Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 27: Về nhà




Bàn tay sờ dưới mũ nấm, dùng sức xé xuống một miếng khối to bằng khăn trải bàn. Di

Bóp bóp, dù nhìn màu sắc hay sờ lên đều y hệt nấm mua tại siêu thị. Đây là dị năng của cậu – Giản Hoa đứng đờ người ra. Thế giới Bị Từ Bỏ đùa cợt cậu như vậy, làm cho cậu choáng luôn.Di

Khối nấm trong tay bỗng méo mó biến dạng thành vô số tia khí, như suối phun, hòa tan vào những cây nấm khác ở hành lang, làm chúng phát triển thêm.Di

Giản Hoa im lặng một lúc lâu, rồi mới khó khăn nói: “Tôi vốn còn đang nghĩ xem… chúng có ăn được hay không.”Di

“Chúng cũng không phải nấm thật.” Lý Phỉ bất đắt dĩ ngửa đầu nhìn khung cảnh đồ sộ trên hành lang. “Sợi nấm” sẽ rút đi năng lượng, ai mà hái nấm để ăn thì chẳng khác nào tự sát.Di

“Nhưng, nếu người ăn là cậu – ” Lý Phỉ cũng muốn biết đáp án.Biên tập: Di

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Giản Hoa thả những tia khí trắng còn sót lại ra, thở dài nói: “Tôi thấy nó giống lưới đánh bắt. Ngư dân sẽ dựa vào lưới đánh cá để kiếm ăn, nhưng không ai lại đi ăn lưới đánh cá cả.”

Dù rằng lưới bắt quái trông rất đầy đặn hấp dẫn.Biên tập: Di

Trong lòng Giản Hoa buồn bã, đám nấm giờ đã chiếm cứ tòa nhà. Từ mặt cỏ bên ngoài, đến góc tường, vết nứt trên mặt đường đều có nấm. Không những thế chúng còn đang mở rộng phạm vi.

Nếu toàn tiểu khu đều biến thành vườn nấm khổng lồ, thì sẽ không tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác. Di

Dù sao nơi này cũng là nhà cậu, bị cơ quan bí mật quốc gia phát hiện đã đành, giờ bất kỳ người dị năng nào cũng có thể dò nấm tìm người, biết được người ở trong tiểu khu có vấn đề. Sao Giản Hoa có thể yên bình sống qua ngày?

“Cậu xem, ít nhất ở nhà cậu, không lo bị quái vật tấn công.” Lý Phỉ an ủi Giản Hoa. Anh có thể tưởng tượng ra, tương lai muốn tìm nơi an toàn ở Thế giới Bị Từ Bỏ sẽ khó khăn biết bao nhiêu, người dị năng đều cố sức giãy dụa, sinh tồn ở trong này.

Tuy rằng trốn trong hang nấm nghe có vẻ hơi…Biên tập: Di

Giản Hoa nghe được tiếng cười mơ hồ. Lý Phỉ dường như đang nhìn gì đó xung quanh, khi nhận được ánh mắt của cậu, ảnh đế quay sang, trên mặt không hề có dấu vết từng cười qua, còn bình tĩnh nói với Giản Hoa: “Lên tầng trước đi.”

“…”

Kỹ thuật diễn xuất tốt, không có nghĩa là người khác không phát hiện ra.

Giản Hoa trầm mặc, nhưng đây là dị năng của chính mình, sao mà có thể giận chó đánh mèo ai được?

Đạp nên từng tán nấm cao thấp lên đến tận tầng năm là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu.

Lý Phỉ nhớ tới một chương trình giải trí anh tham gia vài năm trước. Trong đó có một thử thách ở công viên nước, trong bể bơi là bảy cái gì đó hình nửa vòng tròn. Khi Lý Phỉ đạp lên mới biết chúng làm bằng cao su, mềm muốn chết, vừa dẫm đã lún thành cái hố rõ to, cả cẳng chân đều chìm vào.

Giờ còn tệ hơn khi đó, ít nhất phao nổi ở công viên nước không có tính công kích.

Sợi trắng trắng dính trên đế giày Lý Phỉ, ngay cả ống quần cũng không tha. Chúng tiếc nuối không muốn để con mồi trốn đi ngay trước mắt mình như vậy, theo bản năng muốn “giữ lại” Lý Phỉ.

