Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 28: Trở về






Từ sau khi Thư Trừng nói như vậy, những sinh viên đó cũng liền không có tới phiền cô, nhưng thật ra bớt không ít chuyện cho cô.

Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ bị đồng nghiệp trêu chọc vài câu, thì xem như, cô vẫn là tương đối có lời.

Lê Dữ đã vào tổ, chỗ sâu trong núi lớn tín hiệu cũng không tính là quá tốt, trừ bỏ khi vừa mới bắt đầu đi vào, báo bình an cho cô, thì hiện giờ ít tìm cô.

Thư Trừng biết, bộ điện ảnh này có ý nghĩa rất lớn với anh, có thể nói là tác phẩm chuyển hình, cũng là tác phẩm đặt cơ sở.

Lê Dữ cần phải nghiêm túc mà đóng.

Tháng mười hai, thời tiết lạnh dần, Lê Dữ vào tổ cũng sắp ba tháng.

Mà Thư Trừng lại vẫn như cũ như thường lui tới vậy, trải qua cuộc sống hai điểm một đường.

Giả Dung Dung từ ngoài cửa tiến vào, cô ấy chà chà tay, dậm dậm chân, “Mới tháng mười hai thôi cũng đã lạnh như thế, xem ra năm nay phỏng chừng sẽ có tuyết lớn.”

Nhìn Giả Dung Dung bên ngoài mặc một chiếc áo khoác, phía dưới lại mặc một cái váy, Thư Trừng liền cười lắc đầu, “Là cô mặc quá ít đó thôi.”

“Mùa đông thật là phiền chết đi, mặc nhiều thì trông có vẻ mập mạp, mặc ít lại thấy lạnh.” Giả Dung Dung căm giận không thôi.

“Bị bệnh và cái đẹp, cái nào quan trọng hơn?” Thư Trừng hỏi cô ấy.

Giả Dung Dung cười hì hì nói: “Tôi lựa chọn cái đẹp.”

“Coi như tôi chưa nói.” Thư Trừng bất đắc dĩ.

“Thư Trừng, cô nói cô có bạn trai rồi, kết quả đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện một lần, tụi sinh viên đã bắt đầu hoài nghi rồi đó.”

Trong phòng mở điều hòa, thân thể Giả Dung Dung rất nhanh liền ấm lên, cô ấy cởi áo khoác, treo ở một bên.

Thư Trừng vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Có thể có được sự yên tĩnh một thời gian cũng là không tồi.”

“Cho nên, cô thật sự không có bạn trai, chỉ là cố ý nói ra lừa tụi nó?” Giả Dung Dung kinh ngạc hỏi.


“Đúng vậy, chiêu này dùng tốt đi.” Thư Trừng híp mắt cười rộ lên, bộ dáng vẻ mặt thỏa mãn.

Giả Dung Dung liếc mắt trừng cô một cái, “Cô ngay cả tôi cũng lừa!” Ngay sau đó cô ấy nhíu mày suy nghĩ một chút, “Không đúng, nhưng tôi thấy cô gần đây xác thật giống yêu đương thế.”

Thư Trừng trong lòng cả kinh, “Nào có.”

“Di động không rời người, vô cớ nhìn di động ngây ngô cười, thường xuyên ngơ ngẩn.” Giả Dung Dung liệt kê mấy cái, “Trước kia cô cũng không phải là như vậy.”

Khóe miệng Thư Trừng cứng đờ mà cong lên, “Cô nhìn lầm rồi, tôi không có như vậy đâu.”

“Sự xuất phản thường tất hữu yêu (*), cô khẳng định có chuyện giấu tôi.” Giả Dung Dung không mắc lừa, hừ một tiếng.

(*) Sự xuất phản thường tất hữu yêu (事出反常必有妖): nghĩa là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.

Thư Trừng sợ chính mình nói nhiều sai nhiều, nhanh chóng tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đã có thể vào lúc này, di động của cô đổ chuông.

***

Vì sợ bị người phát hiện cô có số điện thoại của Lê Dữ, Thư Trừng cũng không có lưu tên của Lê Dữ, mà là dùng nick name khác.

Thấy điện thoại tên là “Cá chép tinh” gọi tới, Thư Trừng đầu tiên là nhìn nhìn Giả Dung Dung, rồi mới nhanh chóng cầm di động đi ra ngoài nghe máy.

