Tôi Nguyện Nắm Tay Người Đối Đầu Với Thế Giới

Chương 13: Ở Đại Lý diễm ngộ




Đại D ca mang tôi đến Đại Lý đã có dự tính sớm từ chức, thế nhưng người này sớm quyết định như vậy, như chưa bao giờ làm công.

Dùng nguyên văn của anh là “Chơi còn kế hoạch gì, đi chơi gì.”

Đối với việc này, làm cho người còn chưa tốt nghiệp là tôi sầu não lại khó giải thích được muốn đâm vào ánh mặt trời ở Đại Lý, chỉ có hai chữ bình luận về anh: Tùy hứng.

Đại Lý luôn được tuyên truyền ở đây dễ gặp được diễm ngộ, cách nói này kỳ thực không phải không có lý, nhà thơ văn nhân từ bốn phương tám hướng, ở cái nơi trời cao hoàng đế xa, ở nơi bạn không quen biết tôi tôi không quen biết bạn sau khi gặp gỡ cảnh xúc mãnh liệt thiêu đốt, ngày thứ hai không cần sợ hãi đối phương thất kinh nhìn cảnh mình rời giường, không cần vì say rượu miệng thối mà bận rộn đánh răng, cũng không cần lo lắng người này là bằng hữu của một người bạn nào đó mà lúc đó lúng túng…

Bạn chỉ cần trả tiền phòng, quăng đi một buổi tối, phủi mông rời đi, từ đây thiên nhai hai đầu, e rằng bạn cũng sẽ không biết người tối qua bạn ngủ chung la nam hay nữ.

“Em muốn đến Đại Lý có phải là vì cái này.” Lúc đại D ca nói ra đoạn này tôi tự nhận mình hiểu rõ kiệt tác, anh đem tôi đặt ở dưới thân, dùng hơi thở đầy hormon thổi vào lỗ tai tôi.

Mặc dù như ngưu bức hò hét, giống như tay già đời tình trường, mà tôi tính thế nào cũng như tiểu xử nam, người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, củi khô lửa bốc, cái tuổi một chút liền kịch liệt cháy, anh trêu chọc như vậy, tôi có chút khó tự giữ.

Tôi giả vờ đứng đắn đẩy anh, ngoài miệng còn nói: “Không muốn, tối hôm qua mới tới, em thao.”

Anh không quản tôi, liền hà hơi vào lỗ tai của tôi.

Tôi không chịu được chiêu này của anh, tinh thần có chút hoảng hốt, tôi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua tôi từ phòng vệ sinh đi ra, cái tên này đã sớm cởi sạch sành sanh, tôi nhìn anh, đôi mắt không tự chủ đi xuống, sau đó tôi không kìm hãm được nuốt từng ngụm nước bọt, mẹ, tôi không thể không lần thứ hai cảm thán ông trời thật không công bằng.

Lúc này, anh cũng nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi mắt của hai người chúng tôi dưới ánh đèn có chúp mập mờ của khách sạn gặp gỡ, anh ngây người một chút, sau đó như tay già đời, vỗ vị trí bên cạnh anh, tôi không kiềm hãm được, liền như cô gái bán xuân, kẹp khăn đi tới.

“Cơ bụng không tồi.” Tôi sau khi ngồi xuống anh nói, tôi có thể nghe thấy ngữ khí run rẩy, thế nhưng anh lại giả bộ trấn định.

Tôi cũng không nhìn chỗ khác, chỉ nhìn ngực của anh: “Bắp thịt ngực của anh cũng thật đẹp mắt.”

Mẹ, đây là chuyện gì, những khối vân thịt này chúng tôi trước đây không phải chưa thấy, chúng tôi còn ngủ chung với nhau mà, sao lúc này lại khẩn trương đây!

Trong lòng tôi bồn chồn, cuống họng cũng lo lắng, tôi không tự chủ được nuốt nước bọt, sau đó, đại D ca động thủ trước tiên, lần này liền không thể sửa gì, sau đó liền một đêm xuân triền miên vô biên.

Ở Đại Lý có cách nói trên quan sát động tĩnh, dưới ngắm hoa, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.

Tôi ở đây không nghĩ lời tình thơ ý họa ấy lại bị người viết bậy gì đó, tôi chỉ muốn nói tới chuyện thú vị phát sinh của tôi cùng đại D ca ở cổ thành Đại Lý.

Đó là tôi cùng đại D ca ngày thứ hai gặp quy tắc diễm ngộ kia.

Tôi cùng đại D ca đề ra một đề nghị, tôi nói: “Hai người chúng ta từ hai đầu cổ thành khác nhau đi vào trong, chúng ta coi như không quen biết đối phương, ở trên đường em đụng trúng anh, em bắt đầu không nghĩ tới phản ứng của anh…” Tôi nói tới đó anh liền nhìn khinh thường, tôi không quản anh, tự mình nói: “Sau đó anh liền đánh một trận sống chết với em, em không còn cách nào đành đáp ưng theo anh vào quán bar uống một ly…”

Một trò chơi ấu trĩ, tôi chẳng qua là giống như bình thường đùa giỡn với đại D ca nói ra, không nghĩ tới anh một bên liếc mắt, một bên đáp ứng.

Khi đó là buổi trưa ở cổ thành Đại Lý, chúng tôi trước tiên tách ra đi đến hai bên cổ thành, qua đến nửa ngày, tôi gọi điện thoại cho anh, sau đó cả hai bắt đầu đi về giữa cổ thành.