Mặt khác, hỏa diễm hung thú cũng nôn nóng bất an. Nếu nó có thực thể, thì chắc đã dùng vuốt vồ đám nấm ngã rạp rồi.

Giản Hoa trèo lên đến tầng năm, phát hiện cửa chống trộm bị nấm mọc tràn lan làm bật ra, ngay trên mặt khóa cũng đầy nấm. Cậu tức đến tái mặt.

“Cạch” nấm nhỏ bên trong ổ khóa như lò xo bung ra, rơi xuống đất.

Đám nấm mọc lung tung bịt kín toàn bộ khung cửa đã rút về một phần. Cửa chống trộm lung lay rồi đóng lại lần nữa, nghe tiếng động thì hình như còn chưa hỏng.

Lý Phỉ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ mấy tia khí này còn có tư duy?”

“Không, là do tôi khống chế.” Giản Hoa phun ra mấy chữ từ kẽ răng.

“…”

Giản Hoa cố sức biến hình cho mấy tia khí này, nhưng chúng rất hài lòng với hình dạng nấm này. Dù Giản Hoa có là người kiểm soát dị năng, thì mấy sợi khí phát hiện tính nghiêm trọng khi không có con mồi, cũng chỉ miễn cưỡng thay đổi bề ngoài chút chút.

Nấm trong hành lang biến mất toàn bộ, lộ ra vách tường sơn quét loang lồ, tay vịn cầu thang cũ kỹ.

Giản Hoa cúi đầu, đế giày cách mặt đất hơn hai mươi cm, giống như dùng phép thuật đứng lơ lửng trên không.

Lý Phỉ lại có nhận thức mới về dị năng: “Ngụy trang theo bối cảnh?”

Nấm vẫn còn, nhưng nhìn không thấy. Lúc mực rừng mưa tấn công họ cũng dùng cách này.

“Có còn hơn không.” Giản Hoa thả lỏng. Thế này thì dù tiểu khu có bị nấm nhồi đầy cũng thu hút chú ý của người dị năng.

Cậu nhấc chân bước vào nhà, kết quả lại đập đầu vào nấm.

Giản Hoa buồn bực nghe tiếng cười khẽ bên tai, khẽ đến mức khiến người ta nghi là ảo giác.

“Xin lỗi, hẳn là tôi nên nhắc nhở cậu.” Trong mắt Lý Phỉ, tàng hình không có tác dụng gì.

Đen mặt đẩy cửa nấm, Giản Hoa bước vào phòng khác, vui mừng phát hiện trong nhà không có núi nấm, đồ nội thất vẫn đang êm đẹp, chỉ là trên vách tường có rất nhiều tơ trắng dài.

Nếu phải ngồi giữa một đống nấm để tiếp khách, hình ảnh đó thật “đẹp” đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Lý Phỉ đi vào, Giản Hoa dùng sức đóng mạnh cửa.

– Đám nấm bên ngoài vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Đồ ăn thức uống trong Thế giới Bị Từ Bỏ không có tác dụng gì, Giản Hoa khỏi phải đi rửa chén pha trà. Cậu lấy chai đường gluco và lương khô trong túi ra, lại phát hiện ngoài bánh quy thì chai đường gluco xem ra đã bị đụng nứt khi xe Ferrari bị mực rừng mưa lật ngửa. Chất lỏng trong chai như bay hơi hết, cho quần áo uống no luôn rồi. Vì quần áo thấm ướt máu từ vết thương nên Giản Hoa cũng không để ý.

“Tôi còn có thức ăn.” Lý Phỉ từ trong đống quần áo rách nát của mình lôi ra hàng dự trữ.

Khoai tây nghiền, rau quả nghiền, và vài ống dịch dinh dưỡng.

Mấy cái này đều là dạng mềm nên dù có bị chèn ép cũng không biến dạng.

“Ăn cái này trước đi.” Lý Phỉ khuyên.

Giản Hoa chần chờ. Cậu định giấu chuyện sau khi giết mực rừng mưa thì không thấy đói khát nữa, nhưng cậu chưa đến mức vì giấu bí mật mà cố ý lừa gạt đồ ăn của người khác.