“Cá chép tinh này là ai vậy!” Giả Dung Dung chỉ liếc mắt một cái liền dùng thị lực cực tốt của cô ấy mắt thấy được mấy chữ kia.

Thư Trừng cũng không quay đầu lại mà là mở cửa đi ra ngoài, cô sợ Giả Dung Dung đuổi theo hỏi cô.

Cô đi đến cầu thang nghe máy, ở đây không có ai cả, cũng yên tĩnh nữa.

Nhưng là có một chút không tốt, gió rất lớn.

Gió mùa đông liền giống như một con dao nhỏ vậy, thổi ở trên mặt Thư Trừng, đau vào xương, lạnh vào xương.

Cũng may Thư Trừng mặc áo lông dài, còn có thể chống lạnh được.

“A lô, Lê Dữ.” Thư Trừng hạ giọng kêu một tiếng.

“Chị lại không nghe máy nữa, bên này tín hiệu của tôi liền bị cắt đứt rồi.” Lê Dữ lẩm bẩm một câu.

“Vậy lần sau tôi sẽ nghe máy nhanh.” Thư Trừng cười nói.

Lê Dữ cảm thấy mỹ mãn, “Biết bây giờ tôi đang ở đâu gọi điện thoại cho chị không?”

“Chỗ WC? Hay là ở cửa sau?” Thư Trừng suy đoán.

“Cũng không phải, hôm nay đoàn phim cho nghỉ một ngày, chúng tôi đi xuống chân núi, dưới chân núi có một cái thôn, tín hiệu tốt hơn một chút.” Lê Dữ cười ha hả mà nói.

“Trong thôn có phải ấm áp một chút hay không, anh mặc nhiều một chút.” Thư Trừng dặn dò.

“Chị yên tâm đi, tôi mặc áo khoác quân phục đó, miễn bàn có bao nhiêu ấm áp.” Lê Dữ nói, “Bên kia chị có lạnh không?”

“Có, mặc áo lông thì không lạnh nữa.” Thư Trừng trả lời.

“Chị cũng không thể học theo những cô gái bên ngoài đó nha, mùa đông mặc váy mang tất chân, bên ngoài thì mặc một chiếc áo khoác, như vậy quá lạnh, sẽ bị cảm đó.” Lê Dữ lải nhải giống như một ông già vậy.

Nhớ tới những nữ sinh đó trong lớp xác thật theo như lời của Lê Dữ vậy, Thư Trừng liền nhoẻn miệng cười, “Tôi mặc áo lông mà, rất ấm áp.”

“Điện ảnh cũng sắp quay chụp xong rồi, tôi cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó tôi mang quàn về cho chị nha.” Lê Dữ nói.

Thư Trừng suy nghĩ một chút chỗ đó có đặc sản gì, nhưng lại một cái cũng không thể nghĩ được. Không đành lòng khiến Lê Dữ thất vọng, liền cười nói: “Được đó, tôi rất chờ mong.”

“Bên kia chị có tiếng gió, có phải đang ở bên ngoài hay không?” Lê Dữ nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, bị anh nghe thấy được rồi.”

“Vậy tôi không hàn huyên với chị nữa, chị nhanh chóng đi vào đi, đừng để bị đông lạnh.” Lê Dữ thúc giục một tiếng.

“Được, vậy tôi cúp máy đây.”


Nhớ tới Lê Dữ liền sắp trở lại, bước chân đi về của Thư Trừng cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

***

Đầu tháng một, thành phố Thanh Viễn nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

Nửa đêm tuyết rơi, ngày hôm sau toàn bộ mặt đất liền phủ màu tuyết trắng xóa, ngân trang tố khỏa (*).

(*) Ngân trang tố khỏa (银装素裹): khắp nơi tuyết trắng; miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, không chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết.

Thư Trừng vốn dĩ hôm nay nghỉ ngơi, nhưng mẹ của Lê Dữ Trần Lị tới Thanh Viễn, nói là bảo cô đến gặp.

Lời của trưởng bối, cô không thể không nghe, huống chi lại là mẹ của Lê Dữ.

