Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 17




Chap 17

1 tuần trôi qua…

Hắn luôn vắng nhà mỗi đêm vì tập bài nhảy cho nó và hắn đã thành công. Nó cũng luôn đến nhà của Dara học hát mỗi tối mà không cho hắn biết. Cho đến một đêm:

– Anh không đi nữa hả? – Nó đặt món cuối cùng lên bàn.

– Không, bữa nay tôi có việc quan trọng. – hắn nói không nhìn nó.

Nó không muốn hỏi gì nhiều nữa, chỉ nhún vai một cái rồi bắt đầu ăn.

Sau bữa cơm, hắn bước ra từ nhà tắm, khăn còn đội trên đầu, hắn chống nạnh nói:

– Bữa nay tôi sẽ dạy cô học nhảy.

” Phụt” – Nó lập tức phun nước từ miệng. Thật may là nó mới đứng ở cửa vì từ nhà bếp đi vào. Hắn nhăn mặt lên nhìn nó:

– Haizz, dơ quá đi mất.

– Anh…dạy tôi sao? đừng có đùa chứ.

Hắn đi đến chỗ chiếc giẻ lau, đặt xuống chỗ nó phun nước, mắt nhìn nó nhưng chân thì lau chỗ bẩn:

– Đùa cô tôi có lợi gì không? Nhanh đi, tôi đợi cô trên lầu.

Rồi hắn lên trước. Trong khi nó đứng ngây người ra. Nhưng nó nhanh chóng nhớ ra một chuyện và lập tức chộp lấy điện thoại:

– Dara, bữa nay mình bận rồi. Không học nữa

Rồi lại ngay lập tức nó chuẩn bị đồ đi tắm, không thì hắn lại cằn nhằn.

Hắn chợt nhớ ra một điều, nên đi xuống nhà. Hắn mở cửa phòng đi vào lấy quyển sách để đọc trong thời gian đợi nó.

” Ting” – Điện thoại nó có tin nhắn.

Hắn tò mò lại gần thì thấy là tin nhắn của Dara, hắn cầm điện thoại lên và mở ra đọc:

” Sao thế, mình đang định dạy cậu thanh cao nhất mà”

Hắn đang thắc mắc không hiểu nguyên do gì mà tin nhắn lại thế. Lại tò mò nữa, hắn kéo lên để đọc thêm. Lần này hắn bật cười, thì ra nó cũng đang học, lại học hát nữa kia chứ, chẳng trúng gì cả. Nhắc đến hát, hắn chợt nhận ra:

” Mình vẫn chưa mua trả lại cây đàn cho con bé này. Vậy ra nó học hát là vì phần thi năng khiếu àh? Không tệ đấy chứ.”

Rồi hắn đặt chiếc điện thoại lên giường như cũ. Đang định đi ra thì nó cũng vừa bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, Nó mặc trên người một chiếc áo trắng to, phủ mất chiếc quần đùi jean. Nó trịnh trọng tuyên bố:

– Xong rồi, bắt đầu thôi. Tôi đã suy nghĩ lại và tôi sẽ học nhiệt tình.

Hắn thoạt nhìn nó thì ngớ người vì đấy là lần đầu nó mặc như thế, nhưng rồi lại nở nụ cười vì sự ngớ ngẩn đó của nó. Hắn đặt quyển sách lên giường, và tiến đến chỗ nó, tay hắn úp lên khăn trên đầu nó. Hắn lau lau mái tóc trong sự ngỡ ngàng của nó ( của tác giả và cả bạn đọc), kèm theo đó là nụ cười và lời nói trách yêu đến sởn da gà:

– Sao lại để tóc ướt như thế?!

Nó trân mắt lên nhìn hắn, lần đầu tiên phải nói là nó thấy hắn cười rất Cute, hắn nhìn nó nhưng với ánh mắt đắm đuối. Hắn bỗng như không thể cưỡng lại sự dễ thương của nó trong lúc này, nó giống như là một đứa trẻ nhỏ được mẹ chăm sóc (^_^). Dần dần, hắn tiến lại sát nó hơn như muốn đặt lên một nụ hôn…

Khoan đã, nó không hiểu hắn đang làm gì, nó đưa tay lên trán hắn làm hắn dừng khựng lại và giữ nguyên khoảng cách hiện tại, mắt lại trố lên khi nghe nó lẩm bẩm:

– Đâu có sốt?

OMG, đúng là hết nói nổi cái con người này mà. Hắn đứng thẳng, chắc chắn một điều là nó chưa biết ý định của hắn và đánh nhẹ vào đầu nó:

– Tự lau đi.

Rồi hắn đến lấy quyển sách trên giường, để mặc nó đi theo sau mà mặt nhăn lên khó hiểu:

– Cái anh này, bị ấm đầu hay sao, có ai bảo anh ta lau dùm không chứ. Đúng là khó hiểu mà.

Hắn quay lưng lại thế thôi, chứ thật sự là đang cười, cười vì sự ngớ ngẩn của nó, và cả vì lần bị quên thứ hai trong đời này. Hắn thầm nghĩ là phải trả thù nó, đúng rồi lát tập, trả thù luôn.

Trên tầng hai…

Có tiếng la mắng…

– Dạng chân ra, làm gì mà khép thế hả.

– Á… đau, từ từ…

– Này thì từ từ… – Một tiếng nói lớn.

– Á… – Kèm theo đó là tiếng thét lớn không kém

Đừng nghĩ bậy, chuyện là thế này…

– Sao anh cứ đá vào chân tôi hoài vậy.

– Đã bảo là phải dạng chân rộng bằng vai mà sao cứ khép thế hả?!

– Thì tôi mới tập, anh từ từ để tôi làm quen chứ. – Nó vênh lên cãi.

– Cái con này.

Hắn vừa nói vừa đánh vào đầu nó rõ đau, nó nhếch môi lên:

– Anh dám đánh tôi sao?

– Sao… Sao… làm gì tôi chắc? – Hắn thách.

Không hiểu nó phóng kiểu gì mà lập tức tóm được đầu tóc của hắn, trong khi nếu đem so với nhau, phải nói nó với hắn khác xa một trời một vực.

Hắn không phải vừa, thân là văn võ song toàn, hắn nắm lấy tay túm tóc của nó, vặn vẹo kiểu gì đó, chốc sau hai tay nó bị hắn khóa chéo, nó còn được ưu ái đứng gọn trước thân người to cao của hắn, Hắn thủ thỉ làm nó nhột cả tai:

– Bây giờ thì tập không?

– Anh… bỏ ra đi… đau quá. – Nó nhăn lên.

Hắn nghe thế thì thả ra, mặt nhăn lên, tay kia xoa cổ tay này và ngược lại, hắn đứng chống nạnh với nụ cười hài lòng. Nó nhìn hắn:

– Tôi tập.