Đã trải qua chuyện suýt chút nữa đói chết, trong mắt Giản Hoa, trong tuyệt cảnh đồ ăn gần như quý giá ngang với mạng sống.

“Tôi không đói. Anh ăn đi.” Từ chối đồ ăn Lý Phỉ đưa cho, Giản Hoa lấy cớ thay quần áo, đi vào phòng ngủ.

Mở tủ quần áo chọn hai bộ áo phông và quần dài, Giản Hoa còn cố ý tìm xem trong tủ có quần lót mới không. Cậu cầm ra ngoài, ném một bộ lên ghế sô pha.

“Không có bộ quần áo đẹp nào, anh mặc tạm.”

Lý Phỉ không để ý nhìn qua, mở ống dinh dưỡng, nói: “Cậu đi tắm trước đi, tôi ăn thêm chút nữa.”

Giản Hoa không đôi co gì thêm, cầm quần áo vào phòng tắm.

Phòng cũng không chia phòng tắm ra gian riêng, chỉ cách một tấm cửa gỗ mỏng manh, chắc là vì trên người còn có vết thương, nên bên trong chỉ có tiếng lau người. Sột soạt, tiếng nước không lớn nhưng vì Thế giới Bị Từ Bỏ quá yên tĩnh, nên Lý Phỉ nghe được cả tiếng xoa xà phòng, dựa vào tiếng động mà đoán động tác dùng khăn mặt.Di

Lý Phỉ rũ mắt xuống, chậm rãi ăn.

Anh cảm thấy cổ họng hơi khô, nhưng nghe thấy tiếng nước rồi cảm thấy khát, cũng là một loại phản xạ có điều kiện.

Giản Hoa tắm rất nhanh, mặc quần áo lên xong thì thấy toàn thân thoải mái hơn hẳn.

Hiện thực không giống trong phim. Sau một hồi sống chết đua xe đuổi bắt, từ đầu đến chân phủ đầy tro bụi, thì làm gì còn ngầu với đẹp trai nữa, chỉ trông giống ăn mày thôi.

Vứt bộ quần áo cũ thấm máu vừa thay ra đi, Giản Hoa về phòng khách, thuận miệng nói: “Không có nước ấm, khăn mặt ở bên phải giá treo là đồ mới, anh dùng đi.”

“Vết thương sao rồi?” Lý Phỉ quan sát lưng Giản Hoa.

Giản Hoa lắc đầu nói: “Không phải thuốc mang bên người, nên quả nhiên không có tác dụng gì. Chỉ có thể để nó tự liền lại.”

Vị trí vết thương không tốt, khi ngồi tựa trên ghế sô pha sẽ chạm tới, Giản Hoa đành ngồi bằng tư thế cứng ngắc.

Lý Phỉ đóng cửa phòng tắm. Vẻ mặt bình tĩnh trấn định thả lỏng, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi – Hôm qua, anh bị Hồng Long đưa đi, cả đêm không chợp mắt. Hôm nay, sáng sớm Cảnh Điền mất tích, chiều lại suýt chút nữa vào bụng con mực, là người sắt cũng không chống đỡ được.

Căn phòng của Giản Hoa không lớn, cũng không nhỏ.

Hơn bảy mươi mét vuông, chỉ là diện tích phòng tắm hơi nhỏ, ngoài bồn rửa mặt, bồn cầu còn thêm cả máy giặt. Nếu hai người đứng bên trong thì muốn xoay người cũng khó.

Nhưng nơi nhỏ bé này, lại được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng đều để trên bồn rửa mặt, trên nền sứ trắng không có vết bẩn, mặt gương cũng nhìn ra được là thường xuyên lau rửa.

Từ nhà của một người, có thể nhận ra tính cách và thói quen sinh hoạt của người đó.

Giản Hoa không bị bệnh sạch sẽ, chỉ là thích hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái, không thích vật quá phức tạp, về mặt chi tiết thì tùy ý. Kem đánh răng vừa mới mở không bao lâu, ở giữa có một vệt lõm xuống.