Thư Trừng đội nón mang khăn quàng cổ đeo khẩu trang, trừ bỏ mắt lộ ra bên ngoài, gần như đều che kín hết.

Tuyết ở tiểu khu sớm đã bị người dẫm ra thành một con đường, nhưng là nước đóng thành băng, lại có hơi trơn, Thư Trừng thật cẩn thận mà đi ở trên băng.

Đi xe tốn không ít thời gian, trời tuyết rơi luôn là dễ hay bị kẹt xe. Sau khi tới khách sạn Lệ Nguyên, Thư Trừng liền trực tiếp đi đến tầng lầu Trần Lị nói.

Vào phòng, hơi nóng đập vào mặt, lập tức thổi về phía Thư Trừng, thuận tiện cũng nhuộm đỏ gương mặt của cô.

Cô tháo khẩu trang, khăn quàng cổ ra, chào hỏi, “Cháu chào dì ạ.”

Trần Lị vẫn mặc đồ vest giỏi giang như cũ, bà cười ngâm ngâm mà lại đây dẫn Thư Trừng ngồi xuống.

“Bên ngoài rất lạnh đi? Làm khó cháu phải chạy tới lúc trời lạnh.” Trần Lị mang theo xin lỗi nói.

Thư Trừng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao cả ạ, cháu cứ không thể vẫn luôn ở nhà mãi được, còn phải đi làm mà.”

Trần Lị hơi hơi mỉm cười, “Ngày thường dì rất bận, không rút ra được thời gian rảnh nào cả, cho nên lần này tới Thanh Viễn cũng chỉ là muốn gặp cháu, tâm sự một chút với cháu.”

Thư Trừng có chút thụ sủng nhược kinh (*), “Cảm ơn dì ạ, dì có lời gì cứ việc nói ạ.”

(*) Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

“Thằng nhóc Lê Dữ kia vào tổ đóng phim vài tháng, cháu có nhớ nó không?”

“Ơ……” Thư Trừng không nghĩ tới Trần Lị trực tiếp như thế, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.

Trần Lị phụt nở nụ cười, “Dì thuận miệng hỏi một chút thôi, dì biết hai đứa sẽ liên lạc với nhau.”

Thư Trừng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bên kia tín hiệu của cậu ấy không tốt lắm, cho nên ngẫu nhiên mới có thể liên lạc một lần.”

“Bên kia, quá cực khổ.” Trần Lị thở dài, “Từ nhỏ thằng bé liền có chủ ý của mình, dì cũng không gò bó nó. Muốn làm cái gì không muốn làm cái gì, toàn bộ dì đều buông tay để cho nó quyết định. Cũng không biết cách làm như vậy là tốt hay là xấu đây.”

Thư Trừng cũng biết từ nhỏ Lê Dữ đã mất cha, mẹ anh thì ngày thường lại rất bận. Có lẽ là như thế này, mới dưỡng thành tính cách độc lập tự chủ của Lê Dữ.

“Cậu ấy làm việc rất có chủ kiến, ý tưởng cũng rất thành thục, dì không cần lo lắng đâu ạ.” Thư Trừng an ủi nói.

“Dì vốn dĩ cho rằng nó tùy tiện nhận mấy bộ phim thần tượng đóng một chút là được rồi, không nghĩ tới mục tiêu của nó thế nhưng lớn như vậy.” Trần Lị lắc đầu.

“Cháu cảm thấy bước đường này đi rất tốt, diễn viên và minh tinh khác nhau, Lê Dữ cuối cùng lựa chọn diễn viên, cháu tin tưởng cậu ấy có thể làm tốt.” Thư Trừng nhấp môi cười nói.

Trần Lị kinh ngạc mà nhìn cô một cái, “Cháu rất là tin tưởng thằng bé nha.”

Thư Trừng ngượng ngùng mà cúi đầu.

“Kỳ thật trước kia dì rất hy vọng nó bị suy sụp, rồi mới rời khỏi giới giải trí.” Trần Lị thở dài.

Thư Trừng bỗng dưng ngẩng đầu, “Vì sao ạ?”

“Công ty lớn như thế phải có người kế thừa mà, nó là con trai của dì, công ty này tự nhiên là để cho nó tới quản lý.” Trần Lị giải thích.

Thư Trừng hiểu rõ gật gật đầu, cái này xác thật là một vấn đề.

