh càng là nhiễm một tầng hồng nhạt.

“Chị thích thì tốt.” Lê Dữ không được tự nhiên mà nói một câu.

“Hôm nay là sinh nhật của anh, tôi hẳn là tặng quà cho anh mới đúng, như thế nào ngược lại nhận quà của anh.” Thư Trừng cười nhạt.

“Mấy bông hoa nhỏ màu vàng này với hoa hồng, chị thích cái nào hơn?” Lê Dữ lỡ miệng mà nói ra, nhanh đến ngay cả chính anh cũng kinh ngạc.

Hỏi xong vấn đề, Lê Dữ liền càng thêm thẹn thùng, anh ngượng ngùng nghiêng đầu, không dám liếc mắt nhìn Thư Trừng một cái.

Nghe thấy vấn đề của Lê Dữ, Thư Trừng mới đầu còn ngây ngẩn cả người, sau đó lại suy nghĩ, liền hiểu ra, “Anh vào diễn đàn của trường học chúng tôi?”

“Chính là nhàm chán tìm kiếm một chút……” Lê Dữ nhẹ giọng nói.

“Cho nên thấy được bài đăng kia?” Thư Trừng cong môi hỏi.

“Chính là không cẩn thận click vào……” Lê Dữ cúi đầu.

Thư Trừng không trả lời, lại cười hỏi lại: “Vậy tôi tặng trái cây khô và người khác tặng bánh kem, anh thích cái nào hơn?”

“Trái cây khô chị tặng!” Lê Dữ không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng trả lời.

Nhanh đến anh cũng ngây ngẩn cả người, Thư Trừng cũng bị dọa luôn rồi.

Thư Trừng kìm nén cảm xúc khác thường trong lòng, cô cười nói: “Tôi thích bông hoa nhỏ màu vàng hơn.”

Lê Dữ không dám tin tưởng mà ngẩng đầu, nhìn Thư Trừng điềm tĩnh tươi cười, anh cảm giác trong lồng ngực có thứ gì đó muốn xông ra.