Mấy cái khăn mặt treo bên trong cũng phong cách với buồng tắm, thoát nhìn rất thoải mái. Chắc hẳn khi mua đã cân nhắc qua nhưng Giản Hoa cũng chưa đến độ bị ám ảnh cưỡng chế, màu của chai dầu gội hay lược này nọ cùng mấy vật nhỏ rất tùy tiện.

Tơ trắng bò đầy trên vách tường phòng khách, nhìn không rõ giấy dán tường. Sô pha bọc vải giá rẻ, không có họa tiết gì, ưu điểm là dễ giặt tẩy.

Đồ nào cần có thì đều có, nhưng đồ không cần cũng không thấy đâu, ví dụ như bình hoa.

Tóm lại, Giản Hoa không phải một người rất phức tạp, nhưng muốn gần gũi cậu thì rất khó.

Thử nghĩ mà xem, trong ngôi nhà của một người đàn ông độc thân mà lại không thấy gì chỉ ra sở thích của cậu. Dù phòng sạch sẽ gọn gàn, nhìn qua rất thoải mái nhưng lại lạnh lẽo, đồ nội thất đầy đủ nhưng không có trang trí đặc biệt. Căn phòng mà thiếu người này thì không có tý hơi người nào luôn.

– Có lẽ làm Giản Hoa vui không khó, nhưng muốn cậu ấy nhớ kỹ một người, coi người ấy là đặc biệt, cho phép người ấy xuất hiện trong cuộc sống riêng tư của cậu như “điều tất yếu”, thì cực kỳ khó.

Lý Phỉ đến nay vẫn đang trên con đường yêu thầm, thấy tiền đồ phía trước mờ mịt không rõ.

Lý Phỉ tắm xong, mặc quần áo cũ của Giản Hoa, phát hiện trừ eo và nách hơi chật thì đều vừa vặn. Lúc ấy khi quay “Con quạ”, chọn Giản Hoa giữa một đoàn diễn viên đóng thế, không phải không có lý do.

Dáng người của cả hai không khác nhau mấy.

Điều kiện của Lý Phỉ khá ổn. Dựa theo cái khung treo quần áo như anh để tìm diễn viên đóng thế, thì không tìm được bao nhiêu người đạt tiêu chuẩn. Tuy người đại diện lớn tiếng nói, giới giải trí lớn như vậy có thể tùy tiện chọn người, nhưng vẫn nén khó chịu mà gọi cho Giản Hoa.

Xong chuyện của mình, hai người ngồi im trên sô pha trong phòng sách. Giản Hoa vẫn là người mở đầu đề tài, bàn về việc nghiêm trọng nhất lúc này: Thế giới Bị Từ Bỏ lần này sẽ kéo dài bao lâu.

“Lần trước, khi anh thức tỉnh dị năng ở khách sạn Trân Châu, Thế giới Bị Từ Bỏ cũng biến mất. Tôi xác định vừa rồi khi giết mực rừng mưa, dị năng của tôi đã thức tỉnh hoàn toàn, nhưng…”

Lý Phỉ cau mày, yên lặng tính xem đồ ăn còn đủ cho mấy ngày.

“Cơ bản thì trong hai ngày tiêu hao không lớn lắm, nếu chỉ thỏa mãn nhu cầu mạng sống thì có thể chống đỡ được bốn năm ngày.” Lý Phỉ cố khiến vẻ mặt mình có vẻ nhàn nhã thoải mái, “Tôi đề nghị tiết kiệm đồ ăn. Có dị năng của cậu, thì không cần giữ sức chiến đấu và chạy trốn.”

Giản Hoa nghĩ mãi rồi hỏi ra điều cậu vẫn luôn muốn nói: “Cái con mực kia ăn được không?”

“Ừm… Tốt nhất là đừng ăn. Sinh vật ở thế giới khác, lỡ như ăn xong rồi bị nhiễm virus vượt giống loài thì làm sao?”

Giản Hoa giật nảy mình, nhìn tơ trắng trên tường.

Cậu rốt cuột thì hút mất bộ phận nào của mực rừng mưa vậy? Máu? Sức sống? Cảm giác no bụng không biết đến từ đâu này, chắc mình không phải người đi tiên phong chứ. “Sợi nấm” có chức năng lọc virus không vậy?