Phiến đá trên dường bị dòng người mài đến bóng loáng, từ trên núi dẫn xuống suối nước giữa đường chảy xuống, tuyết đọng trên Thương Sơn kiên cường cách đó không xa, tôi ở giữa đám người từ từ đi tới, dựa vào ý nghĩ quỷ dị của mình, còn có chút kích động.

Đại D ca rất cao, đứng ở trong đám người tôi liếc mắt nhìn liền thấy được anh, anh cũng phát hiện ra tôi, vừa nhìn thấy tôi anh liền lộ ra hàm răng trắng lớn cười với tôi, sau đó chân dài bước về phía tôi.

Soái ca đẹp trai như vậy vội vàng đi về phía tôi, trái tim của tôi cũng rất không có tiền đồ bắt đầy cuồng nhảy dựng lên.

Tôi liều mạng tự nói nội dung chính với mình, lúc này đại D ca cũng đi tới trước mặt của tôi, anh hạ thấp tiếng xuống nói với tôi: “Này anh đẹp trai, đi một mình sao?”

Bị đến gần, trái tim của tôi đều muốn nhảy ra cuống họng, nhưng ngữ khí vẫn cố ý bình tĩnh: “Đúng a.”

“Có hứng thú cùng đi uống một ly không?” Anh nói.

Anh không thể diễn đoạn này, lời kịch cứng ngắc, tôi suýt chút nữa cười ra tiếng, mà tôi còn nói: ”Không, tôi có quen biết anh không?”

“Nhưng anh biết em a?” Anh thế nhưng sửa lại kịch bản, tôi kinh ngạc nhìn anh, anh nói tiếp, “Em là bạn trai anh Lý Bạc Văn a, mới qua nửa giờ không tới em liền quên anh, đầu óc phơi nắng hỏng rồi à?”

Nói, anh duỗi tay dài vỗ vỗ trên đầu tôi, tôi trừng hai mắt nhìn anh, trong lòng suy nghĩ, tôi thao, kịch bản không phải như vậy a, lại bị anh xoa nhẹ hai lần làm cho cả người như muốn bốc cháy lên.

Sau, hai người chúng tôi ở bên trong thành Đại Lý phơi nắng nói chuyện phiếm, thành phố này như có ma lực khiến thời gian chậm lại, điểm ấy không thể nghi ngờ, thậm chí người đến người đi ở ngã tư nhiều hơn, bạn sẽ có thói quen cảm giác nghệ thuật nhiều lần truyền ra âm nhạc, bạn cũng sẽ cảm thấy dù nơi này đông nghịt cỡ nào, cũng có thể được tha thứ.

Tôi sau đó cùng đại D ca đi qua rất nhiều thành phố, thế nhưng Đại Lý vẫn là nơi duy nhất tôi đi qua vẫn luôn nghĩ đến.

Tôi nhớ ngày đó tôi cùng đại D ca ở trên đường cáp treo Thương Sơn đối thoại, tôi hỏi anh: “Đại D ca, anh nói chúng ta sau này có đến nơi này nữa không.”

“Sẽ đi.” Anh nói, “Thế nhưng khi đó hẳn không chỉ là hai người chúng ta.”

“Em sát, anh còn muốn mang ai tới.” Tôi nhìn Nhị Hải từ xa, khó chịu nói với anh.

“Có rất nhiều người a, giống như cha mẹ chúng ta, lại như con của chúng ta.” Anh nói, tôi nhìn anh, anh lúc này đang nhìn phía xa, bên trong con mắt đen tỏa sáng, lộ ra sự kiên định khiến lòng người an ổn, tôi có chút sửng sờ, lập tức ní: “Nếu như là em với anh, ở đâu ra hài tử.”

“Anh đã sớm nghĩ xong, nếu như chúng ta có thể cùng nhau tới ba mươi tuổi, vậy chúng ta liền nhờ thụ thai hai đứa bé, một bé trai cùng một bé gái khiến em không có thời gian ra ngoài phóng túng.” Tôi nhìn đại D ca trước mặt, lúc anh nói lời này đôi mắt vẫn nhìn phía trước, thật giống như trước mặt anh chính là bức tranh này.

Chờ đợi tốt đẹp dường nào, tôi biết rất nhiều đồng chí đang cùng nửa kia của mình cũng đã chờ đợi như vậy, thế nhưng hiện thực tàn khốc chính là luôn vĩnh viễn tàn phá chờ đợi tốt đẹp trong lòng người.

Tàn phá này không liên quan tới giới tính, cùng tính hướng không liên quan, mà chỉ là một loại quán tính cuộc sống.

Chỉ là, rất nhiều đồng chí khi nghe mấy câu này, trong lòng vừa hạnh phúc vừa sợ hãi tương lai không chắc chắn ấy, sợ người kia sẽ đem đến hủy diệt cực lớn cho mình, tôi thường xuyên nghĩ, e rằng chúng tôi trong nháy mắt không kiên định tạo ra cơ hội cho những cõi lòng ác ý trong thế giới này lợi dụng.

Cho nên, khi chúng tôi cảm động, liền nghiêm túc cảm động, khi chúng tôi thương tâm, liền tùy tiện thương tâm ; bạn vốn từ nhỏ bất đồng, cũng không ai biết ngày mai tự nhiên có năm triệu, tại sao không đem vui mừng hôm nay dùng vào hôm nay.

Ngược lại một khắc kia, tôi bình tĩnh giống như Nhĩ Hải trước mặt trái tim đột nhiên rung động nổi lên một loạt gợn sóng, tôi biết, một khắc kia, tôi đầy bụng tự tin cùng nam nhân trước mặt này cùng đi sáng tạo hình ảnh đẹp đẽ trước mắt anh