“Kỳ thật trong lòng vẫn luôn hy vọng nó không cần đi đóng phim, không nghĩ tới nó lại trở nên hot. Dì biết nó sẽ không rời khỏi giới giải trí như vậy, cho nên trong lòng vẫn là rất lo lắng.” Trần Lị cười nói, “Cho đến khi dì gặp được cháu, dì cảm thấy dì có thể buông cái lo lắng này được rồi.”


“Cháu ạ? Vì sao ạ?” Thư Trừng vô cùng khó hiểu.

“Còn có thể vì sao cái gì, hai đứa nếu là thành đôi, dì liền có thể có người thừa kế nhỏ rồi.” Trần Lị cười tủm tỉm mà nói.

“Khụ khụ……”

Thư Trừng lập tức liền đỏ mặt, hai lỗ tai càng là đỏ rực giống như cà chua vậy.

Cô thật sự bị dọa tới rồi, không nghĩ tới Trần Lị sẽ suy nghĩ xa xăm như vậy.

“Cháu có thích Lê Dữ hay không? Nếu cháu thích thằng bé, dì có thể lập tức giúp hai đứa tổ chức hôn lễ. Tuy rằng nó chỉ mới có 22 tuổi, nhưng là lập tức liền sẽ 23, cũng đã tới tuổi pháp luật cho phép có thể kết hôn rồi.” Trần Lị nói một chuỗi dài.

Nhưng tưởng tượng đến phải kết hôn với Lê Dữ, mặt Thư Trừng liền càng đỏ hơn. Không chỉ có như thế, cô còn cảm thấy nóng lên.

“Dì đùa cháu chút thôi.” Trần Lị nhìn Thư Trừng giống như con tôm luộc, liền che miệng mà nở nụ cười.

Đầu Thư Trừng đều sắp chôn xuống đất rồi, hoàn toàn không dám nhìn Trần Lị.

“Kỳ thật hôm nay tìm cháu tới còn có một chuyện khác.” Trần Lị quyết định không trêu chọc cô nữa.

Thư Trừng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Trần Lị.

“Vào phòng cách vách đi, nơi đó có đáp án.” Trần Lị đẩy đẩy cô.

Thư Trừng vẻ mặt mê mang mà mở cửa đi ra ngoài.

“Thằng nhóc ngốc, mẹ chỉ có thể giúp được đến đây thôi.” Trần Lị lắc đầu thở dài.

***

Đến phòng cách vách, Thư Trừng đầu tiên là gõ cửa, nhưng qua hồi lâu cũng chưa có người mở cửa.

Cô cảm thấy kỳ lạ, sau đó vừa vặn tay nắm, cửa thế nhưng lại mở.

Trong phòng có hơi tối, cũng rất yên tĩnh, sau khi Thư Trừng đi vào, nhìn xung quanh khắp nơi, cũng không thấy được bóng người.

Đột nhiên vào lúc này, đèn đột nhiên bật lên.

Cô nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, Lê Dữ liền đứng ở chỗ chốt mở cười với cô.

Sau khi Lê Dữ vào tổ liền cắt tóc, hiện giờ cũng chỉ dài hơn một chút. Những ngày cực khổ trong đoàn phim, mặt Lê Dữ gầy đi, góc cạnh cũng càng thêm rõ ràng. Liền giống như một chàng trai non nớt biến thành một người đàn ông thành thục vậy.

Trong nháy mắt, Thư Trừng liền ngơ ngẩn, cô kinh ngạc đến quên mất hít thở, trái tim thịch thịch thịch, đập đến sắp bay ra ngoài.

Vốn định nhìn Lê Dữ nhiều thêm vài lần, nhưng tầm mắt lại bị một lớp hơi nước ngăn lại, trước mắt tức khắc trở nên mơ hồ.

Lê Dữ tiến lên một bước, anh có chút thấp thỏm, “Tôi có thể ôm……”

Thư Trừng lại trực tiếp nhào vào trong lòng ngực anh, vùi đầu vào ngực anh, dùng sức hít thở.

Cô cho rằng, cho dù tách ra mấy tháng, cô cũng không nhớ Lê Dữ như vậy, nhưng mà cô sai rồi.

Cô thật sự rất nhớ rất nhớ.